Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 28




Khoảnh khắc Chu Diễn Xuyên hôn lên, Lâm Vãn nghĩ nếu anh mà dám đưa đầu lưỡi vào thì tôi túm anh vô đồn cảnh sát ngay và luôn.

Nhưng mà cô nghĩ nhiều rồi.

Đó là nụ hôn rất nhẹ. Chỉ chạm nhẹ lên môi cô, còn không lưu luyến bằng Lâm Vãn hôn con mèo con của nhà cô lúc còn nhỏ, nụ hôn kết thúc nhanh tới mức Lâm Vãn sững sờ không biết nên kéo khoảng cách ra xa hay là nên tiếp tục.

Tuy chỉ ngắn ngủi như cái chớp mắt nhưng Lâm Vãn nhận ra mình lại như đắm chìm vào đó.

Môi Chu Diễn Xuyên rất lạnh, lại mềm hơn cả trong tưởng tượng của cô. Hôn cô xong thì như chạm phải điều cấm kỵ, anh mím môi thật chặt. Dường như trong mắt anh có quá nhiều cảm xúc phức tạp đan xen, anh trầm lặng nhìn cô trong bóng tối. Vừa nghiêm túc kiềm nén bản thân lại vừa gợi cảm.

Khiến người ta tưởng như mình đang dụ dỗ anh, khiến anh phạm vào sắc giới.

Thậm chí Lâm Vãn còn nghĩ, kỹ thuật hôn trúc trắc như vậy, không phải đây là nụ hôn đầu tiên của anh đấy chứ.

Cô mấp máy môi: “Anh…”

Lời mới thốt ra được một chữ đã bị tiếng kèn xe ô tô cắt ngang. Cô quay đầu lại, thấy Giang Quyết ở bên kia đường đang đứng trên vạch qua đường không biết đã bao lâu, tài xế đi ngang phải bấm kèn nhắc anh ta đi nhanh.

Hai người lập tức kéo giãn khoảng cách ra.

Lâm Vãn vuốt tóc, khóe mắt thấy Giang Quyết đi từ xa tới với vẻ mặt lạnh lùng “người sống chớ gần”.

Trong lòng Giang Quyết như có hàng ngàn con lạc đà Alpaca chạy như điên, anh phát hiện Lâm Vãn đúng là hay ho. Vừa lỡ đãng một chút là đánh nhau với trẻ vị thành niên, không chú ý tới một cái là hôn đàn ông giữa đường, đồn cảnh sát còn ở sau lưng hai người đó, hai người ráng mở to mắt nhìn cái huy hiệu cảnh sát trang nghiêm thần thánh đang gắn trên cửa kia có được không vậy!

Chu Diễn Xuyên lạnh nhạt liếc Giang Quyết, gật đầu, không nói gì.

Giang Quyết cũng không muốn nói gì với anh, bởi vì tình hình này mà anh đột nhiên xuất hiện thì cảm giác rất giống như bị lôi vào mối tình tay ba vậy. Nhưng anh vẫn theo bản năng đánh giá Chu Diễn Xuyên, đoán tám chín mươi phần trăm đây là người đàn ông mà Tưởng Kha cố gắng bắt chuyện ở cửa hàng hải sản. Tuy không muốn nhưng cũng phải thừa nhận người đàn ông này rất bắt mắt. Nghĩ tới Tưởng Kha có lẽ thích loại hình mẫu như thế này, lòng Giang Quyết chợt hụt hẫng.

Anh đưa túi nilon trong tay cho Lâm Vãn, giọng phức tạp: “Nếu tay cô tự xử lý được thì tôi về trước nhé?”

“Ừ, anh về trước đi. Bữa khác mời anh với Tưởng Kha ăn cơm.”

Lâm Vãn cũng tự bó tay với mình, sao phải nhấn mạnh “anh với Tưởng Kha” chứ! Cô sợ cái gì!

