Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 74: Ngoại truyện 5




Vì cuộc điện thoại này, món ngọt của Lâm Vãn xuống hạng từ bánh kếp dâu tây thành sữa lắc dâu tây.

Tâm trạng Chu Diễn Xuyên hơi sa sút.

Cắt dâu, đổ sữa chua cho vào máy xay, cho ra một ly sữa lắc đưa cô. Suốt quá trình làm mặt anh vô cảm, giống như lần đầu họ gặp nhau, cảm giác anh chàng đẹp trai lạnh lùng không dễ gần.

Lâm Vãn có thể hiểu cảm giác của anh.

Chuyện quan trọng như cầu hôn mà lại bị nhân viên bán hàng tiết lộ trước mất tiêu, ai mà thấy thoải mái cho nổi?

Thực ra Lâm Vãn muốn giả ngu, nhưng Chu Diễn Xuyên vốn thông minh nên khi thấy sững người một lát khi nhận điện thoại thì cũng đủ để anh đoán được cô nghe gì trong điện thoại.

Anh chưa kịp lau tay thì đã vội bước tới, cầm lấy điện thoại. Khi người nhân viên biết mình nhận nhầm người, liên tục xin lỗi, có lẽ sợ Chu Diễn Xuyên tức giận khiếu nại với quản lý nên hết sức đáng thương nói rằng cô ấy mới bắt đầu làm việc, xử lý công việc còn sơ suất.

Chu Diễn Xuyên không muốn gây khó dễ cho cô gái trẻ, nói khẽ là không sao, rồi hẹn thời gian lấy nhẫn.

Nhưng mà mất đi sự bất ngờ khi cầu hôn cũng làm anh hụt hẫng. Nghĩ tới nghĩ lui, anh lên lầu lấy đồng hồ thông minh đem xuống gắn vào bếp, anh định sẽ liên kết hệ thống điều khiển đồng hồ này với điện thoại di động. Dù có vẻ “mất bò mới lo làm chuồng” nhưng anh vẫn muốn sử dụng công nghệ để ngăn chặn những sự cố tương tự có thể tái diễn.

Lâm Vãn ngồi uống sữa lắc nhìn anh bận rộn, nghĩ chắc đây là bản tính của đàn ông làm khoa học.

Nhưng giờ cô vẫn còn hơi bối rối, giống như nghe pháo hoa nổ ở sát bên cạnh, vừa hoảng hốt vì âm thanh vừa bị cảnh đẹp huy hoàng là hoa mắt, rất lâu cũng không lấy lại tinh thần.

Trong một khoảng thời gian, ngôi nhà im lặng một cách khó hiểu.

Lâm Vãn ngậm ống hút tỏng vô thức, cho tới khi ống hút phát ra tiếng rột rột, cô mới phát hiện sữa lắc trong ly đã cạn tới đáy. Cô mím môi, thấy Chu Diễn Xuyên trong bếp đang quay lại nhìn mình, có lẽ bị âm thanh ống hút làm chú ý.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều né ánh nhìn đi.

Cuối cùng Lâm Vãn không kiên nhẫn nữa, cô cầm ly xuống sofa đi vào bếp rửa, vừa rửa vừa dùng cái giọng khào khào không phân biệt được nam hay nữ mà an ủi anh: “Dù sao anh cũng đừng giận, em biết chắc chắn anh sẽ cầu hôn, còn làm thế nào thì không quan trọng.”

“Ừ”, Chu Diễn Xuyên đáp lại cô, “Giờ em đừng nói nữa, giọng của em anh nghe mà khó chịu giùm em ấy.”

Lâm Vãn đặt ly lên giá, để ngón trỏ lên miệng ra ý im lặng.

Đôi mắt cô cong cong nhìn anh cười tủm tỉm.

Chu Diễn Xuyên bị cô cười tới mất tự nhiên nên cúi đầu gõ nhẹ ngón tay cài đặt chương trình kết nối trên màn hình điện thoại.

Nói ra cũng lạ, dường như hai người chưa từng nói với nhau về chuyện hôn nhân, nhưng khi hai người ở cùng nhau, đều ngầm coi như bạn đời, một số lời không cần phải nói, chỉ cần cái nhìn, hành động là hiểu rõ ý nhau.

Nhưng khi thực sự mở cánh cửa đó ra, anh lại không biết nên nói thế nào, có quá nhiều điều muốn nói. Vì quá quan trọng việc đó nên anh cẩn trọng hết mức có thể. Tự dưng đột ngột bị phá hỏng, anh có cảm giác thất vọng vì mọi thứ rối tung lên.

