Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 77: Ngoại truyện 8




Khi về tới Trung Quốc, Lâm Vãn đưa Chu Diễn Xuyên về nhà ăn tối, thông báo tin hai người đã đính hôn.

Triệu Lị bình thường là người tao nhã mà nghe xong thì sững người, há hốc miệng, đũa đang gắp một miếng rau vì run tay nên rơi thẳng vào chén.

Lão Trịnh cũng sửng sốt, nhưng ông phản ứng lại kịp, nhanh chóng nói: “Là chuyện tốt, nên chúc mừng. Trời ơi, nếu các con nói trước thì có phải tốt không, chúng ta còn chưa chuẩn bị bao lì xì nữa.”

“Cảm ơn chú Trịnh,” Lâm Vãn nói, “Không cần bao lì xì đâu ạ.”

Triệu Lị gắp miếng rau lên cho vào miệng, không biết có nhai ra vị gì không mà khi đặt đũa xuống, hình như bà đã tỉnh táo lại, đưa tay gõ lên trán Lâm Vãn: “Đủ lông đủ cánh rồi phải không. Chuyện lớn vậy mà dám không nói trước với mẹ!”

Bà gõ rất mạnh, Lâm Vãn kêu đau, lấy tay che trán.

Chu Diễn Xuyên để đũa xuống, định giải thích thay Lâm Vãn, nếu người lớn trách hai người bộp chộp thì ít nhất anh cũng phải nhận lỗi về mình.

Không ngờ chưa kịp nói thì Triệu Lị đã đứng dậy đi vào phòng ngủ. Cảm xúc phức tạp của bà dâng lên trong tích tắc, bà vào phòng chưa kịp khóa cửa đã bật khóc.

Lâm Vãn không nhìn thấy bà, nghe tiếng bà khóc thì mắt cũng đỏ lên. Cô mím môi, nhìn Chu Diễn Xuyên trấn an, đi vào đóng cửa an ủi Triệu Lị.

Hai người đàn ông ngồi lại hơi bứt rứt mất tự nhiên. Nhìn nhau một lúc, lão Trịnh lên tiếng trước, thở dài: “Không phải bà ấy có ý phản đối.”

Dĩ nhiên là Triệu Lị không phản đối.

Bà là giáo viên, nhiều năm dạy dỗ học trò, bà thích những người trẻ tuổi như Chu Diễn Xuyên. Có học hành, sẵn sàng sử dụng khả năng của mình đúng nơi đúng chỗ. Tất nhiên còn một điểm cực kỳ quan trọng là ngoại hình ưa nhìn.

Nói chung là Chu Diễn Xuyên đáp ứng đầy đủ yêu cầu về một người con rể.

Nhưng một khoảnh khắc ngắn ngủi khi nghe tin con gái đính hôn, cảm xúc của bà rất tự nhiên.

Từ khi chồng mất, một mình bà nuôi nấng Lâm Vãn, dù không lo lắng về vật chất nhưng áp lực tinh thần lại nhiều. Bà không phải là những người phụ nữ góa chơi bời nhàn tản, việc nghiên cứu khoa học, giảng dạy vốn có áp lực rất lớn, lại phải nỗ lực hết mình để nuôi dạy con gái, mọi khó khăn chỉ có thể tự mình gánh vác.

Giờ nhìn thấy con khôn lớn, sớm sẽ lập gia đình, cảm xúc trong lòng hỗn độn không sao diễn tả được.

Chu Diễn Xuyên khẽ dạ, hỏi: “Có chỗ nào bán bánh ngọt mà bác gái thích ở gần đây không ạ?”

Lão Trịnh ngạc nhiên: “Có vài chỗ, nhưng con định ra ngoài mua à?”

Anh gật đầu: “Dạ, bác cho con địa chỉ đi.”

*

Cửa hàng bán đồ ăn ngọt mà Triệu Lị thích ở gần đại học Nam Giang.

Buổi tối là lúc kinh doanh tốt nhất, khách tới mua hàng xếp hàng dài trên đường, Chu Diễn Xuyên đứng ở cuối hàng chưa đầy hai phút, phía sau đã xếp thêm một đống người. Những gương mặt vui vẻ chờ đợi.

Người lớn nắm tay bọn trẻ, nghe chúng kể lại những gì chúng nghe, thấy trong ngày bằng giọng nói ngọng nghịu líu lo của chúng, những đôi tình nhân ôm người mình yêu, bàn bạc nơi hẹn hò cuối tuần; hai cụ già đi dép lê, phàn nàn về trận mưa lớn hôm qua mà cửa sổ đóng không chặt làm cả phòng ngủ bị thấm nước.

