Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 26




Lúc Lâm Vãn rửa tay cũng không dám soi gương, cứ sợ trong đó sẽ có cái mặt quỷ nào đó hiện lên.

Cô vội vàng lau tay rồi nhanh chân ra khỏi phòng ngủ.

Chu Diễn Xuyên vẫn còn ở phòng ngoài chờ cô, từ đầu đến cuối như không rời khỏi vị trí, vẫn ở tư thế ban nãy khi cô rời đi, dựa vào cạnh cửa nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ khiến tim cô đập nhanh hơn.

“Tôi không muốn xuống xem phim ma nữa.” Lâm Vãn nói, “Hay anh ở chờ tôi thu dọn phòng nhé.”

Chu Diễn Xuyên dời tầm mắt từ cửa sổ vào, dừng trên mặt cô, im lặng mấy giây rồi nói: “Tôi phải về.”

“Hả? Sao đột ngột vậy?”

Chu Diễn Xuyên chỉ tay xuống điện thoại, giọng bình tĩnh: “Bên cung ứng có chút việc cần họp video. Có vài tài liệu không mang theo đây.”

Lý do hợp lý, Lâm Vãn không nghi ngờ gì.

Cô đưa Chu Diễn Xuyên ra sân, cách cửa rào nói: “Vậy lần sau anh lại đến chơi?”

“…Ừm.” Chu Diễn Xuyên mỉm cười, mắt thoáng vẻ dịu dàng, “Sợ ma thì đừng xem phim nữa, đi chơi game với mọi người đi. Nhớ đừng uống rượu. Với lại khóa phòng cô nên tìm người thay khóa đi.”

“…”

“Đúng rồi, cây trong sân kia, chạc cây hướng tới cửa sổ phòng cô, gọi điện thoại cho bên quản lý nhà bảo họ cho người xuống mé nhánh lại.”

Lâm Vãn hoang mang hỏi: “Anh từ biệt tôi à?”

Cô đứng dưới nắng mặt trời, cười rạng rỡ, làn da trắng nõn dường như phát sáng, giọng cũng mang ý cười, “Anh cứ đi đi, anh mà nói thêm gì nữa tôi sẽ tưởng anh đang nói những lời cuối cùng đó.”

Chu Diễn Xuyên trầm mặc  một giây, sau đó lùi lại hai bước, cười: “Tạm biệt.”

“Chào nhé!”

Lâm Vãn cười vẫy tay với anh, không đợi anh quay đi, phòng khách có người gọi cô nên cô quay đi mà không hề có cảm giác gì.

Mắt Chu Diễn Xuyên cũng ảm đạm hẳn đi.

Về tới nhà, anh ném điện thoại qua một bên, từ từ dựa vào tường ngồi bệt xuống nền nhà, trán đặt lên gối, bàn tay nặng nề xoa huyệt thái dương.

Suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, những hồi ức phủ bụi trong lòng thi nhau trồi lên, hiện rõ dưới ánh sáng.

Anh nhớ năm lớp 11 đó, lúc thấy mấy người bảo vệ môi trường phản đối việc sử dụng lông chim để sản xuất vật phẩm sử dụng trong Kinh kịch, anh tò mò nên đi tìm Chu Nguyên Huy hỏi quyển sách màu xanh có hình con chim nhỏ có phải là chim bói cá mà mọi người đang nói tới hay không.

“Đúng là chim bói cá, chờ anh tìm sách đưa em xem.” Chu Nguyên Huy lục lọi kệ sách cả buổi rồi vỗ đầu, “Quên mất, hôm trước cho bạn học coi, cô bé có vẻ thích nên anh cho mượn mất rồi.”

Chu Diễn Xuyên cũng không quan tâm lắm, thấy anh ấy còn đang bận làm đề thi nên đóng cửa lại đi.

Năm đó, Chu Nguyên Huy học 12, bận rộn hơn trước rất nhiều.

Hai bác đối với kỳ thi đại học của anh ấy đặt kỳ vọng rất cao, gần như cả nhà xoay quanh anh.

Chu Diễn Xuyên đã nhận được giải nhất Olympic tin học, sang năm thi đại học với anh mà nói chỉ là hình thức. Nhưng anh biết anh họ mình muốn thi thành tích thật tốt, có khi còn chủ động hỏi anh ấy có cần hỗ trợ gì không. Có lần Chu Nguyên Huy cười cười: “Em mới học 11 thôi, em nghĩ anh không thông minh hả?”

