Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 43




Trái tim nhỏ bé của Lâm Vãn đập rộn ràng vì kích thích.

Kể từ khi cô tới Yến Đô công tác, không biết Chu Diễn Xuyên giấu cô học những mánh khóe gì ở Nam Giang, anh phát triển nhanh tới mức không tin nổi là mới yêu lần đầu.

Cô bị che khuất trong bóng anh, nghiêng người tránh hơi thở của anh, nói nhỏ: “Chu Diễn Xuyên, anh nói thật đi, bạn gái anh có thể đủ để bày bàn mạt chược chưa?”

“Có lẽ vẫn thua em đủ thành lập đội bóng đá?” Giọng anh tràn đầy ý cười chạm vào tim cô.

Lâm Vãn quay qua nhìn vào đôi mắt hoa đào tươi cười của anh. Người này thường có vẻ ngoài kiềm chế, lạnh nhạt, nhưng một khi anh cười thì có thể quyến rũ cả thiên hạ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, chỉ cần bước xuống vài bước là có thể nhìn thấy cảnh mập mờ này. Nhưng Chu Diễn Xuyên muốn thể hiện phong cách không quan tâm cái nhìn người khác, mạnh mẽ chặn cô lại, chỉ đợi cô trả lời.

“Thích anh như vầy được rồi.” Lâm Vãn thừa nhận, mặt nóng lên, “Mau bỏ em ra.”

Chu Diễn Xuyên cúi xuống, bấm vào eo cô, cắn môi cô mút một cái như trừng phạt, cuối cùng lùi về sau thả cô tự do: “Ngoan quá, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Lâm Vãn thực sự rất rầu rĩ. Đại sự dạy dỗ bạn trai chưa thực hiện được thì cô đã bị người ta bắt làm con tin mà giáo dục ngay trên cầu thang.

Hai cô bé nhìn như học sinh bước xuống bậc thềm, giật mình khi nhìn thấy họ. Một trong hai người mặc sơ mi quần tay, người kia mặc váy vest lịch sự, trông cả hai đều là người thành đạt và rất bắt mắt, chỉ đứng ở cầu thang cũng đủ phát sáng nơi góc cầu thang nhỏ hẹp. Những cô gái nhỏ còn đi học luôn tràn đầy khao khát về những người lớn như thế này. Hai cô bé nhìn nhau, nụ cười nở trên gương mặt, vội vã chạy nhanh xuống lầu.

Lâm Vãn vừa định nói thì đã nghe giọng một cô bé truyền tới: “Chị gái đó mặt đỏ vậy, chắc chắn là bị anh trai đó trêu ghẹo rồi!”

“…”

Tuổi còn nhỏ, cái gì không nên nhìn thì đừng có nhìn chứ!

Cô gầm gừ trong lòng rồi tức tối quay qua Chu Diễn Xuyên: “Tại anh đó.”

“Ừ thì tại anh.”

Kẻ chủ mưu tâm trạng rất tốt, thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng kiểu nhận lỗi này là lần sau lại làm tiếp.

Lâm Vãn ậm ừ, hiếm khi xấu hổ đứng cúi đầu. Cô biết mình chắc đã đỏ mặt, cả dái tai cũng nóng ran, cô đúng là làm mang tiếng Hải vương của mình mà.

Chu Diễn Xuyên không trêu cô nữa mà yên lặng nhìn, làn da trắng nõn phớt hồng, dọc từ má lan xuống cổ, cuối cùng biến mất trong cổ áo sơ mi, khơi dậy trí tưởng tượng của người khác.

“Lâm Vãn.” Anh nhẹ nhàng gọi.

“Dạ sao?” Cô buồn bực hỏi lại.

Chu Diễn Xuyên cúi xuống để cô thấy ánh mắt mình, giọng trở nên nghiêm túc: “Anh không định ngăn cản em giao du với người khác giới. Sau này ở bên anh, trước đây em cư xử với nam giới như thế nào thì em hãy cứ làm như vậy.”

Lâm Vãn sửng sốt đến quên cả xấu hổ, nghi ngờ nhìn anh.

