Khương Bảo đã quyết là phải làm, vậy nên cô qua gõ cửa phòng ngủ bên cạnh.
Cô ép Lâm Xán ghi nhớ số sê-ri và và mật khẩu của mình ở ngân hàng Thuỵ Sĩ, lăn lại lăn lại một hồi cũng mệt lử.
Đã muộn lắm rồi mà ngày mai cô còn phải dậy sớm, giường bên này cũng rất to nên Khương Bảo liền ngủ thẳng cẳng.
Người cùng giường mang cơ thể của mình, cũng chẳng có gì để xa lạ.
Sáng hôm sau thức dậy Khương Bảo sờ sờ ngực mình, vẫn là cúp A, chứ không phải cúp C…
Được rồi, chẳng có biến chuyển gì cả.
Khương Bảo nhíu mày, má nó, quả nhiên không dễ dàng như vậy, vẫn phải nghĩ thêm cách khác thôi.
Gần đây tần suất nói bậy của cô tăng vọt.
Lâm Xán thì cả đêm không được ngủ ngon, biết là chị ấy không định thăm dò mình… nhưng mà vẫn hoang mang lắm.
Khương Bảo rời giường, nói: “Nhìn chị làm gì, mau đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng đi, dạo này chị không có thời gian trông em đâu, chị đã tìm cho em một giáo viên rồi, cũng khá đáng tin, chín giờ thì em qua đó học.”
Lâm Xán gật đầu, trong lòng khẽ thở dài.
Hai người bằng tuổi nhau, nhưng Khương Bảo giỏi hơn cô nhiều… Cô không dám cũng không muốn cãi lại chị ấy.
Khương Hạo Tranh rất ngạc nhiên, tình cảm của hai chị em này tốt thật, nghe người giúp việc nói tối hôm qua còn ngủ cùng nhau.
Anh ăn sáng xong, vừa lau tay vừa nói: “Phải rồi, mai là buổi họp thường kì của văn phòng chi nhánh, anh định đến lúc đó sẽ thông báo chuyện để em tiếp quản khách sạn, hai ngày nữa anh sẽ về Mĩ.”
Khương Bảo: “Em đã sắp xếp cả rồi, sẽ cho Lâm Xán đi cùng anh.”
Dù sao hiện giờ thân phận của cô chỉ là con gái mới nhận về của Khương gia, rất không phải lúc.
Khương Hạo Tranh: “Những chuyện khác đều không có gì quan trọng, còn nữa, tuần sau là sinh nhật lần thứ 45 của vợ Tạ Hồng, bên đó đã đưa thiệp mời rồi, đi hay không tuỳ em.”
Khương Bảo gật đầu: “Ừm, em biết rồi.”
“Đừng làm ra sơ xuất, có gì không giải quyết được cứ nói với anh hai.” Khương Hạo Tranh vỗ vai Khương Bảo, lại nhìn Lâm Xán phía đối diện mắt đã hơi hoe hoe, cười cười đi ra ngoài.
Anh cảm thấy cách thức sống chung của hai người này quả thực rất thú vị.
Người giúp việc mang lên hai bát yến đã được nấu ngon lành, Khương Bảo nhìn cái người đang đực mặt kia, lên tiếng nhắc nhở: “Uống đi.”
Lâm Xán hoàn hồn, cúi đầu dùng thìa khuấy khuấy.
Sáng nào cô cũng phải ăn yến theo Khương Bảo, không biết hôm nay làm sao lại giở máu phản kháng: “Em nghe người ta nói lượng dinh dưỡng của cái này chỉ ngang với trứng gà thôi.”
Khương Bảo nhàn nhạt nói: “Nghe ai nói? Ngon hơn trứng gà nghe còn được, ăn yến giúp dưỡng tóc.”
Lâm Xán: “…”
Một bát này có thể mua được cả một căn phòng trứng gà, nhưng đối với Khương Bảo mà nói thì chẳng là cọng lông gì.
Không biết số tiền 240 triệu… rốt cuộc có bao nhiêu số 0 đây.
Khương Bảo buông đũa: “Ngày mai em đến công ty, làm theo những gì chị dặn là được, chị sẽ giữ liên lạc với em trong suốt quá trình, còn nữa, bắt đầu từ ngày hôm nay, em không được phép ăn vặt, sau 6 giờ tối không được ăn gì nữa.”
Lâm Xán: “… Lần trước xảy ra chuyện như vậy, chúng ta có cần đi không?”