“Em đâu có nói vậy.”

“Biết thì tốt,” Chu Nguyên Huy búng lên trán anh, “Ngoan ngoãn về phòng gõ code của em đi, đừng quấy rầy anh ôn tập.”

Lúc đó Chu Diễn Xuyên không hề biết tâm trạng của Chu Nguyên Huy.

Đề thi khó quá không làm được, anh ấy bỏ gần tìm xa, thà điện thoại hỏi bạn học chứ không chịu hỏi em họ ngay trong nhà, thậm chí càng gần kỳ thi đại học, ngay cả nói chuyện về việc học hành cũng không muốn nói bất cứ điều gì với Chu Diễn Xuyên.

Giống như lúc học cấp 2, khi họ cùng viết số liệu, gặp những lỗi bug không xử lý được anh ấy cũng không muốn hỏi Chu Diễn Xuyên.

Bây giờ nghĩ lại, đó là loại không phục.

Không muốn thừa nhận một người ưu tú từ nhỏ đến giờ như mình lại thua Chu Diễn Xuyên nhỏ hơn mình 2 tuổi.

Sau khi có thành tích thi đại học, tinh thần Chu Nguyên Huy sa sút mấy ngày.

Giáo viên nói anh thi không tồi, nhưng điểm thi anh lại không đạt như mong muốn của ba mẹ. Hai bác vì vậy mà nhắc đi nhắc lại là do 3 năm trung học của anh nhiều sở thích linh tinh quá nên không tập trung học tập.

Ngày nhận được thư thông báo trúng tuyển, đề tài lại lần nữa bị nhắc tới.

Chu Nguyên Huy ngậm chiếc đũa, dùng cằm chỉ Chu Diễn Xuyên: “Có sở thích không lẽ là sai sao? Ba mẹ nhìn em nó đi, thích lập trình thì đi thi Olympic, đã ký hợp đồng với trường học.”

Bác gái trừng anh: “Đó là do em nó thông minh.”

“Không lẽ con không thông minh?” Chu Nguyên Huy hỏi.

“Hai đứa con đều thông minh.” Bác trai buông đũa, cảm thấy nên cổ vũ con trai mấy câu, “Con học trường này cũng được, dù sao thì sau này có thể thi lên thạc sĩ, tới lúc đó có thể tới học trường Diễn Xuyên.”

“Không thi.” Chu Nguyên Huy nói, “Anh mà chạy theo sau em thì còn ra gì.”

Chu Diễn Xuyên giật mình, mơ hồ nhận ra điều gì đó nhưng không kịp nắm bắt rõ ràng.

Đêm đó đã khuya, anh viết chương trình nên ngủ muộn, đi từ phòng ngủ ra ngoài rót nước, thấy Chu Nguyên Huy ngồi một mình trong phòng khách.

Phòng khách không mở đèn, người thanh niên chìm trong bóng tối, có vẻ u ám.

“Anh có sao không?” Chu Diễn Xuyên hỏi.

Chu Nguyên Huy chậm rãi quay lại, vẻ mặt vô cảm, không giống như ngày thường luôn cười vui vẻ. Giống như anh ấy đang đeo mặt nạ thờ ơ, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

“Chu Diễn Xuyên.”

“Dạ?”

Giọng Chu Nguyên Huy khàn khàn, tốc độ chậm như người cầm dao rạch từng nhát lên mặt kính: “Có bao giờ em từng nghĩ là thành tích của em đối với người xung quanh chính là gánh nặng.”

Chu Diễn Xuyên siết chặt cái ly trong tay, thẳng lưng trong bóng đêm: “Em…”

“Đừng nói, không muốn nghe.”

Chu Nguyên Huy đứng lên, khi đi ngang qua anh, liếc anh một cái lạnh như băng, “So với em, anh thua.”

Đó là câu cuối cùng Chu Nguyên Huy để lại cho thế giới này.

Trên xe từ nhà tang lễ trở về, bác gái khóc đến lả cả người, khóc không thành tiếng. Bác trai cũng tương tự, mắt giăng đầy tơ máu, thất thần, tiều tụy, dường như chỉ một đêm mà già đi chục tuổi.

Bầu trời bên ngoài âm u đè lên trên đầu, là thời điểm trước khi mưa to.

Bác trai quay đầu, nhìn Chu Diễn Xuyên ngồi cuối xe, chất vấn: “Tại sao nó nói nó thua? Có phải đêm đó mày nói gì với nó không?”