Chu Diễn Xuyên cũng nhìn cô: “Nhưng mà sau này đừng cố ý lấy chuyện đó ra trêu anh. Anh chưa từng yêu ai cũng không biết rõ chừng mực của việc ghen tuông. Nếu lỡ đi quá giới hạn thì lại làm em sợ, mà nếu không nói thì lại sợ em nghĩ là không yêu.”

Giọng anh rất nhẹ, có chút ý nài nỉ.

Cô nghe tim mình thắt lại, anh rất thích cô.

“Được rồi, em hứa không có lần sau.” Lâm Vãn chủ động hôn anh, thì thầm như dỗ dành, “Anh đừng lo, yêu anh còn không đủ.”

*

Ba bốn giờ chiều, bệnh viện chật ních người.

Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên đi ngang qua những người đang chờ khám và lấy thuốc, khi tới bên lề đường anh mới nói mình chưa ăn trưa.

“Tìm quán ăn nào gần đây ăn tạm nha?” Cô hỏi nửa trách nửa ngạc nhiên, “Trên máy bay có phần ăn mà, anh không ăn tí nào sao?”

Chu Diễn Xuyên nheo mắt vì chói nắng: “Vé đổi gấp, mà suất ăn của hãng này không hợp khẩu vị.”

Lâm Vãn không nói nên lời, người đàn ông này luôn có chút tính thiếu gia trong vô thức. Cô không biết rõ Yến Đô, hoàn toàn lạ lẫm với khu vực gần bệnh viện, cô lấy điện thoại ra xem một lúc lâu nhưng không biết mấy đánh giá review có đúng không.

Cuối cùng, Chu Diễn Xuyên ngoắc chiếc taxi đậu gần cửa: “Đi thôi, anh biết gần đây có một quán ngon.”

Lâm Vãn đã ăn trưa, bây giờ cô không đói, hơn nữa đây là Yến Đô, coi như là địa bàn của Chu Diễn Xuyên, cô muốn để bạn trai quyết định.

Chiếc taxi chạy về trước theo con đường thẳng, rộng, tầm hơn 20 phút thì dừng trước một nhà hàng được trang trí cổ kính. Lối vào sân tao nhã, hòn non bộ, thác nước được bố trí hợp lý tạo cảnh quan đẹp. Đi qua hai cửa là chỗ ăn, có một khoảng sân nhỏ hình vuông, có người phục vụ tận tình đợi.

Lâm Vãn phục rồi, thiếu gia xứng đáng là thiếu gia, ăn bữa trưa tạm thôi mà cũng chú ý nhiều thứ vậy.

Chu Diễn Xuyên đưa thực đơn cho cô: “Em ăn thêm nữa được không?”

“Em không ăn nữa, em uống gì đó thôi.”

“Không ăn vịt quay à?”

Lâm Vãn phì cười: “Mấy ngày nay em đều ăn vịt quay, tha cho em đi.”

Chu Diễn Xuyên cũng cười, chợt nghĩ tới gì đó, cảm khái: “Vịt quay thì sao, không phải tốt hơn trà lạnh Nam Giang mà có người mời anh sao?”

Lâm Vãn mới nhớ mấy tháng trước cô đúng là không hiền lành gì mà. Cô để cằm lên tay, nghiêng nghiêng đầu: “Lần đầu tiên tới Nam Giang, anh ăn uống có quen không?”

“Tất cả đều không quen.” Chu Diễn Xuyên dừng lại rồi nói tiếp, “Anh ăn cơm ở nhà mấy ngày khi mới đến. Lúc hai bác đi làm thì anh họ dẫn anh đi ăn.”

Lâm Vãn cẩn thận chú ý vẻ mặt của anh, thấy anh nhắc tới Chu Nguyên Huy đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, thay vào đó là sự hoài niệm nhẹ nhàng.

Cô bất giác nói nhẹ giọng hơn: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, lúc gọi đồ ăn, anh ấy nói là muốn ‘cơm đầu người’”.

Chu Diễn Xuyên cười khẽ, “Lúc đó anh thấy sợ, nghĩ người Nam Giang hung dữ vậy, còn nghĩ hay là “quân pháp bất vị thân*” gọi cảnh sát nữa.” (tuân theo luật pháp không kể người thân).

