Khương Bảo: “Anh trừng mắt với tôi làm gì! Nhận điện thoại đi chứ!”
Tạ Liệu Nguyên: “…?”
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng anh vẫn bấm nút trả lời.
Khương Bảo hỏi thẳng, dù sao Tạ Liệu Nguyên có nghe cũng không hiểu được, “Nhớ ra chưa?”
“…Rồi.”
“Tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn nói, nửa tiếng sau gọi lại cho tôi, còn nhớ số tôi chứ?”
“…Ừm.”
Khương Bảo thở phào: “Vậy cậu cúp máy trước đi, tôi ở bên này không tiện nói chuyện.”
Sau mười mấy giây im lặng, bên kia cúp máy.
Tạ Liệu Nguyên nhìn xung quanh, quanh đây chỉ có một người là anh, vậy nên cái gì gọi là “không tiện nói chuyện”?
Cô ấy luôn là người kiêu ngạo, nhưng hôm nay ngữ khí nói chuyện trong điện thoại… có gì đó khang khác.
Khương Bảo vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cô cũng không uổng công vô ích kiên trì dụ dỗ nãy giờ.
Cô đã phân tích tình hình rồi, anh năm của cô vẫn còn tâm trạng tổ chức hoà nhạc, chứng tỏ mình vẫn ổn.
Đoạn video cô tham gia cuộc thi tranh luận vẫn còn trên mạng, điều này cho thấy Khương Bảo vốn dĩ không hề vô cớ biến mất.
Chỉ là hai người đã hoán đổi cơ thể cho nhau mà thôi.
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Lâm Xán, nếu phát sinh chuyện thế này mà đối phương lại không liên lạc với cô, rất có thể Lâm Xán đã mất đi một đoạn kí ức nào đó.
Có nghĩa là… con bé không biết bản thân mình là Lâm Xán chứ không phải Khương Bảo.
Khương Bảo mở cửa xe định rời đi.
Tạ Liệu Nguyên muốn giữ cô lại, nhưng Khương Bảo né đi.
“Anh đừng chạm vào tôi, tôi không thoải mái.”
Tạ Liệu Nguyên: “Cô không định giải thích rõ ràng à?”
Khương Bảo: “Tôi không có ý đồ gì với anh cả, cũng không có theo dõi anh, con gái vốn dĩ luôn thay đổi thất thường.”
Tạ Liệu Nguyên: “…”
Anh sững lại, lần này ngữ khí nói chuyện của đối phương giống Khương Bảo như đúc.
Trong trường có rất nhiều người theo đuổi Khương Bảo, mà lúc nào cô cũng từ chối thẳng thừng chẳng chừa mặt mũi cho ai, đã làm tan nát vô số con tim.
Khương Bảo không thèm để ý tới anh, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, bây giờ là 9 giờ, cũng có nghĩa là khoảng 9 giờ 30 Lâm Xán sẽ gọi điện cho mình.
Cô đi ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, bắt một chiếc taxi ven đường.
Lúc chuông điện thoại vang lên, đồng hồ chỉ 9 giờ 27 phút.
Lâm Xán nói năng lộn xộn nói: “Không phải là do em cố tình đâu, em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ban nãy em cũng vừa mới nhớ lại.”
Khương Bảo ngửa ra sau: “Em không nói cho người khác đúng không?”
Lâm Xán: “Không có, xin lỗi chị.”
Khương Bảo: “Em khoan đừng kể chuyện này cho bất kì người nào, trong điện thoại không nói rõ được, em mau đặt vé máy bay về nước, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện, đặt chuyến bay gần nhất ấy.”
“Dạ dạ, xin lỗi chị nhiều.”
“Em thử nói một câu xin lỗi nữa coi? Em là cái máy nhai lại à?” Khương Bảo khó chịu.
Bên kia bắt đầu trầm mặc.
Khương Bảo biết mình nên dịu giọng lại, kiên nhẫn nói: “Để Alva đi cùng em tới đây, chú ấy là vệ sĩ của chị, em hẳn đã từng gặp.”
“Từng gặp.” Đó là một người nước ngoài to cao, nhìn là biết không dễ chọc,
Lâm Xán lại hỏi: “Nhưng em phải nói thế nào với ông ấy, nhỡ ông ấy không đồng ý đi cùng em thì sao?”
“… Em cứ bảo chú ấy đặt 2 vé máy bay, không cần giải thích gì hết.”
“Ừm, hiểu rồi.”
