Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 33




Tim Lâm Vãn đập rộn ràng trong lồng ngực, thình thịch thình thịch, đến nỗi cô không nghe thấy mình nói gì. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lần trước đủ làm cô nhớ xúc cảm trên môi Chu Diễn Xuyên.

Lần hôn sâu này với thời gian kéo dài để cô nhớ kỹ từng chi tiết về anh. Ví như lưng anh căng thẳng, ví như sóng ngầm cuồn cuộn trong mắt anh, ví như khi môi răng gắn bó, yết hầu anh lăn lộn phát ra âm thanh gợi cảm.

Có lẽ Chu Diễn Xuyên đã tránh đi một chút, cũng có lẽ là không, anh không nhớ rõ.

Người Lâm Vãn thơm thoang thoảng mùi dầu gội phảng phất trong hơi thở anh, giống như viên thuốc được bọc lớp đường, dần dần xoa dịu nỗi đau nhức nhối bấy lâu trong lòng anh.

Hơi thở hòa lẫn với nhau nóng bỏng, cùng với sự an ủi dịu dàng của Lâm Vãn vừa rồi, tựa như những dòng nham thạch nóng phun trào từ núi lửa lao thẳng xuống dòng sông băng, âm thanh tanh tách không chỉ của tiếng lửa cháy mà còn là tiếng nứt vỡ của băng.

Nóng lạnh quấn lấy nhau, hợp lại, không còn phân biệt được khoảng cách của chúng.

Mãi tới khi một con mèo hoang từ bụi cỏ lao ra mới phá vỡ vẻ yên bình của vườn trường.

Đôi môi đỏ mọng của Lâm Vãn như vừa ngâm trong rượu, sáng lên trong bóng đêm mờ ảo, son môi bị độ ấm của ai đó hòa tan, hơi nhòe đi lem qua vành môi làm cô càng có vẻ động lòng người. Hơi thở của cô chưa ổn định nhưng ánh mắt không hề nao núng nhìn thẳng người đàn ông trước mặt. Chu Diễn Xuyên vẫn như lúc nãy, cúi đầu hơi mất tự nhiên, dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ có ngực phập phồng dưới làn áo sơ mi đang yên lặng bình ổn lại hơi thở sau nụ hôn mãnh liệt vừa rồi.

Không khí xung quanh vẫn nóng rực như cũ, có cảm giác hư ảo không thật.

Hai người đều ngơ ngẩn như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng dài.

Lâm Vãn khẽ nhếch mi, quét mắt về phía camera cách họ không tới một mét, giật mình.

Chết thật, sao lúc nãy không phát hiện ở đây có một “khán giả” chứ.

Cô lấy tay xoa xoa môi, lẩm bẩm: “Khổ rồi, hình như bị quay lại hết rồi.”

“Hả? Em nói gì?”

Chu Diễn Xuyên không nghe rõ, theo bản năng nghiêng người sang.

Chỉ có mấy phút, Lâm Vãn cảm thấy Chu Diễn Xuyên bây giờ có mùi khác khác, giống như trên người anh có mùi hương của cô, lại có thêm hormone nam tính sống động. Cảm giác mất mặt vì làm chuyện xấu trước camera khiến cô tự nhiên hoảng hốt, vô thức lui sang một bên. Ghế này không có tay vịn, cô lùi lại xa quá nên mất thăng bằng, sắp ngã lăn ra đất.

Chu Diễn Xuyên nhanh chóng tóm chặt cổ tay cô kéo người lại, anh cau mày, có chút cạn lời: “Hôn xong rồi bỏ trốn?”

Giọng anh khàn khàn như được chà qua giấy nhám càng thêm hấp dẫn, khuếch đại trong đêm yên tĩnh.

Lông mi Lâm Vãn run run, phát hiện ra một việc không ổn, hình như cô đỏ mặt. Nhưng mà tối nên chắc anh không nhìn thấy đâu nhỉ.

Ý nghĩ may mắn đó vừa nảy ra, người đàn ông lướt qua mặt cô tựa như mang theo độ ấm, lướt từ đôi mắt bồn chồn của cô tới đôi môi đầy đặn.

“Đỏ mặt rồi?” Anh trầm trầm giọng hỏi.

Lâm Vãn: “…”

Nhìn thấy thì đừng có vạch trần ra vậy có được không! Lần đầu tiên cô “cưỡng hôn”, hành động không được thành thục nên căng thẳng có được không? Tại sao người bị cưỡng hôn còn bình tĩnh hơn cả cô chứ?

Ánh mắt Chu Diễn Xuyên tiếp tục lướt xuống, quét khắp người cô, cuối cùng dừng ở bàn tay cô đang siết chặt lại vì căng thẳng, đầu ngón tay trắng nõn run nhè nhẹ, giống như đang gõ thẳng vào tim anh.

Ngẩn ngơ thật lâu, Chu Diễn Xuyên buông tiếng thở dài.

