Khương Bảo đưa nhóm người đi chọn ngựa, người ưu tú có đặc quyền được lạnh lùng, chỉ cần thể hiện nhiệt tình một chút liền có thể làm cho người khác muốn gần gũi.
Một cô tiểu thư tuổi tác ngang mình, lại dịu dàng, gia cảnh tốt, mặt mũi xinh xắn, cưỡi ngựa cừ khôi, ai mà không thích.
Các thiếu nam thiếu nữ nhao nhao tranh nhau nói chuyện với Khương Bảo.
Khương Bảo dẫn nhóm người tới đường đua ngựa, dặn dò vài câu, rồi để huấn luyện viên chuyên nghiệp của trường đua đến dạy.
Bao nhiêu cái miệng lanh lảnh bên tai như thế, suy cho cùng cô không phải là người có tính nhẫn nại.
Đám người trẻ này có hơi hoạt bát quá đà.
Lâm Xán nhìn thấy hết thảy, nhỏ giọng hỏi: “Chị với bọn họ nhìn cũng hoà hợp lắm, sao lúc ở trường… lại không đoái hoài tới ai vậy?”
Dù sao tuổi tác cũng chả khác nhau mấy.
Khương Bảo cắt lời đối phương: “Ai thèm chơi với lũ ngốc ở trường. Nếu chị học nội trú, hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ dầu gội đầu của chị sẽ bị bọn họ đổ kem tẩy lông vào! Ăn táo sợ bên trong bị bỏ kim!”
Lâm Xán: “… Không đến nỗi vậy chứ?”
Khương Bảo: “Con gái ác độc chị thấy nhiều rồi, dĩ nhiên, đàn ông khi trở nên tàn nhẫn cũng rất tuyệt tình.”
Lâm Xán: “…”
Ai mà không biết còn suýt tưởng trường học của chị là chiến trường! Mỗi ngày phải đối mắt với nguy hiểm trùng trùng.
Rõ ràng lúc ở trường, ngay cả giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm kỉ luật đều
không dám làm gì Khương Bảo.
Mặc dù bây giờ không hiếm vụ “luật sư gửi thư cảnh cáo”, có điều công ty luật phụ trách việc gửi thư luật sư cho Khương Bảo là công ty đứng đầu trong ngành.
Này dĩ nhiên không giống.
________
Lỗ Thế An đến từ sớm, gã luôn tìm cơ hội nói chuyện với vị tiểu thư Khương gia kia.
Bây giờ nhóm công tử đều đã đi cưỡi ngựa, cuối cùng gã cũng có thể đi tiếp cận cô tiểu thư kia rồi.
Nhìn dáng vẻ Khương tiểu thư chỉ dạy người khác cưỡi ngựa ban nãy, hẳn là người có tính tình dễ chịu.
Suy cho cùng mới được nhận về, lúc trước phải sống cực khổ, nào phải kiểu được cưng chiều từ bé, đây là điểm khác biệt rất lớn so với những cô tiểu thư nhà giàu khác.
Lỗ Thế An sấn tới, giơ tay ra, có hơi sốt sắng nói: “Xin chào Lâm tiểu thư, tôi tên Lỗ Thế An, Cố Vũ là em trai tôi, có điều tôi là con ruột nó là con nuôi! Nghe nói ở trường cô đã giúp đỡ nó, thật sự rất cảm ơn! Hi vọng chúng ta có thể làm quen một chút!”
Khương Bảo nhìn cái tên không biết từ đâu chui ra này.
Cô chẳng hề muốn kết bạn với ai, càng đừng nói là bắt tay, hơn nữa bộ dáng sốt sắng của đối phương trông hơi buồn cười.
Sắc mặt Cố Vũ không tốt lắm, cậu không muốn để lộ thân thế trước mặt cô.
Cứ như vậy, cậu càng thêm tự ti khi đứng trước mặt một người ưu tú như cô.
Xung quanh cô đều là những tiểu thư công tử có gia thế rất tốt, thế giới của hai người cách biệt rõ ràng, đối với cậu, được ngắm nhìn cô từ xa đã là một điều xa xỉ.