Khương Bảo do dự, ngập ngừng hỏi: “Em cảm thấy… bồn tắm trong nhà như thế nào?”
“Em chưa có dùng.”
Khương Bảo thở phào nhẹ nhõm, cũng may đây là Lâm Xán của năm 2015 chứ không phải Lâm Xán sau khi tự sát năm 2019, tình hình cũng không tệ lắm.
Khương Bảo lại tiếp tục dặn dò một số chuyện, tuyệt đối không được nói cho người khác biết chuyện xảy ra trên người các cô.
Cô cúp máy, nhìn quang cảnh xưa cũ bên ngoài cửa sổ, bay từ Mĩ về đây mất tầm mười mấy tiếng đồng hồ, nếu không phát sinh chuyện gì, sáng mai cô có thể gặp được đối phương rồi.
Khương Bảo không hề lo lắng chuyện Lâm Xán sẽ nảy ra ý muốn cướp lấy vị trí của mình, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Muốn thuận lợi tốt nghiệp ở MIT là một chuyện khó, cô có xem qua phiếu điểm của Lâm Xán, thành tích hồi cấp 2 không tệ, nhưng vẫn còn kém xa cô.
Giáo sư giảng dạy của Khương Bảo là một người có tiếng trong ngành, nói chuyện bằng giọng địa phương, những sinh viên quốc tế có lí lịch xuất sắc kia cũng cố gắng lắm mới nghe được, huống hồ gì là Lâm Xán.
Trong thời gian này tuần nào cô cũng phải tốn khoảng 20 tiếng đồng hồ làm bài tập, đấy là còn chưa kể nghiên cứu khoa học nữa.
Hơn nữa tình hình của Khương gia phức tạp, anh cả của cô cùng với đám cháu trai, cháu gái cùng tuổi đang chờ cô mắc phải sai lầm.
Lâm Xán không đối phó nổi những chuyện này.
May mà lúc cô liên lạc được với Lâm Xán, đối phương vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh không đi ra ngoài, nếu không sẽ lộ tẩy ngay.
Có điều Lâm Xán cũng không muốn thay thế Khương Bảo, cứ cho là cô ích kỉ hơn một chút, quyết đoán hơn một chút, cũng sẽ không đến nỗi như thế.
Tâm tình Khương Bảo có hơi phức tạp, cô tự hỏi không biết bước tiếp theo phải làm thế nào đây.
Nếu có cách để bọn họ lấy lại cơ thể thì tốt rồi.
Cô về kí túc xá tắm rửa chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, leo lên giường mới phát hiện gối đầu của mình ướt nhẹp.
Bị người khác đổ nước vào.
Hai người trong phòng hả hê nhìn người khác gặp nạn, đợi phản ứng của cô cốt để mua vui.
“Ai làm?”
Chẳng ai trả lời.
Khương Bảo xoay người đi vào nhà vệ sinh lấy một xô nước lớn, lúc chiếc giường thứ hai bị hất nước vào, có người đi tới kéo cô lại, Khương Bảo hất luôn chậu nước vào mặt đối phương.
“Cậu quá đáng vừa thôi!” Nữ sinh hét lên.
Bây giờ đã là giữa tháng 10, ban đêm nhiệt độ hạ xuống, bị tát nước lạnh vào mặt không dễ chịu tí nào.
“Tôi cũng không quan tâm ai đã làm việc này, về sau tôi gặp phải chuyện gì thì các cậu đều có phần, tôi mà không vui thì chắc chắn các cậu càng khổ sở.”
“Đúng là đồ điên.” Một nữ sinh khác va phải tầm mắt của Khương Bảo, vô thức lùi lại phía sau.
Chẳng lẽ lúc trước bị bắt nạt dữ quá nên bây giờ đang vùng lên sao?
Khương Bảo đẩy người kia ra: “Cút cho tôi.”
Lúc cô là tiểu thư Khương gia, những người bên cạnh đều nâng niu cô, đối xử với cô vô cùng hoà nhã, bây giờ toàn gặp mấy chuyện gì đâu.
Khắp kí túc xá toàn là nước, hôm nay không ngủ được rồi, trước khi cổng trường bị đóng, cô dứt khoát đi ra ngoài luôn.
Dù sao mình cũng sắp về nước Mĩ.
Trong túi Khương Bảo vẫn còn vài ngàn tệ, có điều chứng minh thư đang bị Thẩm Hà Hương giữ, hiện tại cũng chưa thành niên không thể tự thuê khách sạn được, cô do dự một chút, quyết định gọi cho Triệu Uyên Thanh.