Khương Bảo: “Tạ Luật Phàm là con trai của Tạ Hồng và vợ trước của ông ta, Tạ Liệu Nguyên là con trai của Tạ phu nhân hiện tại. Hai bên vốn chẳng ưa gì nhau, chị lại ghét tên chó má kia, về tình về lý đều nên duy trì quan hệ tốt đẹp với Tạ phu nhân, hiểu chưa?”
Ví dụ như quan hệ giữa Tạ Hồng và anh cả cô không tốt, nhưng ông ta lại có quan hệ hợp tác mang tính chiến lược với anh hai cô. Hơn nữa Khương Bảo hiểu rõ sau khi cô tiếp quản khách sạn cũng cần phải xã giao.
Lâm Xán gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy tại sao em không được ăn cơm?”
Dạo này áp lực học hành của cô rất lớn, thỉnh thoảng có ăn chút đồ ăn vặt để giảm stress, nhưng cô vẫn luôn kiểm soát số lượng, cho nên cũng chẳng tăng bao nhiêu cân.
Khương Bảo: “Em phải mặc lễ phục, nửa năm trước chị đã đặt hết rồi, đây là đồ may riêng theo số đo cơ thể, ăn nhiều hơn sẽ không mặc vừa, lễ phục có giá 600.000 đô la.”
Lâm Xán chưa từng nghĩ một cái váy có thể đắt đến vậy, sau cơn sốc văn hoá liền vội vàng nói: “Em biết rồi! Em sẽ không ăn nhiều nữa!”
Khương Bảo nhìn cô, nhớ tới lời khuyên của tên đạo sĩ, định nói rồi lại thôi.
Ngay cả tiền tiết kiệm của mình cô cũng đã sẵn lòng chia sẻ rồi, chẳng lẽ làm tới nước này vẫn chưa đủ sao?
Dù sao bốn chữ “tuy hai mà một” tóm lại là muốn nói phải đối xử với người ta tốt một chút là chuẩn rồi đấy, Khương Bảo cân nhắc một hồi nói: “Không cần vất vả quá đâu, mọi chuyện đều có chị, còn nữa… không có chuyện gì em đừng sờ tóc linh tinh.”
“… Dạ.”
Khương Bảo: “Vừa khéo chỗ em đi học thuận đường với chị, chị sẽ để Alva đi đón em trước, hôm nay chị không học tiết tự học buổi tối.”
Mãi cho đến lúc người đi rồi, Lâm Xán vẫn chưa kịp hoàn hồn khỏi sự “thánh thiện” đột xuất của chị mình.
________
Dạo này Khương Bảo rất nhàn, cho nên mới có thể đến trường mỗi ngày, chuyện hôm qua cô dặn dò, luật sư đã giải quyết ổn thoả rồi.
Lãnh đạo của Cục Văn hoá Quảng Tân và Cục Thi hành toàn diện thị trường của Ninh Thị vô cùng chú trọng, hôm nay các bộ ngành đã hợp lực với nhau, tiến hành một cuộc xử phạt trên phạm vi toàn thành phố với các hoạt động xuất bản phi pháp.
Bệnh viện tư kia chính là tâm điểm của cuộc điều tra, hơn nữa vì buổi sáng bị báo cáo tình trạng vệ sinh không đạt chất lượng, nên buổi chiều liền bị cưỡng chế chỉnh đốn lại.
Những bệnh nhân đã đóng tiền thấy tình hình không ổn đều đòi hoàn phí, tình hình bên đó rối thành một cục.
Luật sư nói lãnh đạo của bệnh viện nghe ngóng được mình đã đắc tội với quý nhân nên muốn đền tiền giải quyết riêng, có thể thoải mái thương lượng mức giá.
Khương Bảo cân nhắc một chút, nói cũng được, dù sao nào có ai lại đi giận tiền?
Lần trước vì chuyện của Tạ Luật Phàm, Tạ gia đã chủ động chia lợi nhuận gần một tỷ, lần này cô sẽ giảm giá cho. Đưa 100 triệu tiền bồi thường là xong hết.
Sau đó… không có sau đó nữa, bệnh viện coi như là đen hơn cả chó mực.
Những kẻ đã quen bắt nạt người khác, gặp phải người quyền thế hơn, cũng chỉ có thể tự cho là đen đủi.
Khương Bảo canh giờ, bảo Lâm Xán đợi mình ở cổng trường.
Cô vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy đối phương, lúc này còn có thêm mấy cái đuôi lẽo đẽo đi sau lưng mình.