Lỗ Thế An đợi mười mấy giây mà đối phương vẫn chưa nói năng gì, cảm thấy rất lúng túng, gã lại nghĩ có khi nào cô không nghe rõ không.
Không bỏ cuộc, gã lặp lại những gì mình đã nói một lần nữa.
Khương Bảo bực mình, con vịt đực này từ đâu bay ra không biết, ồn muốn chết.
Lỗ gia? Chưa nghe bao giờ.
Sắc mặt cô không hiện bất kì sự tức giận nào, chỉ đều đều nói: “Tôi quen Cố Vũ, không quen anh, cho nên tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Lỗ Thế An sững sờ mấy giây, còn chưa kịp hoàn hồn, Khương Bảo đã xoay người, ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh nghỉ ngơi.
Thái độ cự tuyệt của cô vô cùng rõ ràng, không thèm che giấu.
“Khương tiểu thư cô…”
Khương Bảo: “Tôi không mang họ Khương, tôi muốn được yên tĩnh, đừng ồn ào.”
Sắc mặt Lỗ Thế An hơi sầm xuống, chuyện đã tới mức này, cũng không thể vất hết mặt mũi sấn tới nữa, gã tức giận xoay người bỏ đi.
Dạng người này dạo gần đây Khương Bảo gặp rất nhiều, cô rất rõ bọn họ ôm mục đích gì, có thể nói vô cùng ghê tởm.
Cô dĩ nhiên sẽ không chừa mặt mũi cho đối phương, chỉ cần dễ dãi một chút là những tên đàn ông ti tiện kia sẽ được đằng chân lên đằng đầu.
Đàn ông mưu kế đa đoan hơn phụ nữ nhiều.
Bởi vì cô là tiểu thư Khương gia nhưng lại lớn lên ở phố chợ nên suy ra sẽ không có tính tiểu thư, yếu đuối cần một chỗ dựa.
Rất nhiều người đều nóng lòng mong được trở thành chỗ dựa đó, bọn họ muốn vì cô bày mưu tính kế, hi vọng cô có thể giao phó toàn bộ tài sản của mình cho họ.
Loại đàn ông có suy nghĩ như thế đều là hạng năng lực xoàng xĩnh.
Những kẻ này nếu không phải xuất thân gia đình tầm thường thì cũng là dạng không được trưởng bối coi trọng, như vậy cũng xứng sao?
Khương Bảo cười khẩy một tiếng, cô việc gì phải tức giận.
Đây chỉ như đang xem trò cười, hoàn toàn không đáng.
Năm đó lúc Lâm Xán được nhận về, bọn người này hẳn cũng lân la lợi dụng như vậy, nếu thái độ ôn hoà lịch sự, đối phương sẽ tưởng có cơ hội, càng nắm chặt không buông.
Cố Vũ vô cùng áy náy và tự trách, suy cho cùng tên kia mượn cớ cậu là bạn của cô… mới tươm tướp như thế.
Cậu cũng không biết cô có coi mình là bạn bè không nữa.
Chắc không đâu, mình nhỏ bé như vậy… trước giờ chẳng ai thèm để ý.
Nhờ Lỗ Thế An, có lẽ cô ấy sẽ càng chán ghét mình hơn.
“Xin lỗi.” Cố Vũ đi tới, nhỏ giọng nói.
Khương Bảo ngẩng đầu nhìn cậu: “Xin lỗi cái gì?”
Thật không hiểu nổi, cô rất ghét người khác nói ra hai từ đó.
Trong lòng Cố Vũ như bị một hòn đá đè xuống, cậu rũ đầu nói tiếp: “Nếu không phải do tớ, anh ta cũng sẽ không mạo phạm như thế.”
Anh ta? Anh ta nào? Khương Bảo đơ ra mấy giây mới hiểu cậu đang nói về con vịt rừng ban nãy.
“Tôi không chú ý đến hắn, cũng không để trong lòng, chuyện này không liên quan đến cậu, cũng không đến phiên cậu xin lỗi.”
Cố Vũ ngẩn ra, cùng với sự nhẹ nhõm, cậu càng thêm mất tự nhiên.