Chu Diễn Xuyên đứng một mình bên đường, bóng anh phản chiếu lên bức tường bên cạnh, nhìn anh có vẻ xa cách với mọi người. Anh không thích ăn ngọt, lại càng hiếm khi xuất hiện ở nơi đông đúc xô bồ thế này, cuộc sống bình thường xung quanh anh càng ít tiếp xúc hơn.

“Cuối cùng cũng tìm được anh!” giọng điệu vui vẻ quen thuộc vang lên sau lưng.

Giọng nói như có ma thuật, ngay lập tức sự lạnh lùng của anh bị cởi bỏ.

Chu Diễn Xuyên quay mặt nhìn cô vợ chưa cưới đang cười rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn: “Sao em lại ở đây?”

Lâm Vãn bước tới bên cạnh xếp hàng với anh: “Chú Trịnh nói anh ra ngoài mua đồ ăn vặt. Mẹ sợ anh nhạy cảm nghĩ nhiều nên bảo em ra ngoài đưa anh về.”

“Không phải, anh chỉ muốn mua ít đồ ăn ngọt cho bác gái.”

Chu Diễn Xuyên khẽ đáp.

Anh không có kinh nghiệm trong việc an ủi những người phụ nữ, cũng không biết mình làm đúng hay không. Anh chỉ đơn giản mong là sau khi bà khóc thì có đồ ăn ngọt thì bà có thể trở lại trạng trái vui vẻ tươi cười hàng ngày.

Lâm Vãn gật đầu hiểu ý, nói nhỏ vào tai anh: “Hồi nãy mẹ lấy bao lì xì lớn lắm, nói chút đưa cho anh.”

Vẻ mặt Chu Diễn Xuyên nghiêm trọng, thấy dòng người tiến lên thì bước theo, sau đó hỏi nhỏ: “Có chắc là cho anh không?”

“Từ nay về sau anh là con rể của bà.” Lâm Vãn nói, “Lần đầu gặp mặt chưa có cơ hội đưa vì chưa thích hợp, bây giờ chúng ta đính hôn thì bà lấy ra ngay mà.”

Chu Diễn Xuyên im lặng, nghi ngờ: “Bác chuẩn bị lúc nào?”

“Bà quên thời gian chính xác rồi, nói chung cũng hơn nửa năm.”

“…”

Lâm Vãn cũng thấy buồn cười: “Mà anh biết bà khóc xong rồi nói gì với em không? Bà nói: ‘Với tính cách của con, mẹ còn nghĩ con sẽ mang luôn giấy đăng ký kết hôn về cho mẹ đó chứ. May mà còn biết chừng mực.”

Chu Diễn Xuyên nghĩ một hồi, đoán là nếu Lâm Vãn thật sự đem giấy đăng ký kết hôn về thì chắc Triệu Lị không khóc mà sẽ xách chổi đuổi Lâm Vãn chạy quanh phòng khách.

Không chừng anh cũng bị đánh luôn.

Anh nói với Lâm Vãn suy đoán của mình, nghe xong Lâm Vãn nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể lắm.”

Chu Diễn Xuyên tự nhiên muốn bật cười.

Đôi khi thoát khỏi bàn tay mấy “lão đại” trong nhà cũng là may mắn.

Lâm Vãn nhìn nụ cười nhẹ trong mắt anh, tình yêu tràn ngập trong lòng cô, khiến cô cảm thấy việc chờ đợi lâu thế này cũng nhẹ nhàng.

Tốt quá rồi.

Chu Diễn Xuyên của cô không còn phải cô độc trên thế giới này nữa.

*

Những ngày tháng sau đó trôi qua thật nhanh.

Hai người đều không phải kiểu xét nét chi li, cũng không có nhiều người lớn trong nhà nên không có quá nhiều rắc rối trong chuyện cưới xin. Một ngày đó ngủ dậy, thấy thời tiết tốt thì quyết định đi làm giấy đăng ký kết hôn.

Khi tới Cục dân chính, Lâm Vãn giật mình vì đám đông trước mặt. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc lâu rồi thắc mắc: “Hôm nay là ngày gì? Bộ đăng ký được miễn phí hả?”

“Ngày Thất tịch.” Chu Diễn Xuyên liếc cô một cái, “Em không biết sao?”

Lâm Vãn không biết thật, cô bận quá. Thời gian qua có quá nhiều việc phải làm, tới bệnh viện phẫu thuật lấy đinh thép ra, hỗ trợ Thư Phỉ xử lý công việc Chim hót khe, hôm trước cô mới đi công tác về, quên béng hôm nay là Thất tịch.

Cô ngập ngừng nói: “Thực ra em không thích lễ Thất tịch lắm, hay là đổi ngày khác nha?”

“Hửm?” Chu Diễn Xuyên siết chặt cổ tay cô, “Sợ cưới hả cưng?”

“…Không hẳn.”

