Khi Bạch Phú Mỹ Trở Thành Người Nghèo

Chương 14: Chương 14:




Khương Bảo đi qua gõ cửa kính,
 
Cô bảo Alva xuống xe trước, mình còn có lời nói với Lâm Xán.
 
“Em cũng thấy tình hình rồi đấy.” Khương Bảo đóng cửa xe lại, ngồi bên cạnh đối phương.
 
Lâm Xán dè dặt hỏi: “Bọn chị tính kéo bè kéo lũ đánh nhau hả?”
 
“Hừ, sao có thể.” Khương Bảo tỏ vẻ khinh thường, nói tiếp, “Nhưng lát nữa nếu em dám nói ra câu “xin lỗi” thì chết chắc biết chưa?”
 
Lâm Xán: “…”
 
Khương Bảo nghiêm tục nói: “Lần trước thằng nhóc thối Khương Kiêu kia bị cách chức coi như em chó ngáp phải ruồi, nhưng hôm nay những người này là loại gì chứ? Nếu em khóc, người khác phát hiện ra khác thường thì chị sẽ gặp rất rối lớn.”
 
Lâm Xán: “Vậy em phải làm thế nào?”
 
Vẻ mặt Khương Bảo dịu đi: “Rất đơn giản, lát nữa không cần biết người khác nói gì, em chỉ cần đáp lại “Cậu là cái thá gì”.”
 
Lâm Xán: “Cậu… là cái thá gì?”
 
Nhưng mà làm vậy hình như không được lễ phép lắm?
 
Khương Bảo: “Ngữ khí không đúng, không phải nghi vấn mà chỉ đơn giản trần thuật thôi.”
 
Lâm Xán nghiền ngẫm ngữ khí của đối phương, bắt chước một lần nữa, “Cậu là cái thá gì, vậy đúng không?
 
“Nâng cằm lên.”
 
Sau khi Lâm Xán luyện tập vài lần, Khương Bảo thấy cũng ổn ổn, dù sao cũng chỉ có một câu. 
 
Cô lại hướng dẫn đối phương điều chỉnh lại biểu cảm, biến thành biểu cảm thường ngày của “Khương Bảo”.
 
Phớt tỉnh Ăng-lê.
 
“Em cứ giữ như thế, chuyện khác để cho chị.” Khương Bảo nhẹ nhàng thở ra, 
một phút tập luận kết thúc thuận lợi.
 
Lâm Xán, “Được, em sẽ không mắc lỗi gì.”
 
Khương Bảo mở cửa xe bước ra, mọi người thấy phía sau cô còn có một cô gái khác.
 
Dáng người thon gầy, mắt hai mí rất sâu, lông mi dày, con người màu xanh xám. Ngũ quan xinh đẹp, có điều đường cong chiếc mũi có phần lạnh lùng, cứng rắn, không hề lộ vẻ mềm yếu, môi mím lại cho thấy sự quật cường uy nghiêm.
 
Thoạt nhìn vừa đẹp đẽ vừa xa cách, làm người khác ngại đến gần.
 
Khương Bảo đi ở phía trước, Lâm Xán và Alva theo sau.
 
Lâm Xán không dám nhìn thẳng những người trong trường, cho nên vẫn luôn nâng cằm hướng tầm mắt về phía trước.

 
Có điều trong mắt người khác, đây là biểu hiện của sự kiêu ngạo.
 
Đỗ Cảnh Hồng bị lôi tới xem trò vui, không ngờ gặp người quen.
 
… Đây không phải là cô út của Khương Kiêu, người lần trước khóc đến thảm thương sao?
 
Đỗ Cảnh Hồng cười nói: “Cô vẫn còn nhớ tôi chứ? Lần trước ở sảnh lớn khách sạn ấy.”
 
Khương Bảo nhíu mày: “Chuyện tranh cãi của nữ sinh cấp 3 cũng đến hóng hớt, muốn làm paparazzi à? Ra đường cũng quên lắp não, da mặt cũng dày thật, đúng là chịu hết nổi.”
 
Đỗ Cảnh Hồng bị chửi tới tấp đầu óc quay cuồng, sao tự dưng lại công kích cá nhân??  Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mà!!
 
Khi hắn lấy lại tinh thần, Khương Bảo đã đi tới.
 
Hắn tức không chịu nổi, quay qua càu nhàu với Lâm Xán vừa vặn cũng ở đây, “Bạn của cô đó à?”
 