Lâm Vãn cười ha ha.

Cơm đầu người không phải là thứ đẫm máu theo nghĩa đen, mà là phần cơm tính theo số lượng người ăn, bao nhiêu người thì tính bấy nhiêu chén. Khi còn học đại học, cô đi ăn tối với bạn cùng lớp, khi cô nói từ này thì mấy bạn ở vùng khác đều hoảng hốt sợ hãi.

Hai người nói chuyện phiếm một lát thì người phục vụ bưng thức ăn lên.

Chu Diễn Xuyên đói nhưng anh ăn vẫn rất từ tốn, nhai chậm rãi còn không quên giới thiệu với cô đặc điểm từng món. Ban đầu Lâm Vãn không có cảm giác thèm ăn, nghe anh nói thì cầm đũa lên nếm thử.

Ăn được nửa bữa, Lâm Vãn nhận được tin tức từ Tưởng Kha.

[Tối mai ban nhạc tụi em có buổi diễn đặc biệt ở quán bar, đến chơi không?]

Lâm Vãn trả lời: [Chị đang đi công tác ở Yến Đô, tối chủ nhật mới về.]

Tưởng Kha: [Tiếc quá, hôm nay em cho Giang Quyết mặc đồ đẹp trai cực kỳ! Nhưng không sao, ngày mai em để cho một cô nhóc mê mẩn anh ta quay video lại toàn bộ buổi diễn, bảo đảm cho chị một clip chất lượng cao.]

Mí mắt Lâm Vãn giật giật, Tưởng Kha rất cố gắng kết hợp cô với Giang Quyết. Bất giác cô liếc nhìn Chu Diễn Xuyên đang ngồi đối diện, cúi đầu gõ chữ: [Chị đề nghị em giữ clip lại tự xem. Hiện tại chị đây là người đứng đắn đàng hoàng, có bạn trai thì không muốn ong bướm bên ngoài.]

Tưởng Kha quăng qua một loạt dấu chấm hỏi, sau đó nhắn tiếp: [Vẫn là Chu Diễn Xuyên?]

[Đúng đó], Lâm Vãn gửi một icon bẽn lẽn, [Đâu còn cách nào khác, anh ấy đẹp trai quá mà.]

[Ặc, mắc ói.]

Tưởng Kha yên lặng hai phút lại hỏi: [Em nhớ có người từng nói trong tương lai sẽ tính sổ với Chu Diễn Xuyên. Tính tới đâu rồi?]

Lâm Vãn xấu hổ mím môi, từ khi cô biết lý do Chu Diễn Xuyên trốn tránh mình thì đã vứt chuyện tính sổ anh ra sau đầu. Nhưng tất nhiên không thể nói với Tưởng Kha mấy chuyện này, cô đang suy nghĩ nên ứng phó thế nào thì khóe mắt thoáng thấy bóng người tiến lại gần.

Cô lật đật che màn hình lại, nhìn Chu Diễn Xuyên đã rời khỏi chỗ ngồi: “Anh làm gì vậy?”

Chu Diễn Xuyên giật mình, chỉ người phục vụ dẫn đường đứng bên cửa: “Anh đi thanh toán.”

“Phải đi hả?” Lâm Vãn nói, “Em đi cùng anh luôn.”

Chu Diễn Xuyên trầm ngâm nhìn cô, khi cô xoay người cầm túi xách, anh liền rút điện thoại ra khỏi lòng bàn tay cô, “Chờ lát đã, kiểm tra điện thoại.”

Lâm Vãn “…”

Thôi xong, giờ hỏi tội đã tới.

Người phục vụ vẫn đang chờ nên Chu Diễn Xuyên không kéo dài, bước ra ngoài đọc tin nhắn của cô, sau đó liếc nhìn cô: “Tính sổ chuyện gì?”

Lâm Vãn đi bên cạnh, giả vờ ngó nghiêng ngắm cảnh trong sân, nói lúng búng: “Tính sổ sách của em mà.”

“Nói đàng hoàng đi.”

“…Là chuyện lúc anh tránh em đó.” Lâm Vãn bĩu môi lấy lại điện thoại, “Lúc đó em đâu biết sao, không thể tránh được chuyện sẽ nghĩ ngợi linh tinh đúng không?”

