Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 31




Ban đầu Lâm Vãn đoán “lý tưởng cả đời không đạt được” của Chu Diễn Xuyên có lẽ liên quan tới gia đình từng hạnh phúc của anh, hoặc kế hoạch lớn của Tinh Sang, thậm chí còn mối quan hệ với Chu Nguyên Huy mà cô chưa xác nhận được.

Vì vậy dọc đường đi cô suy nghĩ tới đủ loại tình huống. Lúc thì đoán Chu Diễn Xuyên muốn đưa cô tới một ngôi biệt thự dành cho ba người, lúc thì đoán là phòng triển lãm máy bay không người lái, lúc lại đoán không lẽ là căn cứ bí mật của anh và Chu Nguyên Huy.

Kết quả lại thấy xe đi về hướng trung tâm thành phố, cô không kiềm nén nổi tò mò.

“Rốt cuộc thì anh đưa em đi đâu vậy?”

Chu Diễn Xuyên nhìn ra ngoài cửa xe: “Gần tới rồi.”

Được lắm, còn úp úp mở mở với cô.

Lâm Vãn phồng má, nghiêng người về trước hỏi trợ lý đang tập trung lái xe: “Anh ấy kêu anh đi tới đâu vậy?”

Trợ lý cười khẽ, mặt hiện ra vẻ “Tôi chỉ là người làm công, cô đừng làm tôi khó xử chứ.”

Lâm Vãn không còn cách nào khác, thất vọng dựa vào ghế, ngây người nhìn nội thất sang trọng bên trong xe. Cô hơi buồn bực, khi nãy trút hết cảm xúc ra, giờ nghĩ lại hơi xấu hổ. Chu Diễn Xuyên dù sao cũng là ái phi của cô… Mà không, là đối tượng mập mờ của cô, trước mặt người ta bày ra vẻ mềm yếu như vậy, nghĩ sao cũng thấy ảnh hưởng hình tượng anh minh thần võ của cô.

Vừa rồi cô đang làm nũng với Chu Diễn Xuyên?

Lông mi Lâm Vãn run lên, cảm thấy mình không biết phải nói sao với bản thân, rõ ràng đã thỏa thuận một tháng, bây giờ có vẻ như cô vi phạm rồi.

Ánh trăng leo dần lên đỉnh núi, treo lơ lửng trên bầu trời đêm. Những người ăn tối xong đi bộ dạo quanh, thỉnh thoảng mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy tới chạy lui đùa giỡn trên vỉa hè, chốc chốc lại bị ba mẹ túm lấy, không gian tràn ngập hơi thở thành thị ồn ào.

Chu Diễn Xuyên hơi nghiêng mặt nhìn cô.

Không biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt thay đổi liên tục, có vẻ đầu óc đang suy nghĩ nhiều thứ, nhưng cho dù thay đổi thế nào thì vẫn luôn có cảm giác mờ mịt bao phủ lấy cô. Còn có vẻ mông lung hơn cả lần gặp khi chú chim cu gáy kia bị thương.

Lâm Vãn nhận thấy ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình, không được tự nhiên mà hắng giọng, quay đầu sang phía kia.

Vừa lúc đó, xe giảm tốc độ chạy qua một chốt gác.

Thanh chắn cổng bằng điện từ từ mở lên, một con đường rộng rãi, thẳng tắp đập vào mắt, là khung cảnh cô quen thuộc từ bé đến giờ.

Lâm Vãn sửng sốt, đây không phải đại học Nam Giang sao?

Cô không kịp để ý tới những chuyện khác, kinh ngạc quay sang nhìn Chu Diễn Xuyên.

Hiển nhiên là không phải lần đầu tiên anh đến đây, còn chỉ cho trợ lý các ngã rẽ quanh co trong trường, thỉnh thoảng anh lại lên tiếng nhắc “Quẹo trái”, “Quẹo phải”.

Cuối cùng xe dừng trước một tòa nhà thí nghiệm thực tế.

Lâm Vãn ngước mắt lên, trong lòng xốn xang.

