Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 71: Ngoại truyện 2




Sau bài thuyết trình có buổi chiêu đãi.

Trong nhà ăn trường có một phòng ăn cao cấp hơn một chút, môi trường với món ăn không tốt lắm nhưng ít nhất có thể thể hiện sự tôn trọng của nhà trường đối với Tằng Giai Văn mà lại không bị phê bình là xa hoa lãng phí.

Thư Phỉ ngồi cạnh Tằng Giai Văn, cô ngồi gần cửa sổ, bóng cây đổ trên đầu vai cô.

Nhân vật chính trong bữa chiêu đãi dĩ nhiên là Tằng Giai Văn, nhưng là trợ lý của ông ấy, cô cũng được hưởng lây tiếng thơm. Nhất là khi nghe nói cô từng là Phó giám đốc của một công ty tài chính thì ánh mắt những người tham dự dường như ngưỡng mộ hơn, một vị lãnh đạo liên tục khen ngợi cô là người có “đức tính cao thượng.”

Thư Phỉ kín đáo khiêm tốn vài câu, cô hiểu sao họ lại phản ứng như vậy.

Có thể làm được Phó giám đốc của một công ty tài chính nổi tiếng, lương hàng năm phải tính đơn vị triệu tệ. Cho dù Tằng Giai Văn và Quỹ của ông có lớn thì chỉ làm một trợ lý pha trà rót nước cho ông, không cần so sánh cũng biết lương hai bên đúng là cách nhau rất xa. Nếu không quan tâm tới vật chất thì chắc hẳn là vì tinh thần, sẵn sàng từ bỏ những lợi ích ngoài thân để cống hiến hết mình cho phúc lợi xã hội.

Đây là phản ứng thật sự đầu tiên của hầu hết mọi người khi nghe về lý lịch của Thư Phỉ.

Nhưng mà trên  thực tế thì cô không cao thượng như họ tưởng.

Từ khi tốt nghiệp, Thư Phỉ đã làm việc chăm chỉ. Ngành tài chính là một thế giới mà cá lớn nuốt cá bé, cô là cô gái bình thường ở tỉnh lên, muốn có chỗ đứng thì ngoài năng lực bản thân còn phải sống chết mà tranh đấu.

Sau khi ổn định được địa vị, kiếm được tiền nhưng cơ thể suy sụp.

Sau khi đi một vòng qua “Quỷ môn quan”, đầu óc bị thế giới tiền tài làm mê hoặc của Thư Phỉ đã nguội đi một chút – dù chỉ một chút. Cô tự hỏi thay vì dựa vào số tiền kiếm được trong nửa đầu đời người kia của cô, cô cũng có thể tìm một công việc ít vất vả hơn, số tiền kiếm được đủ để chi tiêu hàng ngày là được. Nghĩ vậy, cô gia nhập Quỹ tài trợ của Tằng Giai Văn.

Trước đây tình cờ cô có giúp Quỹ một dự án do Chính phủ tài trợ, có giao thiệp với không ít người bên này, hơn nữa cô cũng thích động vật, vì vậy đơn giản là tự hạ thấp giá trị của mình mà đến làm việc cho Tằng Giai Văn với tư cách trợ lý.

Trong thâm tâm Tằng Giai Văn biết Thư Phỉ là người tài, để cô làm trợ lý thì mai một tài năng đi, ông hứa để cô rèn luyện ở Yến Đô một thời gian, khi chi nhánh Nam Giang sẵn sàng thì đưa cô sang đó phụ trách dự án.

Tính toán thời gian thì cũng sắp đến lúc đó.

Thư Phỉ nhấp một ngụm trà rồi đặt tách xuống, cô thấy bóng cây phản chiếu qua kính cửa sổ đang lắc lư liên tục.

Có gió.

Cô vô thức liếc nhìn qua cửa sổ, thấy người thanh niên tên Tần Triều đang đứng bên đường. Phía sau là chiếc xe đạp leo núi, thân người cao gầy của chàng trai đang dựa vào đó, ba lô khoác hờ hững trên vai phải, đôi chân dài chống trên đất, trông như đang đợi đưa bạn gái đi ăn tối sau giờ học.

Tần Triều sao có thể chờ bạn gái.

Tháng trước cậu vừa chia tay với “chị” bạn gái học năm 3 của mình, hiện giờ cậu đang độc thân.

Không phải là không có cô gái nào theo đuổi cậu, mà hơn phân nửa trong số đó lại là những đàn chị.

Tần Triều có gương mặt baby, đẹp trai, lại thừa hưởng làn da của mẹ, dù có phơi nắng thế nào thì một thời gian sau lại trắng trẻo như trước. Cậu rất được các chị gái yêu mến từ hồi còn học mẫu giáo. Ban đầu còn rất phiền lòng, sau thì nghĩ thông, em trai thì em trai chứ, yêu đương thì đâu có phân tuổi tác.

Tuy nhiên, gần đây Tần Triều cảm thấy chị em trong trường vẫn còn hơi non. Họ chưa ra khỏi tháp ngà, ngoài việc đi học thì chỉ có yêu đương, như cô bạn gái vừa chia tay, tối nào không gọi một tiếng trước khi ngủ thì lại nghi ngờ cậu đang cặp kè em gái chị gái nào bên ngoài.