Lâm Vãn không phải là người đầu tiên biết khoảng thời gian kia, trước cô còn có Tào Phong, còn có mấy người bác sĩ tâm lý. Ai cũng nói với anh: Đó không phải là lỗi của anh, anh không cần tự trách bản thân, cũng không cần áy náy, anh không làm bất kỳ điều gì có lỗi với Chu Nguyên Huy. Nhưng mà Chu Diễn Xuyên không làm được điều họ nói, anh không có cách nào đứng ngoài cuộc, phân tích nguyên nhân cái chết của anh họ mình một cách khách quan, hợp lý.

Đó từng là một sinh mệnh sống động ấm áp.

Khi Chu Diễn Xuyên mới đến Nam Giang, anh thường xuyên mất ngủ cả đêm.

Ba mẹ anh mới mất không lâu, anh một mình tới đất Nam Giang xa lạ, khí hậu, đồ ăn, ngôn ngữ, khác biệt hoàn toàn với Yến Đô của anh. Thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa bị ném tới hoàn cảnh xa lạ, nhưng anh hiểu rõ phải học cách nhìn mặt đoán ý hai bác để có quan hệ tốt, bởi vì trên thế giới không còn ba mẹ bao dung anh vô điều kiện.

Đó là một kỳ nghỉ hè dài đến dày vò, thậm chí anh không đủ tự tin để chịu đựng.

Rạng sáng một ngày nọ, Chu Nguyên Huy gõ cửa phòng anh. Anh ấy không thèm quan tâm đèn phòng anh còn sáng trong lúc đêm muộn thế này, ném cho anh một áo khoác chống nước: “Mau mặc vào, anh hẹn với bạn đêm nay lên núi xem mưa sao băng.”

Chu Diễn Xuyên không hiểu sao nên bối rối ngồi ở mép giường không động đậy.

“Nhanh lên, coi chừng bị ba mẹ anh phát hiện thì không đi được đâu.” Chu Nguyên Huy cười hì hì nhìn anh, “Anh dẫn em ra ngoài chơi, ngày mai đừng nói với họ, biết không?”

Mưa sao băng hè năm đó bị mây mù che mất hơn phân nửa.

Họ ở trên núi chờ mấy tiếng, cuối cùng chỉ thấy được có mấy ngôi sao băng xẹt qua.

Nhưng cũng từ đêm đó Chu Diễn Xuyên chợt thấy Nam Giang có lẽ cũng không tệ như anh nghĩ.

Mấy năm sau khi Chu Nguyên Huy mất, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Người thiếu niên đó có thể đã tuyệt vọng một thời gian dài, chắc hẳn đã có nhưng khoảnh khắc anh đã bỏ lỡ.

Có lẽ là lời đề nghị giúp đỡ của anh, có lẽ là cuộc điện thoại của anh gọi cho Chu Nguyên Huy khi thắng giải tại cuộc thi, có lẽ… cái đêm cuối cùng hai người trò chuyện với nhau.

Mỗi khi Chu Diễn Xuyên nghĩ tới đó, vô số cảm xúc sẽ chồng chất lên nhau, dồn dập trong tim, lôi thần kinh của anh quay trở về mùa hè mấy năm trước.

Đó là nhà giam lạnh như băng, tưởng chừng vĩnh viễn giam cầm tên tội nhân là anh dưới vực thẳm.

Nhưng mà tối nay, Lâm Vãn lại nói với anh một cách rõ ràng:

Anh đúng là một phần nguyên nhân dẫn tới cái chết của anh ấy, nhưng anh không cần phải nhận, cũng không có cách nào thay đổi, anh nên thoát ra khỏi nhà giam đó mà tiến về phía trước.

Chu Diễn Xuyên cụp mắt xuống, chậm rãi lên tiếng: “Lần trước nói với em là cần một tháng…”

“Dạ?”

“Là vì anh muốn tìm hai bác nói chuyện.”

Lâm Vãn ngượng ngập quay mặt qua một bên, nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn nói gì với họ?”

“Có một số việc trước đây anh chưa nói, sợ làm em sợ. Mỗi năm vào hè họ sẽ gửi cho anh một bưu phẩm đe dọa, bên trong là mấy bức tranh in hình ma quỷ, vết tay máu, mấy đồ linh tinh tương tự. Trước đây anh cảm thấy không quan trọng, đây là vì anh nợ họ.”

Lâm Vãn đau lòng muốn chết: “Không nói cũng không sao.”

“…Ừ”. Chu Diễn Xuyên gật đầu, giọng bình tĩnh, “Nhưng mà ngày em nói thích anh, phản ứng đầu tiên của anh là sợ hãi. Anh sợ họ phát hiện bên cạnh anh còn có em, sau đó lại đi quấy rầy em.”

Lâm Vãn cảm thấy khó chịu, có lỗi. Vì cô, những điều anh đã chịu đựng nhiều năm anh chẳng thèm để ý, mà lúc trước cô lại nghi ngờ Chu Diễn Xuyên không hề có cảm giác gì với mình.