Đúng vậy, cô ấy còn không thèm nhìn Lỗ Thế An, huống chi là mình, hai người bọn họ cách biệt như mây và bùn.
Cậu hít sâu một hơi, khoé miệng nặn ra một nụ cười: “Thực ra tớ không phải con nuôi, tớ là con riêng.”
Dù sao cũng đã thế này, dứt khoát từ bỏ tất thảy, thừa nhận rõ ràng sự thật, không nên ôm bất kì hi vọng nào, cậu tự nhủ chính mình như thế, thế nhưng lúc này cậu lại rất sợ nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của cô.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, cậu đã nhìn thấy vô số lần vẻ mặt đó của khách khứa khi đến chơi nhà họ Lỗ.
Khương Bảo ngẩng đầu nhìn cậu: “Con riêng? Cậu có chuyện gì sao?”
Ngừng một chút, cô hếch cằm lên, mỉm cười nói: “Tôi cũng là con riêng, không cảm thấy có vấn đề gì cả, không cậu lẽ luẩn quẩn vì xuất thân của mình nên muốn nhảy lầu tự tử à? Chi bằng hãy nghĩ nhiều hơn về tương lai, tôi thấy cậu
có tiền đồ hơn đám vịt rừng kia đấy.”
Cố Vũ cả kinh nhìn cô, nhất thời quên mất phản ứng.
Cô ấy không giống những người khác, không hề nói lời huyễn hoặc…
Đối với người khác, những lời này có lẽ hơi hà khắc, nhưng chúng lại có tác dụng an ủi chữa lành cho mình rất tốt.
Đại tiểu thư cũng là con riêng sao? Nhưng tại sao cô ấy có thể hoàn toàn không để tâm đến chuyện?
Cố Vũ: “Tớ biết rồi.”
Cậu sẽ không nhảy lầu tự tử, cậu phải nỗ lực để sống, để đến gần nguồn sáng kia hơn.
Lâm Xán vừa đi vệ sinh, bên này lại xuất hiện hai người một ngồi một đứng,
Khương Bảo mở miệng hỏi: “Đợi đã, ban nãy cậu đi theo tôi hả?”
Cố Vũ: “… Tớ không cố ý đâu, tại tớ nhìn thấy cậu dạy người khác cưỡi ngựa.”
Cậu không dám đi tới, chỉ dám đứng cách mấy mét như vậy để nhìn, cô ấy cũng không phát hiện ra.
Khương Bảo: “Cậu vẫn luôn quan sát sao?”
Cố Vũ gật đầu: “Ừ, cậu nói lúc lên ngựa, tay phải phải nắm chặt dây cương và bờm ngựa với nhau, chân phải chạm đất, chân trái đạp lên bàn đạp để lên ngựa, lưng nhất định phải thẳng, chú ý nhìn thẳng về phía trước.”
Khương Bảo khá ngạc nhiên, người này không chỉ ghi nhớ những gì cô vừa nói ban nãy mà còn tổng kết lại.
“Trí nhớ cậu tốt đấy nhóc.”
Được đối phương khen ngợi, lòng Cố Vũ thích lắm, nhưng cậu lại cúi đầu nói: “Cũng không phải rất tốt.”
Cậu ghi nhớ từng câu cô ấy nói với mình, hai người rất ít nói chuyện, cậu
không kiềm được ghi nhớ luôn những lời cô nói với người khác.
Khương Bảo: “Xem ra cũng có năng khiếu học cưỡi ngựa, cậu biết cưỡi ngựa không?”
“…” Cậu ngượng ngùng nói mình không biết.
Khương Bảo: “Cậu có thể ghi nhớ được những điều này, cho dù trước đây không biết, tôi cảm thấy bây giờ cũng không tệ, đi cho người kéo một con tới thử xem.”
Cố Vũ: “Tớ chưa từng cưỡi ngựa.”
Khương Bảo đứng lên: “Không phải có tôi đây sao?”
Cô cũng đang chán.
Bây giờ chỉ có một người rất có mắt nhìn, không phải một đám người vây lấy mình hỏi lấy hỏi để, cho nên cô sẵn lòng chỉ dẫn.
Do chuyện ở cục cảnh sát nên Khương Bảo vẫn còn ấn tượng về đối phương.