Đại học Nam Giang trong nội thành là thuộc dạng kiến trúc cũ, phần lớn vẫn giữ nguyên những nét đặc trưng của kiến trúc thế kỷ trước. Giống như tòa nhà trước mặt là khu thí nghiệm của Viện khoa học nông nghiệp, tòa nhà 5 tầng không có thang máy, tường trắng, gạch xám thô sơ, khung cửa sổ thẳng đứng dưới đèn đường phản chiếu bóng lá cây. Lúc này có gió, bóng cây trên mặt kính mờ mờ lay động càng nhìn càng thấy giống những bộ phim kinh dị.

Khi đẩy cửa xuống xe, Lâm Vãn nghiêm túc cảnh cáo: “Nếu anh dám dẫn em tới đây thử lòng can đảm thì em sẽ lấy giày cao gót đập bể đầu chó của anh.”

“Sao?” Chu Diễn Xuyên không theo kịp suy nghĩ của cô, ngẩn người ra rồi mới phản ứng lại, “Không sao đâu, anh đã liên hệ trước rồi, bên trong có người.”

Lâm Vãn bán tín bán nghi đi theo anh, trước khi đi vào đột nhiên dừng bước, căng thẳng: “Hồi lúc em 5 tuổi, tòa nhà này do Khoa hóa sử dụng, có một lần thí nghiệm xảy ra sự cố gây ra vụ nổ lớn.”

Chu Diễn Xuyên: “Sau đó thì?”

“… lúc đó có 2 sinh viên chết.” giọng Lâm Vãn càng lúc càng nhỏ, “Từ đó em không tới đây buổi tối.”

Chu Diễn Xuyên bất lực liếc nhìn cô, nói nhỏ: “Vậy em đi theo sát anh, có ma thì anh chặn cho em.”

Lâm Vãn than thở trong lòng, anh không coi phim kinh dị hả, ma quỷ có thể xuyên tường đó biết không, anh che trước mặt thì có ích gì chứ, xem thường ma quỷ sao?

Nhưng mà than thở thì than thở, cuối cùng sự tò mò vẫn chiến thắng nỗi sợ.

Cô theo sát Chu Diễn Xuyên đi vào tòa nhà, bởi vì đi sát quá nên khi lên cầu thang hẹp, bả vai lại đụng tới anh, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cơ thể anh, lại yên lặng nhích ra.

Bước chân hai người dẫm lên cầu thang gỗ cũ kỹ, tiếng vang trầm thấp đều đặn đi từ tầng 1 đến tầng 4.

“Tới rồi.” Chu Diễn Xuyên nhìn về phòng thí nghiệm bên trái cầu thang.

Lâm Vãn đang nhìn cửa sổ bên ngoài tối đen như mực, không ngờ bên kia lại có đèn sáng, phòng thí nghiệm có tiếng trò chuyện vẳng ra, chắc là có sinh viên đang chờ kết quả thí nghiệm.

Cô luôn có loại kính trọng với bầu không khí trí thức của các phòng thí nghiệm nên theo bản năng hạ giọng: “Anh chắc là người ngoài vào được hả? Không làm phiền họ chứ?”

Lỡ người ta kêu bảo vệ tới, chắc chắn mẹ già đáng kính của cô ở gần đây nhất sẽ chạy tới mắng cô một trận.

Chu Diễn Xuyên gật đầu, đi qua giơ tay gõ nhẹ cửa, nói nhẹ nhàng: “Đây là hạng mục  thí nghiệm do anh đầu tư.”

Lâm Vãn sững người, chưa kịp hỏi là hạng mục gì thì bên trong có người ra mở cửa.

Một thanh niên đứng bên trong cất tiếng chào “Ngài Chu”, lại quay vào nói với bên trong, “Giáo sư Phan, ngài Chu đến rồi ạ.”

Người đó lui lại để hai người đi vào.