“Năm nay anh cũng nhận được à?”

“Mấy hôm trước mới gửi tới công ty, chắc ở trong văn phòng Tào Phong, anh chưa kịp đến lấy. Không sao, thật ra sớm muộn gì cũng phải tới ngày này, cho nên mấy ngày tới anh muốn về tìm họ một lần.”

Lâm Vãn im lặng cắn môi, cuộc nói chuyện đó chắn chắn sẽ chẳng vui vẻ gì, cô không đành lòng để Chu Diễn Xuyên một mình đối mặt với những lời chửi rủa, trách móc nặng nề đó.

Nhưng Chu Diễn Xuyên dường như đoán được ý định của cô, lắc đầu cười khẽ: “Em không cần đi cùng anh. Đây là chuyện đã xảy ra trước khi em ở bên anh, hậu quả anh nên tự mình gánh chịu, anh không muốn em dính vào.”

Lâm Vãn rầu rĩ “ờ” một tiếng, cô biết Chu Diễn Xuyên là người có trách nhiệm, nhưng anh có trách nhiệm phải chịu, cô lại muốn chia sẻ với anh.

Không biết gió ngừng tự bao giờ, lá cây yên lặng không lay, ánh trăng đậu trên những phiến lá, khi kim đồng hồ tíc tắc nhích qua, gió lại nổi lên.

Chân mày Lâm Vãn chợt giãn ra, mở to mắt: “Anh mới nói… trước khi ở bên nhau?”

“Chính là vậy.” Chu Diễn Xuyên nghiêng mặt qua nhìn cô, đôi mắt chân thành trìu mến khiến tim người bị nhìn đập nhanh hơn trong màn đêm.

Lâm Vãn bị gương mặt tuấn tú ở kề bên làm sững sờ, ngơ ngẩn hỏi: “Sau này thì có chuyện gì cũng ở bên nhau?”

Trước tới nay cô chưa từng cẩn thận dò hỏi người con trai nào như thế này.

Có lẽ Chu Diễn Xuyên là người quá hiếm để gặp, dù ngoại hình và năng lực của anh thì đặt ở đâu cũng đứng đầu song ngọn gió, nhưng anh đã trải qua rất nhiều trắc trở, thương tích đầy người nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, hướng về ánh mặt trời.

Giọng Chu Diễn Xuyên rất nhẹ: “Vậy thì phải hỏi em.”

“Hỏi em cái gì?”

Anh hơi ngả người ra sau, giọng nửa tự giễu nửa tản mạn, chậm rãi nói cô nghe: “Anh chưa từng yêu ai, có lẽ không biết nói những lời ngọt ngào, công việc lại rất bận, tăng ca là chuyện bình thường, thường xuyên bay khắp trời nam biển bắc, không thể gặp mặt mỗi ngày; hơn nữa nói thật là anh đã bị chuyện đó lẩn quẩn nhiều năm, không thể giải quyết tốt đẹp trong một sớm một chiều được.”

Lâm Vãn bị đống lời nói rối loạn lung tung của anh làm bối rối. Cô nhìn chăm chăm vào mặt Chu Diễn Xuyên, phát hiện anh có vẻ như không có ảnh hưởng gì, nhưng chỉ cần nhắc tới gì liên quan tới Chu Nguyên Huy, anh sẽ vô thức cau mày, cằm cũng căng ra lạnh lùng, ẩn nhẫn khắc chế. Chu Diễn Xuyên càng như vậy, Lâm Vãn càng lo lắng. Cô ngẩng mặt lên, nghiêm túc hỏi: “Tóm lại là anh muốn nói gì, anh nói cụ thể ra được không?”

Chu Diễn Xuyên yên lặng vài giây, nhìn ánh mắt chăm chú của cô trước mặt, còn có mười ngón tay đan chặt nhau mà cô nghĩ là anh không thấy.

Có phải là không thể tưởng tượng được?

Lúc trước tình cờ gặp gỡ ở Ngọc Đường Xuân, anh chưa bao giờ nghĩ trong tương lai lại nhìn thấy ánh sáng nơi cô mà những người khác không hề có được. Cô là bông hoa nở trong nắng xuân rực rỡ, tự do tự tại, nhưng sẵn sàng dừng lại bên anh, hóa thành cơn mưa phùn lặng lẽ, thấm dần vào lòng anh, che lấp những vết thương chằng chịt.

Chu Diễn Xuyên nghiêng người về trước, đan tay vào tay cô, đem những thấp thỏm, mong đợi của cô nắm vào lòng bàn tay.

“Em phải gật đầu đồng ý trước thì mới biết tương lai sẽ thế nào.”

Anh cúi xuống nhìn cô, cong môi cười, ánh mắt chân thành tha thiết, “Vậy em có muốn ở bên anh không?”