Đối với chuyện này, Tần Triều chỉ có một ý, cực kỳ oan uổng.

Vì vậy sau khi chia tay, cậu rút kinh nghiệm quyết định lần yêu sau chắc chắn phải tìm một người đầu óc đừng toàn chuyện yêu đương vậy. Tốt nhất là lớn hơn vài tuổi, kiểu chị em đã đi làm rất bận rộn, lúc rảnh rỗi thì tìm cậu để tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi vui vẻ sau giờ làm, đừng dính người thì quá tốt.

Người bạn cùng phòng cười, nhận xét: “Vậy có thể cậu sẽ tìm thấy một người phụ nữ tệ hại đấy.”

“Sao?”

“Lúc người ta bận không có thời gian trò chuyện với cậu, lúc không bận mới nhớ tới cậu, đó không phải là tệ hại thì là gì?”

Tần Triều hừ lạnh, thầm nghĩ dù sao cậu cũng rất bận.

Cậu bận rộn với việc học hành, công việc bán thời gian mỗi ngày.

Không phải cậu thiếu tiền mà là cậu muốn mở một nhà hàng riêng cho mình sau này, vì vậy cậu dự định tiếp xúc với những công việc cơ bản ngay từ bây giờ.

Những chiếc lá xào xạc trên đầu cậu như thể không khí lạnh sắp ùa tới ngay.

Tần Triều liếc nhìn ứng dụng thời tiết trên điện thoại, cậu biết mười phút nữa sẽ có mưa lớn.

Đây là nhà ăn thích hợp nhất để chiêu đãi khách VIP trong trường, trong ba lô cậu có chiếc ô mà cậu ấy mang theo quanh năm.

*

Thư Phỉ giơ tay ngăn thang máy, đợi Tằng Giai Văn và mấy người lãnh đạo của trường đi ra ngoài, sau đó qua loa xã giao mấy câu với những người còn lại rồi ngẩng đầu bước ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, một tia chớp lóe lên làm tiền sảnh sáng rực bất thường.

Trong nháy mắt, mưa như trút nước đổ xuống.

“Ôi sao tự dưng lại mưa đột ngột thế này.”

Đang cân nhắc bãi đậu xe cách nhà ăn vài bước, có người nhìn về Tằng Giai Văn xin lỗi, “Ông Tằng, xin chờ vài phút,  chúng tôi cử người đi lấy ô ngay.”

Thư Phỉ từ sau tiến lên định nói thì cánh cửa xoay nhà ăn mở ra.

Tần Triều vừa đi vào vừa gấp ô lại, nhìn thấy họ thì có vẻ sửng sốt, sau đó cười với một giảng viên mà cậu biết, nói: “Chủ nhiệm Trình, nếu không ngại thì dùng ô của tôi đây.”

Khi cậu cười, trên mặt có một lúm đồng tiền nông, dường như chứa rượu ngọt.

Chủ nhiệm Trình nhớ cậu: “Đúng lúc quá, cậu tiễn ông Tằng ra bãi đậu xe đi.”

Sau đó ông cúi người nói nhỏ với cậu: “Có thể họ không mang ô nên cậu cứ đưa luôn cho họ để khi đến nơi xuống xe họ không bị ướt.”

Tần Triều gật đầu, tiễn Tằng Giai Văn lên xe trước, sau đó quay lại đón Thư Phỉ.

Khi bước ra khỏi nhà ăn, cậu đưa ô tới bên cạnh Thư Phỉ, hạ mắt xuống vừa vặn chạm trúng ánh mắt cô, cậu cười, trầm giọng nói: “Đường khá trơn, chị cẩn thận.”

Nghe có vẻ như một câu lịch sự thông thường, giống như cơn mưa lớn bất chợt này, sự xuất hiện của cậu chỉ đơn giản là trùng hợp tình cờ.

Nếu không phải Thư Phỉ nhìn thấy cậu ăn không ngồi rồi đứng dưới lầu nửa giờ kia.

Khi bước tới xe, Thư Phỉ bình thản nói: “Cảm ơn.”

“Chị cầm ô đi.” Tần Triều đưa ô tới, đầu ngón tay hai người chạm nhẹ nhau, hơi dính mưa ẩm ướt.

Thư Phỉ nhướng mày: “Còn cậu?”

Tần Triều cười, lông mi bị nước mưa làm ẩm càng thêm dày đậm.

Cậu lui về sau mấy bước, lui xuống mái hiên có thể che đầu, xua tay: “Tôi đợi người mang ô đến sau.”

Mưa ào ào cuốn trôi lớp bụi bặm trong trời đất.

Tần Triều và cô đối mặt nhau qua màn mưa, áo thun trắng trên người cậu gần như ướt đẫm, lớp vải dán sát vào eo, một đường vòng cung vừa hẹp vừa khít lõm vào.

Thư Phỉ liếc cậu một cái đầy “ý vị thâm trường”, không nói tiếp mà kéo ô, lên xe.

Nửa giờ sau.