“Cô có thể qua đây một chuyến không?”
Triệu Uyên Thanh hơi bất ngờ: “Đêm hôm rồi cô còn bị sao thế? Bộ xảy ra chuyện gì à?”
Khương Bảo: “Tôi đang ở bên ngoài trường, không biết phải đi đâu.”
“Được rồi, cô đợi tôi một chút.”
Nửa tiếng sau, Triệu Uyên Thanh từ taxi bước xuống.
Khương Bảo lấy tất cả tiền của mình ra, dùng chứng minh thư của đối phương thuê một phòng Executive ở khách sạn Bốn Mùa.
“Cô làm gì mà tiêu nhiều tiền như thế để ở khách sạn.” Triệu Uyên Thanh sửng sốt.
Số tiền này đủ để cô chi tiêu trong 3 tháng, chẳng phải tình trạng kinh tế của Lâm Xán tuần trước còn rất eo hẹp sao?”
Khương Bảo: “Trong phòng có hai chiếc giường, bây giờ cũng khuya rồi, cô có thể qua đêm ở đây.”
“Có phải cô bị đả kích gì không, cô đừng có nghĩ quẩn.”
Khương Bảo: “… Không có.”
______
Căn phòng nằm ở tầng rất cao, từ cửa sổ sát đất thật lớn có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm, ánh đèn chiếu dần dần về phía xa, như thể nối liền với bầu trời.
Triệu Uyên Thanh quay đầu lại thì phát hiện Lâm Xán đã ngủ rồi.
Lúc Khương Bảo tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì thấy Triệu Uyên Thanh đang nhìn mình chằm chằm với hai quầng thâm dưới mắt. Cô bình tĩnh tắm rửa sạch sẽ, sau đó dẫn đối phương đi ăn sáng.
Lúc hai người trở về khách sạn thì chuông điện thoại vang lên.
Lâm Xán và Alva đã xuống máy bay rồi, Khương Bảo gửi địa chỉ khách sạn cho bên kia trực tiếp qua đây.
Vốn Triệu Uyên Thanh còn phải đi làm, nhưng Lâm Xán nói đã hẹn người ta rồi, cô sợ đối phương bị lừa.
Lúc chuông cửa vang lên, cô đi qua mở cửa, ngoài cửa là một người đàn ông vóc người cao to, bên cạnh còn có một cô gái rất xinh đẹp.
Cô gái thoạt nhìn còn trẻ, màu tóc không phải màu đen thuần, vóc người cao gầy, da trắng, mắt màu xanh xám.
Là con lai.
“Em đã đến rồi.”
Lần đầu tiên Khương Bảo dùng con mắt của người khác nhìn chính khuôn mặt của mình, cảm thấy rất kì diệu.
Lâm Xán gật gật đầu.
Khương Bảo nói tiếp: “Không phải cô còn có việc sao Triệu Uyên Thanh? Cô cứ đi về trước, trước cứ để Alva đứng đợi bên ngoài đi.
Người đàn ông thân hình cao to nhìn Lâm Xán, sau khi nhận chỉ thị, lùi ra phía sau một bước đứng ở bên cửa.
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Trước khi đi, Triệu Uyên Thanh ngoái nhìn căn phòng, thì ra người đàn ông to cao là vệ sĩ của cô gái kia.
Thân phận của cô gái kia chắc chắn không hề tầm thường, vậy mà lại có thể mang theo vệ sĩ bên mình.
Nhưng Lâm Xán làm sao quen biết những người như vậy nhỉ?
Triệu Uyên Thanh là người giỏi xem sắc mặt người khác, phát hiện cô gái có lai lịch không nhỏ kia vậy mà có chút sợ sệt Lâm Xán.
_______
Khương Bảo đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống sofa, ra hiệu Lâm Xán đi tới.
Cô hỏi: “Email chị gửi em đã đọc chưa?”
Lâm Xán: “Máy tính có mật khẩu, em không mở được.”
“Vậy mấy hôm nay có ai tới tìm em không?”
Lâm Xán lắc lắc đầu.
Khương Bảo thở phào nhẹ nhõm, xác nhận người kia vẫn chưa làm lộ ra manh mối gì.
Cô đã thích ứng với chuyện này một khoảng thời gian cho nên lúc này tâm thái rất bình ổn, Khương Bảo thay đổi tư thế, hỏi tiếp: “Em có biết tại sao chúng ta lại hoán đổi cơ thể cho nhau không?”