Giang Quyết vẫy tay, không quay đầu lại mà đi thẳng về trước đón taxi, chỉ để lại bóng lưng phóng khoáng.

“Tay bị thương?” cuối cùng Chu Diễn Xuyên cũng mở miệng, giọng khàn khàn.

Anh không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Lâm Vãn tự nhiên cảm giác đau đớn truyền tới.

Cô trề môi, xòe tay ra cho anh nhìn: “Anh nói xem.”

Dưới ánh đèn đường mông lung, lòng bàn tay trắng nõn đang đỏ ửng, mấy vết máu từ miệng các vết thương nhỏ khô lại, trầy không nặng lắm nhưng vẫn làm Chu Diễn Xuyên cau mày.

“Lên xe, bôi thuốc cho em.” Anh nói.

Maybach đậu tạm ở bãi đỗ xe cách đồn cảnh sát không xa, dưới ánh trăng màu sơn đen bóng loáng, giống chủ nhân nó, đẹp đẽ, cao quý.

Lâm Vãn lại không cảm thấy thương tiếc nó, ngồi xuống đã lấy chai nước hoa kia ra xịt liên tục về phía Chu Diễn Xuyên như đuổi muỗi. Nếu là lúc trước, chắc chắn Chu Diễn Xuyên sẽ cười nhạo cô vài câu. Nhưng vừa trải qua lần bùng nổ cảm xúc vừa rồi, anh vẫn kiềm chế tâm trạng của mình, chỉ mở kính xe để làn gió đêm mùa hè tràn vào.

Trong lúc xử lý vết thương, anh vẫn luôn cúi đầu, cẩn thận sát trùng cho cô. Động tác anh nhẹ nhàng, điêu luyện, nếu mặc áo blouse trắng thì sẽ biến thành chàng bác sĩ đẹp trai làm bệnh nhân nữ sẽ muốn không khỏi bệnh.

Miếng bông thấm thuốc sát trùng đụng tới miệng vết thương, Lâm Vãn giả vờ hít hà than đau. Thật ra cô không quá yếu đuối, nhưng mà bây giờ vẫn muốn than để xem anh có phản ứng gì.

Chu Diễn Xuyên ngước mắt lên: “Đau lắm sao? Anh nhẹ tay hơn.”

Tiếng nói anh khàn khàn quanh quẩn bên tai, Lâm Vãn không tự chủ được mà nghĩ tới cảnh mờ ám.

Đợi khi xử lý vết thương xong rồi, cô mới cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi anh hôn em là có ý gì, bị Giang Quyết kích thích nên phát hiện ra muốn giữ lấy em, không muốn thấy em nói cười với người đàn ông khác?”

Chu Diễn Xuyên bỏ đồ lại vào túi, lấy khăn ướt lau tay.

Lần đầu tiên từ khi biết nhau đến giờ, đêm nay mới thấy anh có dáng vẻ suy sụp. Nhưng chỉ vài phút, khi những ngón tay được lau sạch, anh lại khôi phục lại trạng thái bình thường. Nếu không phải trong không khí còn mùi thuốc thoang thoảng, Lâm Vãn sẽ cho rằng cảm giác vừa rồi của mình chỉ là tưởng tượng.

Chu Diễn Xuyên ấn huyệt thái dương, hạ giọng giải thích: “Đúng ra anh…”

“Sao?”

“Đúng ra hôm nay anh đi tìm em, bạn cùng phòng em nói…” anh quay đầu ra cửa sổ xe, ho khan vài tiếng, hắng giọng nói tiếp, “Nói em đi hẹn hò.”

Lâm Vãn nghẹn lời.

Đúng là cô nói vậy với Trịnh Tiểu Linh, ai lúc giận dỗi mà không nói linh tinh chứ?

Chu Diễn Xuyên nhìn cô thật sâu: “Lần trước em nói thích anh, còn tính không?”

Lâm Vãn hỏi lại anh: “Vậy anh thích em không?”