Khác với kiến trúc cổ xưa bên ngoài, bên trong phòng thí nghiệm lại hết sức sáng sủa sạch sẽ. Bàn làm việc và thiết bị hình như đã được sử dụng vài năm nhưng còn tương đối mới. Bên chiếc bàn lục giác có một phụ nữ tầm 50 tuổi, tóc hoa râm, bà quay đầu lại, đẩy gọng kính đồi mồi, hỏi: “Đây là?”

Chu Diễn Xuyên: “Bạn cháu, Lâm Vãn.”

“Ồ—” người phụ nữ kéo dài giọng, nghĩ ra, “Là con gái của chủ nhiệm Triệu khoa Vật lý phải không? Cháu rất giống mẹ.”

Lâm Vãn mỉm cười: “Dạ, chào giáo sư Phan.” Trước kia thi thoảng cô nghe Triệu Lị nói qua về người này, tên đầy đủ của bà là Phan Tư Tĩnh, giáo sư nông nghiệp nổi tiếng của đại học Nam Giang.

Phan Tư Tĩnh mỉm cười hiền lành: “Xin lỗi cháu, bây giờ tôi không đi được, để cậu Chu đưa cháu đi tham quan nhé, cậu ấy biết những gì không đụng vào được.”

“Dạ không sao, cô cứ làm việc mình đi ạ.”

Lâm Vãn lễ phép trả lời, nhìn về Chu Diễn Xuyên, mắt ngập đầy dấu hỏi. Anh nghiên cứu máy bay không người lái, sao lại liên quan tới Phan Tư Tĩnh?

Chu Diễn Xuyên dẫn cô đi xem khay nuôi cấy bên bàn thí nghiệm, hiểu ý mà trả lời câu hỏi của cô: “Mấy năm nay giáo sư Phan đang cùng sinh viên nghiên cứu một hạng mục mới, ban đầu không ai đồng ý đầu tư, cho là ý tưởng của bà lạ lùng quá mức. Sau đó anh nghe nói nên chủ động tới tìm bà hợp tác.”

Lâm Vãn hỏi: “Hạng mục gì?”

“Trồng lúa mì trên sao hỏa.”

Lâm Vãn gần như tưởng mình bị ảo giác, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Chu Diễn Xuyên, phát hiện ánh mắt anh bình tĩnh, không hề có ý nói đùa.

Chu Diễn Xuyên cúi mắt nhìn xuống: “Nghe có vẻ điên rồ đúng không?”

Lâm Vãn thành thật nói: “Em từng xem bộ phim nói tới việc trồng khoai tây trên sao Hỏa, nhưng em nghĩ nó chỉ là phim khoa học viễn tưởng, không nghĩ thật sự có người…”

Chu Diễn Xuyên cười khẽ, anh có thể hiểu được sự kinh ngạc của Lâm Vãn, lúc trước Tào Phong nghe anh nói đầu tư vào hạng mục này của Phan Tư Tĩnh, cũng ngồi trong văn phòng trợn mắt gào rú như điên.

“Thực tế cũng không điên như mọi người tưởng tượng đâu. Chắc em có nghe nói, ngoài trái đất thì sao Hỏa là hành tinh thích hợp nhất cho sự sinh tồn của con người trong Thái Dương hệ. Nếu không thì trên thế giới cũng không phóng các vệ tinh lên sao Hỏa để thăm dò liên tục. Nhưng mà theo nghiên cứu hiện tại, môi trường sao Hỏa hiện giờ rất giống trái đất khi bị suy thoái cực kỳ nghiêm trọng. Bất kể tương lai con người có di cư đến sao Hỏa hay vẫn ở lại trái đất, thì con người vẫn phải đối mặt với một vấn đề quan trọng là làm thế nào để trồng được lương thực trong một môi trường ô nhiễm.”

Lâm Vãn gật gật đầu, không lên tiếng cắt ngang. Cô thấy Chu Diễn Xuyên không giống như bình thường, không phải bởi giọng nói của anh kích động, mà là vì trong mắt anh là khát vọng khám phá tương lai, làm anh tăng thêm phần khí phách. Con người bị nỗi đau mài nhẵn những góc cạnh không bao giờ có thể có ánh mắt như anh. Giờ khắc này, Lâm Vãn vô cùng tin tưởng, người đàn ông này có một thế giới rộng lớn hơn tất cả những gì cô tưởng tượng.