Chu Diễn Xuyên im lặng, mắt thoáng vẻ ân hận. Thái độ của anh lúc đó đúng là quá đáng, cô rất để tâm đến chuyện đó là điều đương nhiên. Vì vậy anh nghĩ một lát, hỏi: “Vậy em định làm gì?”

Lâm Vãn không có ý định nhắc tới chuyện không vui trước kia, thấy anh chủ động hỏi thì không khỏi tò mò: “Tính thế nào anh cũng chịu hả?”

Chu Diễn Xuyên nhìn cô, giọng kéo dài: “Ừ.”

Ánh sáng ban ngày thoáng đãng, ở nơi công cộng mà Lâm Vãn bị giọng điệu lười biếng của anh làm gợi lên những suy nghĩ sâu trong lòng cô. Cô hắng giọng, giả vờ nghiêm nghị: “Vậy đợi em nghĩ kỹ đã.”

Chu Diễn Xuyên cười, gật đầu: “Được, anh chờ em.”

Mùa hè ở Yến Đô khác Nam Giang, nóng và khô hanh, đi không được mấy bước mà họng khô khốc. Lâm Vãn bôn ba cả ngày, bây giờ thấy lười không muốn đứng đợi xe buýt dưới trời nắng gắt, hai người gọi taxi, ngồi chờ trong sảnh chờ xe tới.

Mấy phút sau, họ gặp một người khách bất ngờ.

Lâm Vãn không chú ý khi người đàn ông đó tới gần, mãi tới khi người đó gọi tên Chu Diễn Xuyên cô mới ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông dáng vẻ bình thường đó trong tầm mắt.

Người đó không trẻ lắm, có vẻ lớn hơn Chu Diễn Xuyên vài tuổi, tầm trên 30. Ngoại hình không xấu không đẹp, thuộc loại bình thường có thể gặp bất kỳ đâu trên đường. Chỉ có điều giữa lông mày anh ta có vết sẹo đỏ nhạt, không rõ lắm, mới nhìn giống như dấu trên trán tượng phật, nhưng mắt anh ta lại quá gần tạo thành đường vòng cung sắc nét, thêm vết sẹo đó lại tạo thành vẻ hung dữ tàn nhẫn.

Người đó lịch sự cười hỏi Chu Diễn Xuyên: “Rốt cuộc cậu cũng tình nguyện quay về Yến Đô à?”

“Có gì mà tình nguyện hay không,” Chu Diễn Xuyên cũng cười, “Đây là quê tôi, muốn đi thì đi muốn về thì về thôi.”

Lâm Vãn thấy Chu Diễn Xuyên hơi kỳ lạ. Tuy anh đang cười nhưng nụ cười không có vẻ thân thiện, khóe môi lộ vẻ lạnh lùng.

Người kia gật đầu: “Nếu đã về thì nên ở lại lâu dài. Dù sao đây là Yến Đô, cơ hội vẫn nhiều hơn là Nam Giang nghèo nàn kia.”

Lâm Vãn không thích những lời này. Nam Giang của cô cũng là thành phố loại 1 đó, hiểu không? Cô khó chịu nhìn người đàn ông đó một cái, quay đầu nói với Chu Diễn Xuyên: “Máy lạnh ngột ngạt quá, em ra ngoài đợi xe nhé.”

Chu Diễn Xuyên hiểu, cũng không chào tạm biệt người đó mà đi cùng cô ra khỏi nhà hàng. Lâm Vãn càng chắc chắn mối quan hệ của anh với người đàn ông đó không tốt. Nếu không, anh cũng không thèm lịch sự chẳng chào tạm biệt như thế này.

Cô đứng dưới bóng râm cây, lấy tay quạt gió, hỏi: “Người đó là ai vậy?”

“Diệp Kính An.”

“Là ai?” Lâm Vãn chưa từng nghe cái tên này.

Chu Diễn Xuyên bước tới gần cô, lấy thân mình che bớt nắng cho cô. Anh nhẹ nhàng giải thích: “Ông chủ của Đức Sâm.”