Nhân viên kéo ngựa tới, Khương Bảo cười nói: “Nếu cậu ngã hoặc cưỡi không tốt thì không được nói là do tôi dạy đâu đấy.”
Cô rất có tự tin, nếu mình đã cưỡi ngựa giỏi hơn huấn luyện viên của trường đua thì hiển nhiên sẽ dạy giỏi hơn.
Danh sư xuất cao đồ, nếu không xuất được gì… thì cô sẽ không nhận người đồ đệ này.
Cố Vũ hít sâu: “Được, tớ biết rồi.”
Khương Bảo khẽ gật: “Ngựa là loài vật hiểu tính người, nếu cậu không tự tin, nó sẽ biết cậu là tay non không biết cưỡi ngựa mà bắt nạt cậu, cho nên trước khi lên ngựa, nhất định phải có quyết tâm cưỡi thật tốt, coi chính mình là một cao thủ.”
Cố Vũ gật đầu, nụ cười của cô làm trái tim cậu đập lệch nhịp.
Khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, dựa theo những gì cô nói mà làm, lên ngựa rất suôn sẻ.
Có điều suy cho cùng, đây vẫn là lần đầu tiên cưỡi ngựa, cậu không nắm bắt được tiết tấu, ruột gan bị xóc đến lộn tùng phèo, nhưng vì không muốn làm cô thất vọng nên dựa vào ý chí tiếp tục chống đỡ.
May mà năng lực phối hợp vận động của cậu không tệ, không bị rớt khỏi ngựa.
Khương Bảo chỉ là nhất thời nổi hứng, mới chỉ dẫn được hai câu, cũng không để ý đối phương học thế nào, cúi đầu coi điện thoại.
Lúc xuống ngựa, Cố Vũ cảm thấy chân mình như cọng bún.
Có điều biểu hiện của mình hẳn không tệ nhỉ, nếu cô ấy có thể khen ngợi mình thì thật tốt.
Khương bảo cất di động, cúi đầu chú ý đến vết bẩn trên giày phải của mình.
Không biết bị dính lúc nào, cô khẽ chau mày.
Đây là mẫu giày trắng mới ra của Hermes, một chút vết bẩn cũng sẽ trở nên vô cùng rõ ràng, nhìn rất không chỉnh tề.
Cố Vũ cũng chú ý đến vết bẩn trên giày kia.
“Cậu ở đây đợi tớ một chút.” Nói xong cậu liền chạy đi.
Khương Bảo có hơi khó hiểu, mấy phút sau, Cố Vũ lại chạy về, trên tay cầm khăn giấy và một chai nước.
Cố Vũ ngồi xổm xuống, dùng nước thấm ướt khăn giấy giúp cô lau sạch vết bùn.
Cậu lau vô cùng cẩn thận, mấy phút sau, đôi giày lại trở nên sáng bóng như mới.
Dựa gần như vậy, cậu có thể ngửi được mùi nước hoa trên người cô, vô cùng mê người.
Khương Bảo có hơi ngạc nhiên, nếu người hầu trong nhà làm thế thì cô sẽ cảm thấy rất bình thường.
Nhưng đối phương không phải.
Cô muốn cho chút tiền, nhưng hình như làm vậy không hay lắm.
Cố Vũ đứng lên, nhận ra một tia mất tự nhiên trên vẻ mặt đối phương, cậu vội vàng nói: “Không có gì, coi như đây là thù lao cậu dạy tớ cưỡi ngựa, hôm nay cảm ơn cậu nhiều.”
Tớ đã rất vui vẻ.
Khương Bảo đánh giá cậu mấy giây, xác định đối phương không có ý đồ xấu mới dời tầm mắt đi, “Vậy được.”
Cô không tiếp tục nói chuyện với đối phương, dằn xuống một chút mất tự nhiên trong lòng, cô đi về phía toà nhà chính phía sau.
Mãi cho đến khi bóng lưng cô biến mất nơi cánh cửa, Cố Vũ mới thu lại tầm mắt.
Đó không phải người thuộc về mình, một đại tiểu thư cao quý như thế, nhưng cho dù biết vậy vẫn muốn liều mạng đến gần.