Vu Na Na, Chu Tử Di và hai nữ sinh khác, sắc mặt ai nấy đều tái mét.
Mấy người này lúc nào cũng ỷ vào gia đình giàu có để tác oai tác quái trong trường, nếu như có một ngày trong nhà xảy ra vấn đề, bọn họ hiển nhiên sẽ đứng ngồi không yên.
Ba mẹ Vu Na Na kinh doanh vật liệu xây dựng, vừa nãy mẹ cô ta gọi tới, nói những người vốn đang hợp tác với nhà mình đều bảo sẽ không làm ăn nữa.
Bọn họ còn nói rõ lí do, con gái bà bắt nạt tiểu thư Khương gia ở trường, chuyện này không thể tha thứ được.
Khương Bảo cũng đã đánh tiếng với trợ lí của anh hai, cơ nghiệp của Khương gia bọn họ ở Ninh Thị không sâu, nhưng Tạ gia thì lại có gốc rễ lâu năm.
Tạ Liệu Nguyên biết Khương Bảo đang bày mưu đặt kế, anh cũng chẳng hỏi gì, chỉ dặn dò “Ý của cô ấy chính là ý của tôi”, người bên dưới liền tự động biết phải làm thế nào.
Đối với bọn họ đây chỉ là chuyện cỏn con, nhưng với người khác mà nói thì vô cùng kinh thiên động địa.
Vu Na Na run rẩy nói: “Cậu quá đáng rồi Lâm Xán, hiềm khích giữa tôi và cậu liên quan gì đến gia đình tôi?”
Khương Bảo: “Các cậu bắt nạt tôi như vậy ở trường, thì việc gì tôi phải cho nhà các cậu miếng cơm.”
Chu Tử Di: “Cậu quá đáng vừa thôi.”
“Ở trường tôi không hề bôi nhọ, cũng không hề hãm hại các cậu, mới thế này đã chịu không nổi rồi sao?” Ngừng một chút, Khương Bảo cười lạnh nói tiếp: “Cút ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy các cậu, ngày nào cũng ồn ào như mấy con vịt bầu.”
Vu Na Na: “Cậu dựa vào đâu mà làm như thế?”
Khương Bảo nói: “Dựa vào việc tôi là tiểu thư được nhận về của Khương gia, giàu hơn các cậu.”
Nếu đã dạy được ra mấy thứ như các cậu, thì một ngày bị “nạn nhân bắt nạt” tới dằn mặt cũng chẳng có gì oan.
Cổng trường người ra người vào, rất nhiều người đã dừng lại hóng hớt.
Sau hôm nay, ai ai cũng biết Lâm Xán chính là đại tiểu thư được nhận về của Khương gia.
Điều này cũng có thể giải thích cho việc tại sao đối phương lại thay đổi nhiều như thế, bởi vì đã có chỗ dựa.
Đương nhiên, bắt đầu từ mai sẽ chẳng ai bàn tán về vụ sách báo phạm pháp nữa, dù sao tự cái danh tiểu thư Khương gia đã đủ chói loà lắm rồi.
Đầu óc Chu Tử Di trống rỗng, không ngừng nghĩ chuyện làm ăn ở nhà không thể xảy ra vấn đề được, cô ta mờ mịt nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm sao? Trước đây là tôi không đúng, tôi biết sai rồi.”
Khương Bảo cảm thấy nực cười, đến bây giờ mới biết sai.
“Muốn tôi tha thứ hả? Quỳ xuống đi.” Nhìn thấy sắc mặt bọn họ đều tái lại, cô nói tiếp, “Đùa thôi, cho dù các cậu có quỳ xuống, tôi cũng sẽ không tha thứ cho các cậu đâu.”
Nếu một ngày, các cậu bị ép đến đường cùng giống như Lâm Xán, thì các cậu làm thế nào mà tha thứ cho tôi, quỳ xuống chắc? Lúc đó những gì nhận được có lẽ chỉ là sự chế giễu.
Khương Bảo không thèm ngó ngàng tới bọn họ, kêu Alva tách bọn họ ra, sau đó lên xe.
Lâm Xán đứng một bên nhìn đã ngạc nhiên tới nỗi không nói được lời nào.
Khương Bảo gọi đối phương tới xem một màn này là có mục đích cả, không thì cô cũng lười nhìn đám não phẳng ồn ào kia.