Không đợi đối phương trả lời, cô đã tự mình nói ra đáp án: “Chúng ta là chị em sinh đôi, em là em gái của chị.”
Lâm Xán trừng to mắt, vẻ mặt không dám tin.
Làm sao có thể, không ai nói cho cô biết cả, với lại hai người nhìn không giống nhau tí nào.
Khương Bảo nhìn ra được băn khoăn của đối phương, “Lâm Tiểu Viện sẽ không nói cho em bà ta đã bò lên giường đàn ông để đổi lấy một khoản tiền, trong cặp sinh đôi chọn bán chị đi để đổi về một món tiền khác và giữ lại em để kiếm tiền cho bà ta, đây đúng là một cuộc mua bán có lời.”
Trong mắt bà ta, bọn họ chỉ là một món hàng, đợi được giá thì liền bán đi, Khương Bảo cho rằng người đàn bà này không xứng làm mẹ.
“Chúng ta nhìn không giống nhau đó là vì chị và em là một cặp song sinh khác trứng.
Lâm Xán: “…”
Cô cảm thấy những nhận thức trước đây của mình đều đang bị đả kích.
Khương Bảo: “Cuộc sống của em đúng là một mớ hỗn độn, có điều tạm thời chị vẫn xử lí được, trong khoảng thời gian này em khoan hẵng về Mĩ.”
Cô nhớ lại, tối hôm diễn ra lễ truy điệu của Lâm Xán, cô đã thầm nhủ trong lòng một câu: Nếu mình là con bé, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Không biết có liên quan đến chuyện này không.
Chuyện này vốn dĩ đã kì quái, có thể qua vài ngày bọn họ sẽ đổi lại thân xác cho nhau, cũng có thể phải mất rất lâu mới đổi lại được.
Đều phải cân nhắc đến hai khả năng này.
Trước hết Khương Bảo gửi một bức thư tới phòng giáo vụ của trường đại học, giải thích rằng vì lí do sức khoẻ nên phải nghỉ học tạm thời. Với khuôn mặt của Lâm Xán, tạm thời cô không trở về được với quỹ đạo trước kia.
Chuyện này nói ra cũng chẳng ai tin, có thể còn dẫn đến tranh cãi.
Trong giới rất coi trọng bằng cấp, nếu cô phải làm Lâm Xán trong một thời gian dài thì không thể không suy tính đến tương lai,
“Hiện tại em không thể đến trường, MIT không được, các trường cấp 3 bình thường cũng không được. Nhưng em có thể tự học, em nhất định phải đạt được điểm cao trong kì thi SAT, có gì không hiểu cứ hỏi chị.”
Lâm Xán gật đầu, hỏi: “Vậy em có cần nói cho mẹ không?”
Cô nhớ tới chiếc cúp rơi xuống đất từ trên tủ sách trưng đầy giải thưởng, hai người tuy bằng tuổi nhau, nhưng đối phương lại ưu tú hơn cô rất nhiều, nói năng mạch lạc đâu ra đấy.
… Điều này cũng làm cô rất ngưỡng mộ.
“Không cần để ý bọn họ, bọn họ không phải người thân của em.” Nhìn thấy sắc mặt Lâm Xán khó coi, Khương Bảo từ trước tới nay không biết quan tâm tới cảm nhận của người khác phá lệ bổ sung một câu.
“Em có người thân, là chị.”
Lâm Xán ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô.
Khương Bảo đột nhiên không biết nên nói gì.
Lâm Xán 21 tuổi, sau khi mất sạch niềm tin đã trải qua giai đoạn hoang tưởng, thích thể hiện, loạn thần kinh, cuối cùng trở thành một người không thích nói chuyện, vô cùng nhạy cảm.
Mà cô hiện tại có thể cảm giác được Lâm Xán 17 tuổi này, đang vô cùng dè dặt lấy lòng mình.
Chỉ là đôi khi quá hiểu chuyện chưa chắc đã là điều tốt, nhìn thấy và đáp ứng sự mong đợi, kì vọng của người khác, thế vị trí của bạn ở đâu đây?
Tính cách của họ là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
Lâm Xán lấy điện thoại ra, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, có một người tên là “Tạ Liệu Nguyên” đã gọi tới 7 cuộc điện thoại, còn gửi cả tin nhắn nhưng em không dám trả lời.”
Khương Bảo buột miệng thốt ra: “Người này có khuynh hướng bạo lực, em không cần để ý.”
Cô không ngờ tên này lại hai mặt như vậy.