Lâm Xán nhìn thấy hắn cũng sợ hết hồn, cô nhớ đối phương là ai, làm theo lời Khương Bảo dặn, cô nâng cằm, gom hết dũng khí nói ra câu đó
 
“Cậu là cái thá gì.”
 
Đỗ Cảnh Hồng: “???”
 
Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế này? Hiện giờ giá trị của mình đã tuột dốc đến vậy sao?
 
Người bên cạnh hoảng hồn, hỏi: “Đỗ thiếu thế này cũng nhịn được sao? Đây là ai thế?”
 
Đỗ Cảnh Hồng lạnh lùng nói: “Cô út của Khương Kiêu, vừa mới từ Mĩ về.”
 
Đám con nhà giàu tới xem trò vui, vẻ mặt tức khắc lộ ra sự ngạc nhiên.
 
Khương Kiêu xem như là máu mặt trong giới, mấy hôm trước đắc tội với cô út nên bị cách chức… Ra đây là thiên kim của Khương gia, chẳng trách lại không coi ai ra gì đến vậy. 
 
Khương Bảo đi đến trước mặt một đám nữ sinh: “Não cuả các cậu bớt chứa mấy chuyện vô bổ đi được không.”
 
“Cậu là đồ vô liêm sỉ.” Chu Tử Di tức giận, hỏi người phía sau Khương Bảo: “Cô là ai? Tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện của người khác.”
 
Lâm Xán hít một hơi thật sâu, được, đã đến lúc mình lên tiếng rồi, cô ngẩng cao đầu nói: “Cậu là cái thá gì.”
 
Đám nữ sinh: “…”
 
Khương Bảo: “Quý ông bên này chính là vệ sĩ của bạn tôi, các cô thấy mĩ nữ vừa xinh đẹp vừa ưu tú chắc ghen ăn tức ở lắm, đã xấu người thì cái nết phải đẹp lên chứ.”
 
Chu Tử Di đầy tức giận: “Cậu nói thế nào thì là thế đó chắc? Nói không chừng là diễn viên cậu đi thuê.”
 
Khương Bảo chế nhạo: “Gộp tất cả tài sản trong nhà mấy người các cậu, rồi nhân lên gấp 10 lần cũng không bằng nhà họ Khương, bớt ở đây làm xấu mặt mình đi.”
 
Đỗ Cảnh Hồng ho khụ khụ: “Tôi có thể xác minh, cô ta là hàng thật đấy.”

 
Nhưng sao lại biến thành một người khác hoàn toàn thế này, còn có cái vị… bà nội thiên hạ này khí thế còn lớn hơn cả Khương Bảo?
 
Đây là thiên kim nhà nào thế này?
 
Mấy nữ sinh kết bè kết phải với Chu Tử Di trong trường, bình thường đều ỷ vào tiền bạc của mình để tác oai tác quái, bây giờ thì lại chẳng nói được câu nào.
 
Khương Bảo nhìn Chu Tử Di, nói với Lâm Xán: “Giờ em đi qua đó, đánh cô ta cho chị.”
 
Lâm Xán: “…!”
 
Khương Bảo nhỏ giọng nói: “Em dùng cơ thể của chị, lấy danh nghĩa của chị, đi đi!”
 
Bạn nhỏ Khương Bảo là quán quân của cuộc thi tranh luận, bình thường cãi nhau đều chiếm thế thượng phong. Cho nên không rành việc đánh lộn lắm.
 
Đương nhiên cũng không ai dám ra tay với tiểu thư Khương gia.
 
Nhưng cô đã đề cao Lâm Xán rồi, bạn nhỏ Lâm lúc nào cũng bị người khác bắt nạt thì lấy đâu ra lá gan này chứ!
 
Mọi người: “…”
 
Thế này cũng quá trắng trợn rồi.
 
Khương Bảo và Lâm Xán ngượng ngùng nhìn nhau ba giây.
 
Alva bước lên trước một bước: “Đại tiểu thư, có cần tôi ra tay không?”
 
Khương Bảo: “Có ai bảo chú đâu! Lui xuống!”
Alva: “Vâng, tôi biết rồi.”
 
Khương Bảo có hơi cạn lời, một tát của Alva có thể làm người khác trọng thương… không cẩn thận sẽ biến thành án hình sự ngay.
 
Chu Tử Di thấy tình hình không ổn định đánh bài chuồn, Khương Bảo tiến tới túm lấy vai đối phương, đã có bắt đầu, trong khoảnh khắc hai người lao vào nhau.
 
Chu Tử Di giang hồ quen thói, đánh nhau như cơm bữa.
 