Lâm Vãn không đi khỏi bếp, cô ngồi ở quầy rượu, đong đưa đôi chân thẳng tắp, nhìn anh chăm chú.

Cô đoán được Chu Diễn Xuyên đang chán nản việc gì.

Giữa hai người, anh là người coi trọng hôn nhân nhất. Bởi lẽ, hôn nhân không chỉ là đơn giản là việc hứa hẹn “I do”, mà còn là sự khởi đầu, là nền tảng của một gia đình.

Anh mất gia đình khi còn quá nhỏ.

Sau khi gặp cô, tự nhiên anh mong rằng mọi thứ sẽ thật hoàn hảo và trọn vẹn, không để lại bất cứ điều gì tiếc nuối.

Lâm Vãn vốn cảm thấy đau lòng cho anh, nhưng nhìn anh một lát thì ánh mắt thay đổi.

Thời tiết gần đây rất nóng, Chu Diễn Xuyên hình như không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, anh trông vẫn đẹp trai, sạch sẽ, áo sơ mi kiểu dáng bình thường nhất cũng có thể được anh mặc thành loại cao cấp đẹp cực kỳ.

Nhưng gáy của anh chàng đẹp trai đó lúc này có vẻ hơi đỏ lên.

“…”

Lâm Vãn nhướng mày, phát hiện ra mình đã biết được bí mật lớn.

Cô nhảy khỏi quầy bar, coi mình như người câm, cầm điện thoại chạy ra phòng khách, gửi tin nhắn wechat cho anh: [Cục cưng, anh xấu hổ hả?]

Chu Diễn Xuyên nhìn màn hình, khóe môi mím chặt. Anh nhướng mắt, nửa bất lực nửa chấp nhận: “Biết còn hỏi.”

Tim Lâm Vãn như bong bóng bay ngập tràn hạnh phúc, cô sợ nó bay tít lên trời mất. Cô vội chạy tới ôm lấy Chu Diễn Xuyên, nở nụ cười rực rỡ, vẫn không quên gõ tiếp: [Không phải anh cũng vậy sao, biết còn hỏi.]

Em đồng ý lấy anh nhé?

Đương nhiên là đồng ý rồi.

Chu Diễn Xuyên ngẩn người trước ám chỉ rõ ràng của cô.

Nhưng Lâm Vãn nhanh chóng thả tay ra, đắc ý đứng qua bên nói: “Nhưng dù sao cũng phải có hình thức. Thời điểm chính thức cầu hôn đừng để em phát hiện ra nha, ngài Chu, cố lên!”

Nói xong còn nắm tay làm động tác cổ vũ.

Chu Diễn Xuyên bị cô chọc cười bật cười khẽ, tiếp tục cài điện thoại.

Lâm Vãn bước khỏi bếp, sau khi chắc chắn anh không còn nhìn cô nữa thì rón rén đi vào phòng làm việc.

Từ khi cô chuyển tới đây, Chu Diễn Xuyên đã thêm một kệ sách để cô sử dụng, kệ này chứa tất cả sách chuyên môn mà cô cần. Lâm Vãn nhẹ nhàng khóa cửa lại, đi tới kệ sách, thò tay lục lấy ra một chiếc hộp nhung đựng nhẫn từ chồng sách ngoài cùng bên trái trên tầng 3.

Mở ra, chiếc nhẫn nam với thiết kế đơn giản lọt vào tầm mắt, ánh sáng mặt cắt kim cương ánh vào mắt cô như thể những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đang chiếu sáng cho cô.

Sau khi chắc chắn là chiếc nhẫn sẽ không bị phát hiện, Lâm Vãn mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bắt đầu quấy rối Chung Giai Ninh: [Xong rồi! Chu Diễn Xuyên cũng định cầu hôn tao!]

Chung Giai Ninh: [Sao mày biết?]

Lâm Vãn kể vụ điện thoại cho cô ấy nghe: [Tao đoán 50% là anh ấy định cầu hôn ở nước ngoài, nhưng mà vậy thì phá hỏng kế hoạch của mình rồi không đúng sao? Không được không được, làm sao tao để cho cục cưng có cơ hội thể hiện trước được?]

Chung Giai Ninh còn nôn nóng hơn cả cô: [Có lý. Anh ấy chọn nước ngoài thì mày làm trong nước đi. Làm xong mọi việc trước khi lên máy bay.]