Đây giống như một cơn nghiện, mỗi lần tiến gần hơn, cơn nghiện sẽ càng trở nên trầm trọng.
_______
Lúc trở về, Khương Bảo cũng được chia hai hũ mứt cherry.
Dù sao đây cũng là thành phẩm mà mình hướng dẫn làm ra, cô đành miễn cưỡng nhận lấy.
Tạ Liệu Nguyên mở miệng hỏi có cần mình lái xe đưa hai chị em về không.
Nhưng Khương Bảo từ chối, nói Alva biết lái xe.
Có điều Tạ Liệu Nguyên đã chân thành giúp cô giới thiệu bạn bè, hôm nay mình đã móc nối được với vài mối quan hệ có thể xài được.
Anh qua tôi lại, hai người khó tránh khỏi có không ít tiếp xúc, vì có tiền nên sắc mặt Khương Bảo dành cho đối phương cũng tốt lên đôi chút.
Lần tụ hội này cô đã chơi lớn, chiếc áo khoác kia có giá 600 vạn lận đó.
Nghĩ tới đây, lòng Khương Bảo lại đau như cắt, ánh mắt nhìn hũ mứt càng thêm phức tạp.
Cô mở cửa kính để gió bên ngoài thổi vào cho thoáng khí, mấy phút sau lại đổi ý, đóng cửa xe lại.
Gió chẳng thể thổi đi sầu muộn, ngược lại càng khiến cô rầu hơn.
Tiền của mình không phải gió thổi tới, nhưng lại bay đi giống như gió.
Lâm Xán ngồi bên cạnh: “Sao chị lại thở dài?”
Khương Bảo: “Em thấy đám mây phía trước kia nhìn có giống một tờ chi phiếu 600 vạn không?”
“…”
Lâm Xán cúi đầu, thành khẩn nhận sai: “Xin lỗi… em sẽ rửa sạch mà.”
Khương Bảo mệt mỏi nói: “Không cần đâu, chị không muốn nhìn thấy cái áo đó nữa, em đem vứt đi.”
Lâm Xán do dự, cẩn thận hỏi: “Không thể đem đi quyên góp sao?”
Những trang sức Khương Bảo không thích sẽ được dùng đem đi đấu giá từ thiện, những tiểu thư trong giới đều làm thế, vừa được tiếng tốt, vừa thể hiện được tài lực của mình.
Khương Bảo: “Quyên trang sức thì không sao, quần áo là đồ vật bên người đương nhiên không thể đem ra ngoài bán, thôi vứt đi, chị không muốn nhìn thấy nữa.”
Mắt không thấy, tim không đau.
Lâm Xán: “…”
Không phải nói 600 vạn sao? Ban nãy vẫn còn tức giận, bây giờ lại muốn vứt
đi?
Thôi được, cô không dám hỏi, cũng không dám nói.
Xe dừng lại gần bên đường, Khương Bảo xuống trước, Lâm Xán vội vã theo sau.
Chỗ này mỗi tầng chỉ có một nhà, bình thường thang máy chẳng có ai, hầu như
không cần đợi.
______
Khương Bảo đang xem văn kiện, tháng trước Tạ Liệu Nguyên bảo giúp cô đi nói chuyện, cuối cùng cũng có manh mối.
Lãnh đạo thành phố đưa ra thêm điều kiện mới chịu bán đất, đối với tập đoàn mà nói, tu sửa khách sạn không phải là khoản đầu tư lớn, dưới sự thúc đẩy của một số bên, chuyện này gần như đã hoàn thành.
Bởi vì chính quyền thành phố có yêu cầu về chi phí đơn phương và tổng vốn đầu tư của khách sạn… Khương Bảo nhận được hơn 300 triệu, nhiều hơn so với tưởng tượng của cô một chút.
Hôm nay cuối cùng cũng được một tin tốt.
Lâm Xán cẩn thận đi tới, cô cảm thấy bầu không khí hôm nay hơi nặng nè, muốn nói gì đó cho dịu đi đôi chút.
“Hôm nay em thấy cậu trai kia lau giày cho chị, lúc trước hai người quen nhau hả?”