Mặt không biến sắc, cô nói: “Đã hiểu chưa? Em phải lớn mạnh hơn đối phương thì mới có tư cách nói chuyện tha thứ, nếu không đều chỉ là đang lấy cớ cho sự yếu hèn của mình thôi.”
“Hiện tại em là tiểu thư của Khương gia, có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo, sau này sẽ không ai có thể tuỳ tiện chà đạp em, chị sẽ không tha thứ cho kẻ đó.”
Lâm Xán không đáp lời, cô bị sốc dữ dội.
Khương Bảo: “Ngày mai đi tham dự hội nghị công ty cũng vậy, em là tiểu thư Khương gia, không ai có quyền chất vấn em.”
Tầm mắt Lâm Xán dần dần lấy lại được tiêu điểm, đầu tiên là do dự gật đầu, sau đó là gật đầu với sự quyết đoán.
Khương Bảo thở phào nhẹ nhõm, cô làm tất cả những điều này là để tạo dựng sự tự tin cho Lâm Xán, như vậy trong cuộc họp ngày mai có thể thoái mái hơn.
Vì vậy cô mới dùng mấy con vịt ồn ào kia làm bàn đạp, chứ cô nhiều việc như vậy, rảnh hơi đâu mà nghe vịt kêu.
Chuyện hôm nay sẽ dạy cho bọn họ hiểu cách làm người.
Cô nỗ lực kiếm tiền và làm ăn, chính là vì để có tiếng nói trong những chuyện thế này.
Lâm Xán rất ghét những người kia, hiển nhiên cảm thấy đối phương là đang tự mình gieo gió gặt bão, nhưng điều khiến cô cảm thấy sốc óc chính là cách thức làm việc của Khương Bảo, cô cảm giác mỗi ngày lại được mở mang những điều mới lạ.
Thì ra còn có thể như vậy à? Thôi… cô sẽ vĩnh viễn làm không nổi đâu.
Sáng hôm sau, Lâm Xán phải đi cùng Khương Hạo Tranh đến công ty, mặc dù cô còn hơi căng thẳng, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều rồi.
Khương Bảo giúp cô sửa sang lại áo khoác, đưa tai nghe bluetooth cho cô đeo vào.
Hình ảnh trực tiếp của cuộc họp sẽ được truyền về máy tính của Khương Bảo, thông qua tai nghe bluetooth, cô sẽ nói cho đối phương biết phải nói gì, làm gì.
Lâm Xán mặc một chiếc áo vest kẻ caro, bên trong là áo len trắng cao cổ, kèm theo đó là quần tây quá gối và một đôi cao gót màu bạc 8 phân.
Người đẹp vì lụa, mặc thế này trông cô vừa lão luyện vừa ngầu lòi.
Lâm Xán hít một hơi thật sâu, hỏi: “Em phải chú ý cái gì?”
Khương Bảo: “Mặt không cảm xúc là được, vấn đề của người khác, em không biết trả lời thì đừng nói gì.”
“Dạ.”
Lâm Xán và Khương Hạo Tranh đi cùng trên một chiếc xe.
Người bên cạnh đang cúi đầu thì thào, Khương Hạo Tranh nghe kĩ thì nhận ra là đang tự cổ vũ bản thân “Đừng sợ, mình chắc chắn mọi việc sẽ ổn”, nhất thời có hơi ngạc nhiên.
Lâm Xán và Khương Bảo… chẳng giống nhau gì hết.
Còn 1 phút nữa là tới điểm kết thúc của chặng đường, Khương Hạo Tranh nói: “Em có thể không cần miễn cưỡng.”
Lâm Xán xoa xoa mặt: “… Em thấy em làm được.”
Hai chiếc xe dừng trước một cao ốc, bảo vệ ngồi ở chiếc xe sau xuống xe trước, đảm bảo không có vấn đề gì, lúc này mới có người đi tới mở cửa chiếc xe phía trước.
Khương Hạo Tranh cúi người xuống xe, Lâm Xán thì xuống từ phía bên kia.
Hai người đi phía trước, trợ lí và 4 vệ sĩ đi phía sau.
Vừa vào toà nhà, lập tức liền có mấy người đàn ông mặc vest đi giày da tới báo cáo cho Khương Hạo Tranh.
Khương Hạo Tranh vừa nghe vừa đi về phía trước, thỉnh thoảng lại gật đầu, Lâm Xán không hề liếc mắt, mặt không cảm xúc.
Ra khỏi thang máy, đi vào phòng họp, tất cả mọi người trong nháy mắt đều nhìn sang.