Lâm Vãn được bạn cổ vũ, suy nghĩ một lúc, mở wechat nhắn Hách Soái: [Món thịt nướng hôm qua của anh làm cổ họng em bị viêm rồi.]

Hách Soái: […]

Lâm Vãn: [Để bồi thường thì em có thể mượn anh với máy bay không người lái sử dụng không? Em muốn cầu hôn lão đại của anh.]

Mấy phút sau, Hách Soái mới chậm rì gửi tin nhắn lại: [Không hợp lắm…]

[? Sao mà không hợp.]

Lâm Vãn cắt ngang sự do dự của anh, tay cô bấm rất nhanh, [Cẩn thận em thổi gió bên gối, nói với anh ấy là Hách Soái là người không thể xài được, …]

Hách Soái đang ở Vân Phong phủ, nhìn chằm chằm dòng chữ đó, vẻ mặt phức tạp xóa dòng chữ đang bấm, rồi đáp lại: [Được rồi được rồi, em Lâm dự định làm thế nào?]

*

Chiều mấy ngày sau, trời quang mây tạnh, là ngày tốt để cầu hôn.

Trợ lý Hứa đến đón Chu Diễn Xuyên và Lâm Vãn đưa ra sân bay.

Lâm Vãn cố tình bước chậm lại, nhân cơ hội gửi tin nhắn cho Hách Soái: [Anh chuẩn bị sẵn sàng chưa?]

[Mọi thứ sẵn sàng, chỉ đợi xe của em đi qua.]

Lâm Vãn hít sâu một hơi, nhủ thầm: nhất định phải thành công.

Từ biệt thự của Chu Diễn Xuyên tới cổng Vân Phong phủ sẽ đi qua công viên chung của khu. Cô đã khảo sát trước địa hình, phong cảnh đẹp không nói mà vị trí cũng rất thông thoáng, máy bay không người lái sẽ không bị cản trở.

Khi chiếc xe di chuyển chầm chậm ra cổng tiểu khu, Lâm Vãn vô thức ôm ngực, cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh. Hồ nước lấp lánh cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, cô cố gắng hết sức để kiềm chế hơi thở nhưng khoảnh khắc máy bay không người lái lướt qua bầu trời xanh, cô không tự chủ được mà nín thở.

Chu Diễn Xuyên dường như cảm nhận được cô khác thường, theo ánh mắt cô nhìn ra cửa sổ xe: “Gì vậy em?”

Lâm Vãn chỉ cho anh: “Có vẻ là máy bay không người lái của Tinh Sang, không phải nhóm Hách Soái đó chứ?”

Chu Diễn Xuyên nghiêng người về phía cô, mùi hương trên người anh quấn lấy cô, hơi thở ấm áp của anh từ cổ truyền tới dái tai cô: “Hình như vậy.”

Lâm Vãn làm như chợt nhớ ra gì, nâng cao giọng: “À mà Trịnh Tiểu Linh nói có gì đó gửi Hách Soái đưa em.”

Cô chồm người nói: “Anh Hứa, xin lỗi anh có thể dừng xe không?”

Trợ lý Hứa đã được hưởng lợi từ Lâm Vãn, không có lý do gì để từ chối, lập tức đậu xe bên lề đường.

Lâm Vãn: “Chờ em một chút nha.”

Cô nhìn thấy máy bay không người lái đang lơ lửng, vội vàng đẩy cửa xe xuống, cố ý mở rộng cửa.

Hách Soái nấp sau một tác phẩm điêu khắc trong công viên, thò đầu ra nhìn. Lâm Vãn quay lưng lại phía Chu Diễn Xuyên, làm dấu OK với anh ấy.

Giây tiếp theo, chiếc máy bay không người lái sắp bay khỏi công viên đột ngột bay ngược lại, làn gió do cánh quạt máy bay làm mái tóc dài của cô tung lên như sóng biển.

Lâm Vãn quay đầu, nhìn Chu Diễn Xuyên đang ngồi trong xe.

Không khí trong lành, ấm áp, dưới bầu trời xanh thẳm, cô mỉm cười phóng khoáng: “Chu Diễn Xuyên, anh có đồng ý làm người nhà của em không?’’

Trước khi cô dứt lời, máy bay không người lái đã hạ độ cao, treo lơ lửng bên ngoài xe.

Một hộp nhẫn hình bát giác được treo chắc chắn dưới thân máy bay, chờ người đến nhận.

Trợ lý Hứa choáng váng trước cảnh này, nằm bò trên tay lái giả như mình không tồn tại.