Chu Diễn Xuyên dựa vào tường, hơi cúi đầu, giọng nói trong trẻo vang lên trong phòng thí nghiệm: “Nếu có thể trồng lúa mì trên sao Hỏa, như vậy thì cho dù tới một ngày nào đó, cho dù trái đất biến thành vùng đất cằn cỗi hoang phế, con người vẫn có thể tiếp tục sinh tồn tại đây.”

Không phải là môi trường suy thoái mà tương lai sẽ diệt vong, mà là giữ hy vọng cho một tương lai khác.

Lâm Vãn không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này, nếu là một người khác nói với cô những lời này, có lẽ cô sẽ cho là người đó đang kể câu chuyện hoang đường. Nhưng lúc này, Chu Diễn Xuyên cụp mắt đứng trước mặt cô, ánh đèn tạo ra một bóng mờ trên đuôi mắt anh, làm nốt ruồi nơi đuôi mắt anh lại thêm phần mờ ảo, nhưng nó vẫn tồn tại ở đó.

Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng hỏi: “Vậy mọi người đã thành công chưa? Ý em là đã mô phỏng thành công môi trường sao Hỏa trên trái đất chưa.”

Chu Diễn Xuyên lắc đầu: “Hiện giờ vẫn còn ở giai đoạn đầu, nghiên cứu lý thuyết và phân tích môi trường. Tinh Sang đang hợp tác với hạng mục này để phát triển máy bay không người lái dành cho nông nghiệp, nhưng mà có thể rất nhiều năm nữa mới mô phỏng thành công.”

Lâm Vãn chợt hiểu “lý tưởng cả đời không thể đạt được” mà anh nói là ý gì. Đây là con đường khó khăn và rất dài, đời sống con người thì có hạn, có lẽ chờ tới lúc Chu Diễn Xuyên kết thúc cuộc đời này anh cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng ở cuối con đường.

Khi anh còn sống, anh muốn xây dựng một nền tảng để hỗ trợ tương lai.

Lâm Vãn mỉm cười nhẹ nhõm: “Dù sao một ngày nào đó cũng sẽ thực hiện được. Cho dù chúng ta không nhìn thấy thì tương lai sẽ có người nhìn thấy. Nghĩ vậy không phải rất lãng mạn sao?”

Chu Diễn Xuyên cũng mỉm cười: “Ừ, chỉ là không rõ sự phát triển khoa học kỹ thuật với sự suy thoái môi trường thì cái nào sẽ đi nhanh hơn.”

Lâm Vãn đang ngẩn người, anh lại cúi đầu tới, nói nhẹ nhàng bên tai cô: “Cho nên em xem đi, công việc của em không phải không có ý nghĩa, mọi người đều đang tranh thủ thời gian vì con người.”

Những suy nghĩ không thể nói rõ ra chợt dâng lên tạo thành những đợt sóng lúa lăn tăn trong trái tim chán nản của Lâm Vãn cả đêm nay. Cô vô thức ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt anh đang nhìn xuống, lông mi thật dài rũ bóng, ánh mắt trìu mến càng dịu dàng hơn trước.

Tiếng người rất nhỏ vẫn vang lên cách đó không xa nhưng cô lại như không nghe thấy gì.

Trong tầm mắt cô chỉ có gương mặt Chu Diễn Xuyên gần trong gang tấc, vẫn vẻ đẹp trai tuấn tú như khi vừa gặp mặt, nhưng mà so sánh với hiện giờ, cái cô yêu bây giờ chính là tâm hồn ẩn giấu dưới vẻ ngoài anh tuấn của anh.

Lâm Vãn mím mím môi, dùng ánh mắt chậm rãi lướt qua làn môi anh, nghe giọng nói trong lòng mình càng lúc càng mạnh mẽ.

Cô không muốn đợi một tháng.

Cô muốn hôn anh ngay bây giờ.