Khương Bảo: “Bạn học trong trường, gặp nhau hai lần, em có vấn đề gì sao?”
Lâm Xán: “… Không có, em chỉ hỏi đại thôi.”
Khương Bảo đặt văn kiện xuống, ra hiệu cho đối phương ngồi cạnh mình, mỉm cười hỏi: “Em đang nghĩ chị sẽ dùng cơ thể của em… đi gạ đàn ông đúng không?”
Lâm Xán không ngờ đối phương lại huỵch toẹt như vậy, cô vội vàng phủ nhận: “Em không có! Không phải đâu! Chị hiểu lầm rồi!”
Khương Bảo nhún vai: “Yên tâm đi, chị không làm thế đâu.”
Lâm Xán cẩn thận quan sát, thấy nét mặt đối phương mang theo ý cười, không hề tức giận.
Lúc này cô mới đánh bạo hỏi: “Chị không có người mình thích sao?”
Dẫu sao cũng là cái tuổi mới biết yêu, thích đu idol cũng được.
… Có điều nếu Khương Bảo đã thích một ngôi sao nam nào đó, khả năng cao là sẽ trực tiếp hẹn người ta ra ngoài ăn cơm.
Mặc dù tính khí chị ấy không được tốt, nhưng nếu nhẫn nại theo đuổi, nói không chừng có thể hớt đến tay luôn.
Lâm Xán bị suy nghĩ của mình làm cho choáng váng, có lẽ trong lòng cô, đối phương là kiểu người đã muốn là sẽ làm được.
Khương Bảo buồn cười nhìn em gái: “Tại sao chị phải thích ai? Hừm, cũng có thể có đấy, nhiều lắm, người ta nói tiên nữ yêu chúng sinh mà.”
Lâm Xán: “…”
Khương Bảo: “Em thích thì cứ đi tìm đàn ông, có điều bây giờ em đang dùng cơ thể của chị, không được lên giường với người khác, nếu không chị sẽ cảm thấy có gì đó không đúng.”
Mặt Lâm Xán đỏ như gấc, lên… cái gì?
Cô lộn xộn nói: “Em sẽ không làm thế đâu! Chị đừng nói bậy!”
Khương Bảo nhàn nhạt nói: “Em không làm là tốt, thực ra ngủ với đàn ông cũng chỉ là chuyện như vậy, còn không bằng đi mát xa…”
Thấy đối phương càng nói càng quá đáng, Lâm Xán vội vàng nhắm tịt mắt, lớn tiếng ngăn cản: “Em biết rồi! Em không làm thế đâu! Trong tim em chỉ có chuyện học thôi!”
Khương bảo khoanh hai tay trước ngực, khó hiểu nhìn cô: “Who cares? Nói lớn vậy làm gì, bộ muốn rao bánh rán trước cổng trường hay gì, chẳng khác gì đang chột dạ.”
Cô muốn khóc quá.
“Được rồi, chị là chị em nên mới nói những điều này, những người khác chị còn chẳng thèm để ý, em đúng là khuyết thiếu thiếu giáo dục giới tính.”
Lâm Xán cúi đầu: “Em biết rồi.”
Xin chị đừng nói nữa.
Khương Bảo gật đầu: “Biết rồi còn đực ra ở đây làm gì? Đi đọc sách đi, cuối tuần này chị sẽ cho em làm một bộ đề, nếu không có tiến bộ… thì em chết chắc đấy, những cái khác đều là chuyện nhỏ, đây mới là việc chính của em, phải nghĩ nhiều hơn đến việc làm sao lấy được điểm cao trong kì thi SAT.”
Tỉ lệ trúng tuyển của Tứ Trung rất thấp, lúc đầu con nhỏ này có thể đậu vào chứng tỏ đầu óc không tệ.
Khoảng thời gian trước, Khương Bảo luôn cố gắng làm cho cơ thể hoán đổi trở lại, sau đó nhận ra không được cô mới thôi, những lời tên đạo sĩ kia nói quá mơ hồ, chỉ đành thuận theo tự nhiên.