Chu Diễn Xuyên trầm tư suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Thời gian qua anh vẫn luôn nghĩ đến em, rất nhiều lần muốn liên lạc với em. Nếu như vậy là thích, thì chắc là đúng.”

Chắc là…

Lâm Vãn nhướng mày, theo bản năng mà nghĩ những lời lẽ không xác định như thế này mà lại được nói ra bởi Chu Diễn Xuyên.

Cô ngẫm nghĩ, hỏi: “Anh chưa từng yêu phải không?”

Chu Diễn Xuyên không nói, im lặng coi như chấp nhận.

Lúc còn học trung học, anh chỉ tập trung cho các kỳ thi, cảm thấy yêu đương phí thời gian, không bằng để dành để gõ thêm mấy mã code. Lên đại học cũng không rảnh rỗi, mới đầu là chuẩn bị thi đấu máy bay không người lái, sau đó lại giúp Đức Sâm viết thuật toán điều khiển. Thời gian lâu, nhìn những người bạn xung quanh có bạn gái cũng không thấy gì hâm mộ. Mặc dù anh cũng có người khác phái theo đuổi nhưng không ai phá vỡ được khoảng cách.

Tào Phong có lần uống say còn trêu anh: “Cậu không phải là thoạt nhìn thấy lạnh nhạt, mà cậu thật sự rất lạnh nhạt.”

Nhưng Lâm Vãn không giống những cô gái khác.

Có lẽ cô đủ tự tin, cho nên đối xử với anh rất thản nhiên, nhưng dưới sự thản nhiên đó lại có sự tinh tế hiếm thấy ở người khác, vì vậy có thể khác với người khác mà đi vào lòng anh.

Bên trong và bên ngoài xe đều yên tĩnh, ngoài đường thỉnh thoảng mới có tiếng xe vọng tới.

Lâm Vãn sững sờ một lúc lâu, nhận ra mọi thứ vượt khỏi suy nghĩ của cô. Cô luôn cảm thấy Chu Diễn Xuyên không giống một người đa tình, không quen nhiều bạn gái, nhưng mặc dù suy nghĩ của cô xa tới đâu cũng không ngờ anh thật sự không có cả mối tình đầu.

Nhưng mà ít nhất, Chu Diễn Xuyên có cảm tình với cô.

Tình hình không tệ như cô tưởng.

Đợi Lâm Vãn bình ổn lại cảm xúc trồi lên sụt xuống của mình xong thì nhẹ nhàng nói: “Tôi thích nụ hôn vừa rồi, nếu nó xảy ra vào nửa tháng trước thì càng tốt, khi đó tôi sẽ vô cùng hạnh phúc mà nhào vào lòng anh. Tôi không biết anh nghĩ thế nào, nhưng với tôi mà nói, hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp.”

Chu Diễn Xuyên ngửa đầu tựa lưng vào ghế, mày cụp xuống, lẳng lặng nhìn cô.

“Nói với anh, hồi trung học với đại học tôi đã từng yêu hai lần, nhưng tôi chưa bao giờ là kiểu con gái chỉ nghĩ tới chuyện yêu đương, tôi biết rất rõ mình muốn gì.”

“Ừm.”

“Ví dụ như tôi không thích bạn trai có việc giấu diếm mình, anh có tâm sự, chúng ta đang ở trong tình huống khó xử, ở bên nhau không hạnh phúc.”

Lâm Vãn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, “Đúng là tôi còn thích anh, hơn nữa còn dự định chỉ cần ở bên nhau thì sẽ đối xử rất tốt với anh. Xem như là coi trọng mặt mũi anh, nụ hôn hôm nay xem như là đặt cọc, nếu anh chưa thể nói rõ ràng mọi việc với tôi thì cứ xử lý xong xuôi mọi việc đi rồi lại tìm tới tôi.”