Khương Hạo Tranh rất ít khi tham dự những cuộc họp kiểu này, hôm nay đến là vì cần tuyên bố một chuyện.
Nghĩ tới đây, bọn họ đều hướng tầm mắt sang người còn lại, nói sao đây… bộ dáng không nói không cười, nhìn có vẻ rất ghê gớm.
Nghe nói vị Lục tiểu thư này là một thiên tài, lớn lên ở Mĩ, từ nhỏ luôn đứng nhất trong các kì thi, rất nhạy cảm với con số, 16 tuổi thi đậu vào ngành kinh doanh quốc tế của một trường nổi tiếng, thông thạo tiếng Pháp và tiếng Đức.
Không biết tại sao lại đột nhiên nghỉ học, đi vào tập đoàn tiếp quản việc làm ăn của khách sạn.
Đa phần các lãnh đạo cấp cao đều chẳng để vào mắt, có học giỏi đến đâu cũng chỉ là trên sách vở, dù sao đây chỉ là một cô gái trẻ.
Lúc các bộ phận báo cáo, cô Lục này luôn giữ vẻ thận trọng, vẻ mặt không chút gợn sóng như chẳng quan tâm gì, đúng là cao thâm khó lường.
Sự thực là Lâm Xán đang hoang mang, hơn nữa cô cảm thấy mấy ông giám đốc điều hành kia nhìn đáng sợ quá… Có điều cô vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh tanh.
Đa phần ánh mắt nhìn sang mình chẳng hiền lành gì…
Khương Bảo vẫn đang giữ liên lạc với mình đấy chứ? Tại sao lâu như vậy mà chẳng nói tiếng nào.
Lâm Xán bắt đầu hoảng.
Một tiếng sau, cuối cùng cũng nói tới việc kinh doanh khách sạn.
Ngày trước người phụ trách phần này là chị dâu của Khương Bảo, đối phương là cành vàng lá ngọc, nhưng tài năng kinh doanh thì bình thường, hôm nay cũng không đến tham dự, mà chỉ để phó chủ tịch khách sạn tới báo cáo tình hình.
Vị phó chủ tịch Tần Vũ này rất phản đối việc nhậm chức của cô Lục, một cô gái trẻ thì làm được trò trống gì, chỉ là có ánh hào quang mà gia tộc mang lại mà thôi.
Gã chắc chắn đối phương không thể thu phục được lòng người, có lẽ sẽ không kiên trì nổi bao lâu, khó tránh khỏi coi thường.
Sau khi đứng dậy, Tần Vũ liếc mắt nhìn cô Lục trước mặt, hắng giọng nói: “Doanh thu của khách sạn chúng tôi năm nay rất ổn định, giá phòng bình quân là 1200, tỉ lệ lấp đầy là 75%, doanh thu phòng là 240 triệu, doanh thu từ ăn uống là 230 triệu, cộng thêm doanh thu dịch vụ là 70 triệu.”
Ngừng một chút, gã nhìn cô Lục vẫn chẳng phản ứng gì, trong lòng càng thêm coi thường, sau đó nói tiếp: “Tiếp theo là phần chi, tỉ lệ tổng chi phí phòng cho thuê và đồ ăn là 40%. Chi phí quản lý, chi phí năng lượng, chi phí bảo trì tổng cộng là 80 triệu, các thứ thuế chiếm 8% doanh thu của năm. Đất thổ cư mấy khách sạn đầu tư mất 2,04 tỉ, cho nên hàng năm phải trừ khấu hao hơn 40 triệu, tổng lợi nhuận hàng năm là khoảng 2,8%.”
Lâm Xán hoàn toàn choáng voáng, có điều người bên kia tai nghe cuối cùng cũng có phản ứng.
Khương Bảo buông li cà phê trong tay xuống: “Số liệu Gross Operating Profit không đúng.”
Lâm Xán: “… Được rồi.”
Vậy nghĩa là gì?
Theo những gì đã bàn lúc trước, Khương Bảo nói một câu, Lâm Xán liền lặp lại một câu.
“Số liệu rõ ràng như vậy, không nên có sai sót.” Lời của Lâm Xán khiến tất cả mọi người đều nhìn qua.
Bị nhiều cặp mắt nhìn như vậy, trống ngực của cô đập thùng thùng, nhưng chỉ có thể căng da đầu, giữ vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục nói.