Là đương sự được cầu hôn, Chu Diễn Xuyên cười khẽ rồi lặng yên nhìn lại, hai người nhìn nhau một khoảng thời gian ngắn, mọi thứ xung quanh dường như cũng cảm nhận tình ý của hai người mà tan chảy.

Lâm Vãn bước tới vài bước, cẩn thận tháo hộp nhẫn ra.

Cô mở ra, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm chiếc nhẫn lên, hắng giọng, trịnh trọng: “Em lấy cảm hứng từ việc cứu trợ của Tinh Sang. Mặc dù sử dụng máy bay không người lái để cầu hôn thì hơi lãng phí, nhưng mà nếu không có nó, có thể chúng ta không thực sự quen biết nhau. Vì vậy em nghĩ đây là cách cầu hôn thích hợp nhất.”

Chu Diễn Xuyên mở dây an toàn, bước chân xuống xe, đóng cửa lại mà vẫn không quên ra hiệu cho trợ lý đóng cửa sổ xe lại.

Anh hy vọng những lời tiếp theo chỉ có anh và Lâm Vãn nghe thấy.

Sau khi đối mặt nhau ở khoảng cách gần, Lâm Vãn bắt đầu hơi run: “Đừng thấy em thản nhiên như mọi ngày, đây là lần đầu tiên em cầu hôn nên thật sự rất căng thẳng ấy.”

“Hửm?” Chu Diễn Xuyên nhướng mày, “Thế em định làm bao nhiêu lần?”

Lâm Vãn nghiêm túc suy nghĩ, mắt có vẻ hơi ngượng ngùng: “Vậy thì phải xem anh có đồng ý không. Nếu anh không đồng ý, em sẽ phải…”

Chu Diễn Xuyên tiếp lời: “Tìm người khác?”

Lâm Vãn lắc đầu: “Sau khi về nước em lại tìm Hách Soái bay lại lần nữa.”

Chu Diễn Xuyên cong cong khóe môi, ánh mắt âu yếm lướt qua dái tai đỏ bừng của cô, yên lặng một lúc mới nói nhỏ: “Anh ấy thật sự cần phải bay lần nữa.”

“…”

Ý anh là gì???

Lâm Vãn trợn tròn mắt nhìn anh nghi ngờ, trong lòng tràn ngập suy nghĩ – không thể nào, Chu Diễn Xuyên yêu cô mà sao lại từ chối lời cầu hôn của cô.

Tiếng cánh quạt vang lên trên không trung.

Lâm Vãn theo bản năng nhìn lên, sau đó sững sờ.

Tình huống tương tự lại diễn ra. Chỉ có điều lần này người bước tới tháo hộp nhẫn là Chu Diễn Xuyên.

Anh mở nắp, bên trong một tổ chim được thiết kế tinh xảo, có một chiếc nhẫn của nữ lộng lẫy nằm trong đó.

Gió xung quanh dịu lại.

Lâm Vãn cảm thấy như mình đứng bên bờ sông dài, những cảnh tượng từ lúc gặp Chu Diễn Xuyên lướt qua trước mắt, những ngày tháng bên nhau đang yên lặng chờ đón khoảnh khắc này.

Chỉ khoảnh khắc này mới là mãi mãi.

Chu Diễn Xuyên nhẹ nhàng nói: “Anh rất may mắn khi chế tạo máy bay không người lái, và anh rất may mắn khi nhờ nó mà quen với em. Nhưng may mắn hơn cả là…”

Vào thời khắc anh cầu hôn em, em sẵn lòng ở bên anh cả đời.

*

Máy bay ầm ì đáp xuống sân bay nước ngoài.

Chuyến bay đường dài mệt mỏi làm Lâm Vãn mệt tới không muốn mở mắt, trong lúc đợi cửa mở, cô nghiêng đầu dựa vào Chu Diễn Xuyên, xem như anh cái gối lớn mà ngủ ngon lành.

Ở hàng ghế đầu, một cậu bé đi cùng ba mẹ không kìm được sự hưng phấn, quỳ trên ghế nhìn ngó xung quanh, khi nhìn thấy đôi nam nữ ngồi phía sau, cậu bé nhìn rồi giật tay áo mẹ, hỏi nhỏ: “Mẹ ơi, chị gái xinh đẹp này có phải bạn gái của anh đó không?”

Người mẹ nhìn lại, thấy chiếc nhẫn trên tay họ, khẽ mỉm cười.

“Không, đó là vợ chưa cưới của anh ấy.”