Lâm Vãn để mặc anh kéo tay, giải thích ý nghĩ của mình, “Chủ yếu là vì anh không thấy chuyện của Ngưu Lang Chức Nữ không toàn vẹn sao. Hai người một năm chỉ được gặp nhau có một lần, xa xôi cách trở quá.”

Chu Diễn Xuyên yên lặng nhìn cô: “Anh nghĩ khá hợp.”

Lâm Vãn đầu đầy dấu chấm hỏi mà nhớ lại quá khứ, thật khó tin là Chu Diễn Xuyên lại là người tin vào ý nghĩa của Thất tịch.

“Thất tịch không phải có chim Hỉ thước sao? Em thích chim mà, biết đâu một ngày nào đó em có thể nhờ chúng xây cho em một cây cầu trên đại lộ khoa học để nối thẳng đến công ty anh.”

Lâm Vãn nghẹn lời, cô phát hiện đầu óc dân kỹ thuật hết sức thực tế, cô thích chim nên nhờ đám chim Hỉ thước thì được, chứ Chu Diễn Xuyên thì có lẽ sẽ không thể.

Trò chuyện bâng quơ mấy câu, cả hai bước vào sảnh trong Cục dân chính.

Đã có nhiều người xếp hàng phía trước, hai người điền thông tin, tìm một chỗ ngồi chờ tới lượt mình.

Đang đợi, Lâm Vãn nhận được điện thoại của biên tập viên mà cô đang hợp tác. Cuốn sách minh họa về các loài chim của cô là dự án khoa học trọng điểm trong năm nay của nhà xuất bản. Khi ra mắt, các kênh quảng bá khác nhau được thực hiện, nội dung cuốn sách cũng thú vị nên nó bán rất chạy sau hai tháng phát hành, không chỉ leo lên bảng xếp hạng về sách khoa học phổ thông mà còn có kế hoạch tái bản rất sớm.

Người biên tập gọi cô với dự định xuất bản quyển sách thứ hai.

Lâm Vãn cực kỳ vui, hớn hở cười tít mắt khi nghe tin.

Chu Diễn Xuyên dựa lưng vào ghế nhìn cô, ánh sáng trong Cục dân chính dĩ nhiên không ấm áp nhưng đủ sáng, ánh sáng rơi xuống hàng chân mày, điểm xuyết lên hàng mi dày của cô tựa như có người bất cẩn đánh rơi bột kim cương lấp lánh lên người cô.

Ánh sáng rực rỡ đến mức ngay cả trong đêm đen như mực không thể nhìn rõ ngón tay của mình thì cũng lấp lánh như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm.

Đến lượt hai người chụp ảnh, người thợ chụp ảnh đã bận rộn cả buổi sáng, vừa mệt vừa uể oải, không có tinh thần gì đứng đó nhưng khi hai người bước vào thì anh ấy không khỏi mỉm cười. Cả hai đều rất trẻ trung, xinh đẹp.

Sáng nay trước khi ra ngoài, Chu Diễn Xuyên đã cẩn thận lựa chọn đồ giống Lâm Vãn, hai người mặc áo thun trắng của Tinh Sang, vừa đẹp vừa có ý nghĩa.

Đứng trước phông nền đỏ, cô chợt thấy căng thẳng, đôi mắt to nhìn máy ảnh không chớp, khóe môi cứng đờ.

Người chụp ảnh rất hiểu chuyện, trêu cô: “Nói cho cô nghe một chuyện đế phấn chấn nhé.” Anh giơ tay chỉ Chu Diễn Xuyên, người khá bình tĩnh bên cạnh cô, “Nghĩ tới việc chồng cô đẹp trai thế nào đi!”

Lâm Vãn không cần quay đầu lại nhìn, giây tiếp theo đã nở nụ cười tự đáy lòng.

Chu Diễn Xuyên: “…”

Sau khi nhận được tờ giấy đăng ký kết hôn đã đóng dấu, Lâm Vãn nhìn đi nhìn lại, sau đó che mặt than thở: “Mất mặt quá!”

Nghĩ tới dáng vẻ Chu Diễn Xuyên, cô không khỏi mỉm cười lộ đủ tám cái răng, chuyện này mà nói ra, bạn bè người thân chắc cười cô thúi mũi.

Chu Diễn Xuyên an ủi cô: “Không sao, mình không nói cho ai biết.”

“Thật không?” Cô hỏi, hí bàn tay đang che mặt ra.

“Thật, cùng lắm thì chỉ mỗi năm vào kỷ niệm ngày cưới…” Anh kéo dài giọng, đôi mắt đào hoa mang ý cười, “Nhắc lại chuyện cũ tí thôi.”

“Bùm” màu đỏ lan từ má ra tới tận mang tai Lâm Vãn.