Lâm Xán giật mình, tình huống cấp bách không kịp nghĩ nhiều, túm tóc Chu Tử Di từ phía sau.
 
Hai chọi một, thế trận bị đảo ngược.
 
Khương Bảo: “Con khốn này, ai cho cô đổ nước lên giường tôi hả?”
 
Má ơi, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ trèo lên người người khác thế này.
 
Lâm Xán ra sức túm tóc đối phương: “Cô có biết nước hồ lạnh lắm không?”
 

Khương Bảo: “Đồ khốn nạn này.”
 
Lâm Xán: “Phải bắt nạt người bằng được thì mới vui đúng không? Tại sao lại làm như thế?!”
 
Quần chúng: “…”
 
Chu Tử Di hơi không lường được sự việc sẽ phát triển theo hướng mình bị người ta đè trên đất.
 
Lục Mẫn đi ra thì thấy cảnh này, Cố Thời cố gắng lết tới chỉ để nhìn con gái đánh nhau sao?
 
Lục Mẫn quay người định đi, nhìn thấy Khương Bảo đang ra sức nắm đầu người khác, nghĩ nghĩ nói: “Bảo vệ với giáo viên đã tới đây rồi.”
 
Khương Bảo không hề dừng tay, ngẩng đầu, “Cậu nói cái gì?”
 
Giây tiếp theo, cô liền nghe thấy có người hét lớn, “Giáo viên tới”, học sinh bu xem lập tức né ra. 
 
Bây giờ Khương Bảo rất không muốn bị áp giải lên văn phòng, cô kéo Lâm Xán lên xe, giục Alva: “Đi đi đi, mau lái xe.”
 
Xe rẽ sang chỗ khác, Khương Bảo thở phào nhẹ nhõm, bảo vệ không đuổi kịp.
Lâm Xán dè dặt hỏi: “Chị cứ thế mà đi… sẽ không sao chứ?”
 
Khương Bảo bình tĩnh nói: “Vốn dĩ hôm nay cũng không lên lớp, ngày mai thi giữa kì cũng không liên quan gì, hơn nữa đánh nhau đôi bên đều sai, cùng lắm là viết bản kiểm điểm.”
 
Lâm Xán do dự một chút, hỏi: “Sao… chị biết cô ta làm ra những chuyện đó, chị nghe được người trong trường đồn à?”
 
Khương Bảo chỉ “ừ”, không muốn nói nhiều.
 
Thực ra, cô đã xem nhật kí của Lâm Xán.
 
Không chỉ có vậy, sau khi Lâm Xán debut, con nhỏ xấu xa đó đã lên mạng nói xấu cô, rất nhiều người đã hùa theo chửi cô.
 
Khương Bảo đã nhịn lâu lắm rồi, người này hết lần này tới lần khác gây khó dễ, mặc dù có rất nhiều cách xả giận, nhưng cảm giác tự mình tẩn cho đối phương một trận quá đã.
 
Khương Bảo chưa từng nghĩ, mình sẽ động thủ với người khác, dù sao cô vẫn luôn chú ý thể diện.
 
Hai người nhìn nhau, không hiểu sao đều bật cười.
 
Khương Bảo sờ sờ bụng: “Mấy cái đồ vô lại này, chị còn chưa ăn no, bây giờ lại đói rồi.”
 
Lâm Xán: “Em nghe người khác nói, gần trường có một quán lẩu rất ngon.”
 
Cô vẫn luôn muốn đi, nhưng trong tiệm toàn là bàn 2 người trở lên, cho dù có tích đủ tiền thì cô cũng không có bạn đi cùng.
 
Khương Bảo quay qua, nghiêm túc hỏi: “Có phải ngày nào em cũng lén ăn những thứ này sau lưng chị không? Nước lẩu quá nhiều dầu sẽ làm cho cơ thể phát phì, lượng đường cũng không tốt cho da.”
 
Lâm Xán vội vàng giải thích: “Không có, em vẫn theo thực đơn hàng ngày của chị… Ý em là em có thể nhìn chị ăn, em không ngại việc cơ thể mình béo lên.”
Khương Bảo: “Tất nhiên là em không ngại, em quá gầy.”
 
Lâm Xán: “Vậy chị không đi nữa sao?”
 
Khương Bảo: “Tất nhiên phải đi chứ! Chị đang đói muốn chết đây!”
 
Hai người đi vào quán, Khương Bảo gọi một nồi lẩu uyên ương.
 