Cô đưa Tằng Giai Văn về văn phòng, thay bộ quâng áo sạch sẽ rồi lái xe ra ngoài làm việc.

Mọi việc xong xuôi, khi cô quay lại bãi đậu xe lần nữa đã là 5 giờ chiều.

Tần Triều vẫn đứng ở đó.

Thư Phỉ đậu xe bên cạnh, mở cửa sổ xe, khoác tay lên thành xe châm một điếu thuốc.

Những tia lửa đỏ lập lòe trong tầm tay cô, khói quyện lấy màn mưa tạo thành lớp sương mù, bao trùm lên cả hương cỏ cây xanh mát.

Tần Triều nhìn cô, mái tóc ướt đẫm rũ trên mặt, hai mắt sáng ngời, giống như chú cún con đang đợi người dẫn về nhà.

Thư Phỉ phủi khói bụi, ngoắc tay với cậu.

Sau khi cậu cúi xuống, cô cong môi cười nói: “Em trai, dạy em một việc.”

“Việc gì?”

“Nếu có thể trở thành trợ lý cấp bậc như tôi, không thể có việc ra ngoài mà không mang ô dự phòng. Sếp tôi có giá trị thế nào? Ai dám để ông ấy mắc mưa cảm lạnh.”

“…”

Tần Triều giật mình, rất lâu không nói được gì.

Thư Phỉ buồn cười trước sự mất mát mà cậu cố gắng che giấu trong mắt, hút một điếu thuốc khác, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười chín.”

Giọng Tần Triều trầm hơn trước một chút.

Thư Phỉ bất ngờ nhìn cậu. Trông cậu trẻ hơn tuổi thật của mình, khi cô gặp cậu ở giảng đường sáng nay, cô nghĩ cậu mới 18, thậm chí còn là vị thành niên.

Đúng là khuôn mặt baby thì đánh lừa được mọi người.

Mưa vẫn rơi không ngừng như muốn giữ người ở lại đây.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng giọng nói Thư Phỉ nhẹ nhàng vang lên: “Đi thôi, tôi mang ô trả cho cậu.”

Sau này nghĩ lại chuyện chiều hôm đó, Tần Triều không phân định được là mình trêu chọc Thư Phỉ trước hay là Thư Phỉ trêu mình trước.

Dù sao thì họ đã ở cùng nhau trong phòng khách sạn rất lâu, đến khi mưa tạnh, trời cũng tối.

Những tấm rèm và cánh cửa ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong phòng không phân biệt được ngày đêm, thời gian, chỉ có hơi thở và hương vị hòa quyện vào nhau.

Tần Triều cảm nhận sự khoái cảm gây nghiện trên người người phụ nữ mà cậu quen biết chưa tới một ngày này.

Khi cậu thức dậy vào ngày hôm sau, trên đất là một mớ hỗn độn.

Cậu mở mắt ra thì thấy Thư Phỉ đang đứng bên giường mặc quần áo. Lưng của cô rất gầy, xương bướm mở rộng. Chiếc áo ngực ren đen từ từ phủ lên làn da cô đặc biệt gợi cảm.

“Chị phải đi rồi à?” Tần Triều hỏi.

Thư Phỉ khoác áo khoác, lấy điện thoại ra hỏi: “Số điện thoại của cậu là gì?”

Tần Triều đọc một dãy số, vừa nghe tiếng chuông điện thoại di động khẽ vang lên dưới giường hay ghế sofa gì đó, cậu xoa xoa mái tóc rối vù, trầm thấp cười một tiếng.

Họ lăn lộn qua rồi trao đổi thông tin liên lạc vào sáng hôm sau.

Như Tần Triều dự đoán trước, Thư Phỉ và cậu hết sức giống nhau về thời gian. Họ không giống như những cặp tình nhân khác phải thường xuyên gặp gỡ, hẹn hò, chỉ khi nào rảnh rỗi thì mới gặp nhau. Mặc dù quá trình mỗi lần gặp gỡ đều giống nhau nhưng Tần Triều cảm thấy tình cảm của mình dành cho Thư Phỉ mỗi ngày một sâu đậm hơn.

Cho tới một ngày trước kỳ nghỉ hè, Thư Phỉ và cậu cùng tắm trong phòng tắm, cô dùng một chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người, làn da dán sát nhau nóng tới mức bốc lửa.

Đúng lúc tình ý nồng nàn, đột nhiên Thư Phỉ nói: “Từ tuần sau đừng tới tìm tôi.”

“…Tại sao?” Cậu cúi đầu, đôi mắt rũ xuống ánh lên vẻ khó hiểu.

Thư Phỉ: “Tôi muốn chuyển đến làm việc ở Nam Giang. Cách đây xa quá, không tiện gặp nhau.”

Đầu lưỡi Tần Triều chống hàm dưới, thật lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Chị đây là muốn chia tay sao?”

Lần này đổi lại là Thư Phỉ sững sờ hồi lâu.

Cô buông khăn tắm, thẳng thắn đối mặt với cậu, giọng điệu rất bình tĩnh.

Cô hỏi: “Chúng ta không phải bạn giường sao?”