“Phòng thuê, đồ ăn, cộng thêm doanh thu dịch vụ là 370 triệu, tỉ lệ chi phí là 40%, tỉ lệ chi phí quản lý và bảo trì là 20%, phí quản lý và thuế là 12%, khấu hao và khấu hao đất khách sạn là 43,37 triệu hàng năm, lợi nhuận ròng hàng năm là 73,79 triệu, giá đất khách sạn được khấu hao hàng năm là 43,75 triệu, như vậy tỉ suất sinh lợi hàng năm là 3,1342321%.”
Lâm Xán nói theo nguyên xi, cả phòng họp lâm vào im lặng.
Đang tính nhẩm đó hả? Lại còn chính xác tới từng con số sau dấu thập phân??
Có điều phong cách của cô Lục… và Khương tổng giống nhau ghê, làm ai cũng phải nín thở.
Nghe câu cuối cùng mà Khương Bảo nói, Lâm Xán có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói ra.
Cô nhìn về phía người đàn ông vừa báo cáo xong, trợn mắt: “Sai lầm thấp kém thế này mà cũng mắc phải, Phó Tổng Giám đốc Tần có lẽ dạo này lao lực quá, tôi sẽ cho ông nửa tháng phép, cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc.”
Khương Hạo Tranh đứng lên: “Vậy đến đây thôi.”
Tất cả mọi người đều đứng dậy theo.
Chỉ trong 2 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chẳng còn ai dám xem thường cô Lục nữa, đối phương thực sự có bản lĩnh chứ không phải là bình hoa di động.
Lòng bàn tay Tần Vũ ướt đẫm mồ hôi, tim nảy liên hồi, mình đi sai nước rồi! Gã há miệng tính nói gì đó, nhưng lại phát hiện cô Lục chẳng hề nhìn mình mà đã bước ra ngoài trên đôi giày cao gót rồi.
_________
Ra khỏi cao ốc, Lâm Xán mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô căng thẳng tới nỗi lòng bàn chân chảy đầy mồ hôi, xém tí nữa giày cao gót đã trượt ra khỏi chân rồi, hồi nãy mấy người kia nhìn như muốn ăn sống cô luôn.
“Chị phải cho tên Tần tổng kia đi nghỉ luôn đi, ánh mắt của ông ta đáng sợ lắm.” Lâm Xán méc với chị mình.
Khương Bảo: “Chị sẽ cho ông ta đi nghỉ dài ngày, sau này em sẽ không nhìn thấy nữa.”
“Chị muốn đuổi ông ta à?”
Khương Bảo: “Ông ta là tâm phúc của chị dâu chị, sao chị có thể giữ lại được, không chỉ ông ta mà còn cả mấy tên khác nữa, đều phải cút sạch cho chị.”
Mặc dù vừa nhậm chức đã đuổi người thì sẽ bị rất nhiều phản đối, nhưng làm xong bước này về sau sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Khương Bảo từng đánh tiếng với anh hai, cũng đã tìm được lí do chính đáng để sa thải rồi, cho dù có bất mãn, nhưng về mặt thủ tục sẽ không tìm được chỗ nào bới móc.
Lâm Xán: “Như vậy không phải là sẽ để trống… rất nhiều vị trí sao?”
Khương Bảo: “Chỉ cần có đãi ngộ tốt và triển vọng thì không lo không tìm được người, chị đã liên hệ với 4 lãnh đạo cấp cao của những khách sạn khác, sẽ đi qua làm việc cùng chị.”
Người của chị dâu cô, vừa không có tài vừa chẳng làm được gì cho cô, tất nhiên không thể giữ, Khương Bảo cũng không định cất nhắc mấy vị trong khách sạn.
Nguyên cả nội bộ quản lý khách sạn lộn tùng phèo, ai nếu đều muốn nhằm vào sơ hở để vơ tiền, một doanh nghiệp lại có sự quan liêu nghiêm trọng đến vậy, mấu chốt là chẳng ai làm tốt bổn phận của mình.
Lợi nhuận năm mà chỉ có 3,1342321%, chả khác tiền lãi thu được từ tiền gửi cố định trong ngân hàng là bao, sau này khỏi cần gánh rủi ro. Hèn gì ban giám đốc cứ luôn bàn bạc việc bán lại khách sạn để thu hồi tiền vốn.
Lần này vì để mời được người Khương Bảo đã tốn không ít tiền bạc và sức lực, ngoài trường học, thì thời gian của cô được giành cho việc này, cô đích thân đi trao đổi thuyết phục, dẫu sao vị trí giám đốc điều hành đang khan hiếm nhân tài.
Đây là khởi đầu mới của cô.