Cái gì gọi là “tuy hai mà một, cô cảm thấy mình đã đối xử với đối phương tốt hết mức rồi, nếu không phải vì đó là em gái cô, không phải vì cô từng đi đến tang lễ của con bé, không phải vì hai người đang tráo đổi thân xác cho nhau.
Không có ba điều kiện đó, Khương Bảo chưa chắc đã kiên nhẫn được một nửa hiện giờ.
Thậm chí vì thanh danh của đối phương, cô đã chăm chỉ đến trường nửa tháng vào cuối học kì, chịu đựng những tiết học nhàm chán kia, còn có một đám vịt vừa tan thọc đã thích la ó.
Được rồi… mặc dù có một phần nguyên nhân là suy nghĩ cho đường lui sau này của mình, nhưng như vậy vẫn chưa đủ sao?
Cô thậm chí còn sẵn lòng chia sẻ cả mật khẩu thẻ ngân hàng của mình rồi còn gì!
Khoản tiền lớn như vậy, trừ ngân hàng Thuỵ Sĩ với hệ thống bảo mật nghiêm ngặt, còn đâu nếu gửi vào bất kì ngân hàng nào khác, đều có thể được giám đốc ngân hàng đích thân đến nhà, lễ độ cung kính cùng cô bàn bạc về lãi suất hàng năm của khoản tiền tiết kiệm, đợi cô ra điều kiện.
Khương Bảo buồn bực, nhưng may mà cô cũng đã hơi quen với cơ thể này.
Không thể để mãi thế này, phải nghĩ ra cách khác.
Lâm Xán nặng nề đi vài bước, đột nhiên bị người phía sau gọi lại, cô kích động quay đầu, lẽ nào hôm nay có thể trốn một buổi?
Dưới ánh mắt chờ mong của đối phương, Khương Bảo nghĩ nghĩ nói: “Phải rồi, dạo này em không vận động nhiều lắm, cuối năm sẽ có đủ kiểu tiệc tùng, khó tránh khỏi việc ăn nhiều, bắt đầu từ tối mai em chỉ có thể ăn chút rau củ ít calo, để đề phòng, bắt buộc phải giảm trước 5 cân, để sau này không đến nỗi phồng lên như quả bóng.”
Lâm Xán: “… Em cũng có ăn linh tinh gì đâu.”
Khương Bảo: “Chị không nói không có nghĩa là chị không thấy, chiều hôm nay em đã ăn hai thanh sô cô la sữa, còn ăn hai cái bánh sừng bò với mứt cherry, nước trái cây, điểm tâm, em có cần chị liệt kê lại một lần những thứ em đã ăn ở trường đua không? Chị còn nhớ cả thời gian phút giây em ăn đấy.”
“Thôi khỏi… em biết rồi, em sẽ chú ý ăn uống hợp lý.”
Lâm Xán nhận lệnh rồi quay về thư phòng.
Nhìn thấy đống đề toán cô xây xẩm hết cả đầu, không thể cãi nhau với Khương Bảo được, dù sao cô mới là bên đuối lý, mà cho dù có có lý đi nữa thì cũng cãi không thắng…
Thật sự muốn cãi nhau với đống đề toán này, cuối cùng có thể làm bọn chúng tức chết mà chạy đi mất!
Sao Khương Bảo làm được thế trời, mỗi ngày chuông báo thức vừa kêu lúc 5 rưỡi liền lập tức thức dậy, không hề chần chừ, hạ gục 9,99 người dùng.
Còn mỗi lần nghe thấy chuông báo thức, cô chỉ muốn nó hỏng quách đi cho rồi.
Có thể không quyến luyến làm ổ trên giường vào buổi sáng mùa đông đều là người nhẫn tâm.
_______
Khương Bảo suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra cách… có lẽ có thể hoán đổi lại cơ thể.
Được tiếp nhận giáo dục khoa học từ nhỏ, lúc đầu cô hoàn toàn không tin vào những chuyện thần thánh ma quỷ, có điều bây giờ đã… hơi hơi thay đổi cách nghĩ.
Dù sao Lâm Xán đã mời được một tên đạo sĩ có thể vừa nhìn liền biết chuyện xảy ra trên người bọn họ, thật là huyền bí.
