Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc

Chương 10: Chương 10





Nhà của Khúc Miên là nhà thông tầng loại nhỏ, được bày biện tỉ mẩn đâu ra đấy, ánh điện đủ đầy, cảm giác đèn vừa bật là cả không gian đều bừng sáng.
Khúc Miên: “Cậu ngồi chơi nhé, mình đi rửa mặt.”
Tát Tân Địch: “À… ừ.”
Khúc Miên vào nhà vệ sinh rồi Tát Tân Địch mới dè dặt ngồi xuống ghế sô-pha.
Nếu như quay ngược thời gian lại vài hôm trước, đây là cảnh mà cậu thật lòng không dám tưởng tượng – Khúc Miên chịu để cậu thu ngắn khoảng cách giữa hai người.
Không được, Tát Tân Địch, mài không được phởn!
Bình tĩnh, bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng gây ác cảm cho Khúc Miên, phải lịch sự, nhất định phải là một quý ông lịch thiệp.
Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ nói lại quy tắc để làm một quý ông cho con với.”
Mẹ Tát Tân Địch đang công tác cách cậu cả một Đại Tây Dương: “Lại bày trò gì đấy?”
Tát Tân Địch thống thiết: “Giây phút sinh tử của con trai mẹ đã cận kề*, nhanh nhanh mẹ ơi!”
Mẹ của Tát Tân Địch chỉ dùng một câu để chỉ điểm cậu: “Bắt chước cách bố con cư xử với bà ngoại là được.”
Tát Tân Địch lĩnh giáo, hít một hơi thật sâu kiềm nén sự kích động của mình, cậu vuốt vạt áo cho thẳng thớm, ngồi lại nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước.
Khúc Miên rửa mặt xong ra ngoài, suýt nữa còn tưởng bàn trà nhà mình nay nở hoa.
Anh do dự hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”
Tát Tân Địch đứng dậy, ba phần ưu nhã ba phần lịch sự bốn phần tôn kính: “Ồ, bàn trà nhà cậu thật đẹp, mình ngắm nó chút thôi.”

Khúc Miên: …
Khúc Miên: “Đồ ăn trên bàn, qua đây ăn cơm đi.”
Tát Tân Địch kéo ghế ngồi xuống, dáng ngồi cực kỳ ngay ngắn, mỉm cười nói: “Màu sắc rất đẹp mắt, vừa nhìn đã muốn ăn.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên nghi hoặc: “Đây là đồ cậu đặt mà?”
Tát Tân Địch: “Mình… Cậu cũng ngồi đi, ngồi đi.”
Khúc Miên khó hiểu nhìn cậu, cũng ngồi xuống.
Tát Tân Địch cảm thấy mẹ mình không đáng tin cậy gì cả, hai người xấu hổ ăn trong yên lặng.

Một lát sau Tát Tân Địch khẽ tằng hắng một tiếng, nói: “Ngày mai mình thi lên tuyển Quốc gia.”
Tay cầm đũa của Khúc Miên ngập ngừng, anh gắp một bông súp-lơ vào bát, bình thản nói: “Cơ hội tốt, cố lên.”
Tát Tân Địch: “Nếu như mình được chọn thì sẽ lên tuyển tập huấn luôn.”
Khúc Miên chẳng ngẩng đầu: “Ừ, bình thường đều như vậy, cố lên nhé.”
Dường như Khúc Miên không mấy hứng thú với chủ đề này, giọng nói anh càng ngày càng xa cách, Tát Tân Địch chọc chọc cơm trong bát, nói: “Có thời gian mình sẽ lại đến chơi với cậu.”
Khúc Miên gật đầu: “Được.”
Tát Tân Địch không biết phải nói gì hơn, đó giờ cậu mới biết, hóa ra mình còn có sở trường phá hoại bầu không khí.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cậu đặt đũa xuống, chạy ra cửa cầm túi đồ mà cậu đã xách cả một buổi tối lại đây, lấy ra ba chiếc hộp đặt lên bàn: “Cậu xem thử xem có thích không, cho cậu cả đấy.”
Khúc Miên: “… Không ăn cơm nữa à?”
Tát Tân Địch nhẹ đặt tay lên tóc anh, thở dài: “Mình phá hỏng bầu không khí mất rồi, cảm giác nói thêm câu nữa cậu sẽ bơ mình luôn.

Bố mình từng dạy, những lúc như thế này tốt nhất là nên tặng quà.”
Khúc Miên: …
Tát Tân Địch, cậu đã lớn lên trong một gia đình thế nào vậy…
Mà thôi, dù là gia đình thế nào đi nữa thì nhất định cũng là một gia đình rất có điều kiện.
Cậu ấy tặng anh ba chiếc hộp: một hộp kẹo trái cây được chế tác tinh xảo, một goods anime gần ngàn tệ và một bộ Hán phục nếu tính theo giá thị trường có thể lên tới hàng vạn tệ.