Chu Diễn Xuyên chưa từng gặp người con gái nào như cô. Cô có thể giải quyết mọi tình huống phức tạp theo cách riêng của mình, không nhún nhường nhượng bộ, không kiêu căng mà giải quyết mọi việc, giống như từ bé cô đã luôn có sự dũng cảm, khuyến khích cô bày tỏ, thể hiện tình yêu thương.

Chu Diễn Xuyên lại không nhìn Lâm Vãn, tầm mắt không biết đang lang thang đâu đó bên ngoài cửa sổ xe. Một lúc lâu sau, anh trầm giọng trả lời: “Được, chờ anh một tháng được không?”

“Được chứ, ai bảo anh là Ái phi của tôi chi.”

Lâm Vãn không cò kè trả giá, cô không thích ép buộc người khác quá mức, “Hy vọng một tháng sau sẽ có cơ hội dạy anh hôn môi thực sự là thế nào.”

“…”

Chu Diễn Xuyên im lặng vài giây, chợt nghiêng mặt đi mỉm cười.

Không biết có phải là ảo giác của Lâm Vãn không mà dường như cô thấy áp lực trong mắt anh đã giảm bớt ít nhiều.

*

Cuộc nói chuyện trong xe đã trở thành lời thỏa thuận ngầm giữa Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên.

Mấy ngày sau, hai người không gặp nhau, chỉ liên lạc qua wechat. Đa số là nói chuyện liên quan công việc, rảnh rỗi Lâm Vãn sẽ kể lể quán ăn nào gần công ty ăn ngon hay dở, hoặc khi đi làm gặp ai đó bất lịch sự ở thang máy. Những chuyện linh tinh vụn vặt hàng ngày, từ từ lấp đầy những khoảng trống trong thời gian chia cắt lúc chiến tranh lạnh.

Một chiều nọ, Tưởng Kha mới ngủ dậy gọi điện thoại hỏi cô tình cảm với Giang Quyết tiến triển tới đâu. Lúc đó Lâm Vãn đang mua café, một tay cầm di động, một tay quẹt thẻ trên máy bán hàng tự động: “Chị với anh ấy không phù hợp.”

“Thật à? Hôm đó em thấy hai người nói chuyện rất nhiều mà.”

Lâm Vãn: “Chị nói chuyện với ai mà chả nhiều? Em ra ngoài hỏi thử coi, Lâm Tiểu Vãn của chúng ta miệng rất ngọt, đi tới đâu cũng có thể nói chuyện vui vẻ với mọi người mà.”

“Vậy hả?” bên Tưởng Kha vọng qua tiếng ậm ừ cô đang đánh răng, “Sao em nhớ có người nào đó nói với em, nói là Chu Diễn Xuyên miệng rất độc địa, nói với anh ta có thể bị tức chết, không lẽ lúc đó hai người cũng là trò chuyện vui vẻ hả?”

“…”

Suýt tí thì Lâm Vãn quên mình từng nói những lời này, cô dừng một chút rồi mới nói nhỏ, “Thỉnh thoảng cũng phải có ngoại lệ chứ.”

Tưởng Kha cười châm chọc, cắn bàn chải hỏi: “Vậy chị tính sao đây, vẫn nói chuyện với Chu Diễn Xuyên? Thật ra quan điểm người ngoài cuộc như em thì thấy hai người cực kỳ xứng đôi, có thể giận dỗi chẳng qua là ‘thương nhau lắm cắn nhau đau’, nếu có vấn đề gì thì nói thẳng ra là được, đâu phải vấn đề gì lớn đâu.”

“Sao là không phải vấn đề lớn.”

Lâm Vãn khom người lấy lon café mới chạy ra, thở phào một hơi, “Chị ghi nhớ rất rõ trong lòng đó.”

Tưởng Kha khó hiểu: “Ghi nhớ để làm gì?”

Lâm Vãn chớp mắt, trong làn hơi café mù mịt cười cười: “Dĩ nhiên là chờ tới tương lai, chị sẽ tính sổ từng chuyện một với anh ấy chứ gì.”