Lâm Xán tự giác chỉ uống canh suông, bụng Khương Bảo không tốt, lúc trước thường hay bận quá nên quên ăn cơm.

_______
 
Đỗ Cảnh Hồng vô cùng buồn bực, không lẽ có nhiều phụ nữ hai mặt đến thế sao?
 
Khương Kiêu nói y bị cô út của mình gài bẫy, Đỗ Cảnh Hồng cảm thấy rất vớ vẩn, hôm đó hắn cũng có mặt, Khương Kiêu thực sự đã rất quá đáng.
 
Nhưng hôm nay người đó nói chuyện nghênh ngang kiêu ngạo, lại còn ra tay đánh người… thật sự không thể liên tưởng tới khuôn mặt xinh đẹp khóc nức nở ở khách sạn.
 
Hắn quyết định đi hỏi Khương Kiêu, không ngờ y còn khiếp sợ hơn cả mình.
 
“Đánh nhau với người khác? Cậu tận mắt thấy à? Khương Bảo bị người ta đánh hay là đi đánh người ta? Thắng không?”
 
Đỗ Cảnh Hồng bị âm thanh oanh tạc trong điện thoại làm cho hết hồn, dừng lại 2 giây mới nói: “Đi đánh người ta, thắng rồi, lẽ nào cậu quan tâm cô ta à?”
 
“Có cái mông ấy, con nhỏ chết bầm ấy dù sao cũng mang họ Khương, bị bắt nạt khác nào làm xấu mặt cả nhà.”
 
Đỗ Cảnh Hồng: “Ban nãy cậu…
 
“Cậu không biết đâu, con nhỏ chết dẫm ấy sẽ không đi đánh nhau, cô ta thích mỉa mai đâm thọc người khác hoặc là âm thầm đặt bẫy.”
 
Khương Kiêu nói tiếp: “Cậu vẫn chưa tiếp chiêu đâu, lúc trước cô ta có một cây đàn violon yêu thích, tôi hay giấu nó đi để chọc ghẹo chơi. Sau đó có một ngày cô ta dùng một con mô hình dính đầy băng keo để lừa tôi, tay tôi dính chặt vào, đang nghĩ cách để gỡ ra thì bỗng nhiên từ cây đàn một đống nhện bò ra. 
 
Má nó, hắn ghét nhất là nhện, cho dù có là nhện không độc đi nữa! Bây giờ nghĩ lại da đầu vẫn còn tê rần.
 
Hắn sợ tới nỗi chạy tuột cả giày, sau này cũng không dám động vào đồ của cô nữa.
 
Đỗ Cảnh Hồng: “… Vậy về sau cậu đừng đối đầu với cô út của cậu nữa, tôi không muốn mất đi người bạn như cậu đâu.”
 
“Cút mẹ cậu đi!”
 
Bên kia nóng nảy cúp máy, Đỗ Cảnh Hồng xoa mũi, hắn vẫn chưa hỏi lai lịch bạn bè của cô út đối phương.
 
Trước đây chưa từng gặp, đúng là một người thú vị, nhưng mà phong cách mắng chửi đánh người không được hay lắm.
______
 
Khương Kiêu cảm thấy lần này Khương Bảo thôi học về Trung Quốc rất kì quặc.
 
Không lẽ là ý của chú hai? Hơn nữa gần đây những hành vi của đối phương rất khó đoán, đột nhiên biết giở cả thủ đoạn, lại còn học được thói đánh lộn.
 
Không được, hắn phải đi thám thính một chút, rốt cuộc người kia đang có ý đồ gì.
______
 
Khương Bảo đi ra khỏi quán lẩu, ngước mắt liền thấy người đang đứng đợi trước cửa.
 
Tạ Liệu Nguyên hung dữ trừng mắt nhìn cô, đi thẳng tới chỗ Lâm Xán đằng sau.
 
Đồ lừa đảo này, Khương Bảo ở cùng một chỗ với cô ta cũng trở nên khác thường theo.
 
Ngay từ lần gặp đầu tiên người này đã rất quái đản.
 
“Anh đã nghe chuyện hồi chiều rồi, sao em cứ tránh né anh thế.” Tạ Liệu Nguyên lo lắng nhìn cô, nhưng lại phát hiện “Khương Bảo” tránh né tầm mắt của mình, nhưng sau khi dùng ánh mắt dò hỏi người kia, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
 
Nếu như lừa đảo là đàn ông thì những chuyện Khương Bảo làm sẽ không khác gì điên đầu vì yêu, vậy thì hắn sẽ bất tỉnh tại chỗ mất.