Anh rất thích Hán phục của nhà thiết kế này, nhưng cũng chỉ từng nhìn ảnh thành phẩm mà thôi.
Khúc Miên nhìn những thứ đó, lại nhìn cậu chàng cao lớn đang thấp thỏm phía đối diện, nói: “Mình rất thích, nhưng có lẽ sẽ không thể đáp lại quà của cậu được.”

Tát Tân Địch bắt được trọng điểm là vế trước, cậu vội nói: “Mình biết cậu sẽ thích mà, mình cố… mình đi dạo vô tình nhìn thấy, cảm giác sẽ rất phù hợp với cậu.”
Khúc Miên nháy mắt với cậu: “Cậu muốn xem không?”
Tát Tân Địch: “Hở?”
Anh trỏ vào bộ Hán phục, nói: “Nếu cậu thích thì mình mặc cho cậu xem.”
Tát Tân Địch nuốt nước bọt, giọng nói nhẹ bẫng như sợ mình lớn tiếng hơn sẽ khiến anh đổi ý: “Vậy thì còn gì bằng, cậu mặc đi, mình muốn xem.”
Tối ấy cậu ngủ ở phòng dành cho khách.

Một đêm mơ mộng.
Trong giấc mơ cậu là khoảnh khắc Khúc Miên mặc bộ Hán phục ấy bước ra, đai áo thắt lỏng, tay áo buông lơi, nhẹ nhàng phiêu dật tựa cánh chim hồng nhạn, nụ cười phớt trên môi.

Dáng vẻ ấy của anh như trùng khớp lên ngày đầu của hai năm trước cậu gặp anh.
Cậu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, Khúc Miên bước về phía cậu, tà áo khẽ bay theo bước chân anh, tựa như hoa nở.

Anh ấy đứng ngay phía trước cậu, tựa như vượt qua khoảng cách giữa hai người mà hai năm qua cậu đã trăn trở bao lần, anh giơ tay cốc nhẹ trán cậu, giọng nói đong đầy ý cười: “Cún con sao thế này?”
Đó nhất định là khoảnh khắc đáng kỷ niệm nhất trong cuộc đời cậu từ trước đến giờ, cậu gắng sức lắm mới có thể hít thở, thậm chí tự cậu còn cảm thấy giọng nói mình như khàn đi, cậu nói: “Khúc Miên, mình quả là có mắt nhìn.”
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại vô số lần trong giấc mơ, mỗi lần cậu đều vì mỉm cười mà tỉnh lại, rồi cứ nửa mơ nửa tỉnh như vậy suốt một đêm.

Tới sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng, cậu lại bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học của mình, nhưng cậu buộc phải tỉnh giấc, vì hôm nay còn phải thi lên tuyển Quốc gia.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân rời giường, gấp chăn lại cho gọn gàng.


Cậu đứng ở đầu cầu thang yên lặng nhìn cánh cửa phòng Khúc Miên, lúc sau mới lưu luyến rời đi.
Hết chương 10 
Chú thích: 
1. Tát Tân Địch thống thiết: “Giây phút sinh tử của con trai mẹ đã cận kề*, nhanh nhanh mẹ ơi!”
Nguyên gốc: Thử thành nguy cấp tồn vong chi thu dã – trích trong “Tiền xuất sư biểu” của Gia Cát Lượng. Thử: Này, lúc này. Thành: quả thật, đúng thật. Nguy cấp: hiểm nghèo. Tồn vong: sống chết. Chi: của. Thu: chỉ khoảng thời gian xấu. Dã: trợ từ, dùng để nhấn mạnh.

Đại ý “đây quả thật là thời khắc hiểm nghèo”, cực kỳ nguy cấp rồi.

Còn cậu chàng thì nhét thêm 3 chữ “con trai mẹ” vào sau chữ “thành”.
Câu trên chỉ là một vế trong câu văn gốc, nguyên câu như sau: “Tiên đế sáng nghiệp chưa lâu nửa đường đã băng hà, nay thiên hạ chia ba, Ích châu mỏi mệt, quả là sự nguy cấp tồn vong đã ở ngay trước mắt.” (trích trong tác phẩm “Tam quốc chí” của Trần Thọ, Bùi Tùng Chi chú giải, do Bùi Thông biên dịch, Phạm Thành Long hiệu đính). 
Chuyên mục mỗi chương một từ tiếng Đông Bắc:
撒冷 (sā lěng): có nghĩa là làm việc mau chóng, gấp gáp lên, nguy lắm rồi.

Trái nghĩa là 磨叽 (mó jī), nghĩa là lề mề..