Mấu chốt là chuyện xảy ra trên người cô và Lâm Xán không thể dùng khoa học giải thích.
Thực ra Khương Bảo vẫn không tin lắm, nhưng vẫn ôm hi vọng, nếu như có tác dụng vậy hai người có thể hoán đổi lại cho nhau rồi?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ tên đạo sĩ kia chỉ là đồ dỏm, mình không thể chỉ nghe lời một người, nhất định phải tìm người cao cường hơn, nhìn lợi hại hơn mới được.
Cho dù là mê tín phong kiến, đại tiểu thư cô cũng phải tìm kiểu có pháp lực lợi hại nhất.
Trước năm mới một tuần, những người trong giới nhận được tin tức, cái vị tiểu thư Khương gia mới được nhận về kia có phong cách làm việc thực sự không
câu nệ tiểu tiết… vô cùng khác người.
Cô đã quyên một số tiền công đức cho một ngôi chùa có tuổi đời trăm năm ở chính thành phố Nam sơn, sau đó để trụ trì ra mặt, mấy trăm nhà sư đã tụng
kinh cầu nguyện cho cô.
Nghe nói là để khấn vái học hành thuận lợi nên mới làm to như thế.
Ý tưởng thật là… vô cùng thú dzị.
Mọi người cũng nảy sinh hứng thú, sau đó mấy chục chiếc xe lũ lượt nối nhau lên núi.
Mà mới có 7 giờ sáng thôi đấy.
Những thiếu gia tiểu thư tối qua quẩy say bét nhè cũng phải dùng sức mạnh ý chí để lết ra khỏi giường.
Trò vui lớn như thế, chân không què thì nhất định phải đi hóng! Nếu không sau này đi chơi với nhau, khi tám chuyện sẽ bị lạc loài do không nắm bắt được tin tức thời đại.
Lúc đó Tạ Liệu Nguyên đang uống cà phê, nghe thấy tin này không nhịn được phun ra một ngụm.
Những người ngồi ở bàn ăn đều quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh.
“Sao phản ứng dữ vậy, xảy ra chuyện gì hả?” Tạ Hồng quan tâm hỏi.
Tạ Liệu Nguyên: “… Không có gì, con không cẩn thận bị sặc.”
Những người khác: “…”
Mới sáng sớm sặc cà phê đá?
…
Lâm Xán ngửi mùi đàn hương nhiều quá, cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, cô nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Cái này thực sự có tác dụng hả?”
Khương Bảo lấy cớ là vì học hành thuận lợi, thực ra là muốn thử… có thể hoán đổi lại không.
Làm vậy còn không bằng đi mời đạo sĩ lên đồng cho rồi.
Vẻ mặt Khương Bảo bình tĩnh: “Bớt lôi thôi, ngày mai là biết chứ gì, mau đứng dậy, lão hoà thượng kia tới rồi, lát nữa nhất định phải biểu hiện chân thành chút.”
Trụ trì đi tới, nhúng cành liễu vào nước sạch, sau đó rưới lên đầu hai cô gái đang cúi đầu.
Lâm Xán vẫn cảm thấy không ổn lắm, hơn nữa, người khác muốn cầu gì chỉ cần một nén nhang! Còn chị thì hầm hố thế này!
Dù sao đây cũng là nơi chùa chiền linh thiêng không thể tuỳ tiện ghi hình, nếu không nhất định ngày mai sẽ lên đầu hotsearch.
Tiêu đề sẽ là: Đại tiểu thư nhiều tiền lắm của chơi lớn, tập hợp hàng trăm nhà sư cầu phúc.
Sau đó dưới phần bình luận sẽ cảm thán người có tiền thật biết cách chơi~
Lâm Xán cắt đứt mạch suy nghĩ phân tán của mình, thôi vậy, Khương Bảo đã quyết chuyện gì thì cô cũng khuyên không nổi.
Việc đã đến mức này, thôi thì hãy thành tâm cầu nguyện.
Biết đâu được?
Hơn nữa, cô mới là người cần phải khấn vái cho thành tích tiến bộ.
Ahhh… làm nhiều đề toán và đọc hiểu tiếng Anh quá nên khùng luôn rồi.