Chu Diễn Xuyên lắc đầu.

“Nó cần gì nói nữa, không phải tất cả là do nó hay sao.” Giọng bác gái khàn tới mức như phun ra máu, ánh mắt nhìn anh như nhìn kẻ thù, “Mày quá ghê tởm, cả ngày khoe khoang thành tích trước mặt con tao chưa đủ sao!”

Người phụ nữ thân thiện dễ gần ngày xưa bây giờ sắc mặt trắng bệch như quỷ đòi mạng.

Chu Diễn Xuyên không nói được một lời. Anh muốn nói “Con không có khoe”, nhưng lời tới bên miệng lại bị anh cắn răng nuốt xuống.

Người thiếu niên trầm lặng, nhẫn nhịn đã trở thành tấm bia duy nhất bên trong xe.

Những cuồng loạn muốn xả ra đã hóa thành cơn mưa tên che trời lấp đất, bắn anh đến trơ ra không thể nhúc nhích.

“Có phải mày ghen tị nó có gia đình hạnh phúc nên cố ý chèn ép nó khắp nơi không! Nó đối với đứa em họ như mày có chỗ nào không tốt hả? Mày nói cho tao biết, tao gánh thay!”

“Mày biết nó học máy tính không bằng mày còn cố ý tham gia thi đấu lấy giải thưởng, mày đúng là biến thái!”

“Mày hại chết ba mẹ mày còn tới hại con tao, mày không phải là người, mày nên chết đi!”

Dần dần, gương mặt dữ tợn của bác gái trở nên mơ hồ trong mắt Chu Diễn Xuyên.

Anh ngước mắt lên, nhìn về phía bác trai không nói một lời, từ người đàn ông đó nhận được ánh mắt đồng ý âm thầm.

Ngoài cửa sổ xe, mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm không ngừng.

Chu Diễn Xuyên trong tiếng chửi rủa cúi đầu, nhìn bàn tay đang siết tới trắng bệch của mình, trong đầu óc trống rỗng vang lên câu nói.

“Đúng vậy, chính mày hại chết anh ấy.”

Mùa hè dài dằng dặc kia, đối với Chu Nguyên Huy là sự giải thoát nhẹ nhàng.

Đối với Chu Diễn Xuyên, là mỗi ngày tra tấn tới cùng cực.

Cho dù qua bao nhiêu năm, anh vẫn không thể khống chế được cảm xúc giằng xé trong tim.

Huyệt thái dương không ngừng nhảy lên đau đớn như mũi dao khoan sâu vào, những cơn đau kéo dài tới từng ngóc ngách cơ thể, cuối cùng lại dồn lên trên, bóp chặt cổ họng anh, cướp đi không khí trong phổi.

Chu Diễn Xuyên cau mày, mồ hôi nhỏ giọt theo thái dương.

Anh dùng sức bóp chặt cổ tay, mãi tới khi làn da trắng hiện lên một vết tím bầm thì cuối cùng mới tỉnh táo lại.

Chu Diễn Xuyên thở ra một hơi, mở bừng mắt. Anh không nghĩ tới người bạn mà Chu Nguyên Huy lại là Lâm Vãn.

Nhưng mà bây giờ biết cũng không xem là quá trễ.

Khi mọi thứ sắp xảy ra chưa kịp diễn ra, đem tất cả những nỗi niềm đang cuồn cuộn trong lòng chặn lại. Mặc dù anh rất khó chịu, nhưng ít ra…

Ít nhất vẫn tốt hơn là khi Lâm Vãn phát hiện, anh chính là thủ phạm gây nên cái chết người bạn của cô.

*

Mấy ngày gần đây Lâm Vãn thấy trống rỗng.

Ban đầu cô tưởng là do di chứng của bữa tiệc thịt nướng cuối tuần trước, nhưng khi cô gửi số liệu của khu bảo tồn cho Tinh Sang mới nhận ra là mấy hôm nay cô không liên lạc với Chu Diễn Xuyên.

Tuy trước đây không phải hai người liên lạc mỗi ngày, nhưng hôm đó trước khi Chu Diễn Xuyên rời đi, cứ làm cô thấy trống vắng, tựa như xem phim mà không có đoạn kết, cứ có cảm giác thiếu gì đó.

Ngày thứ năm, Lâm Vãn nghĩ ra được một cớ.

Cô nhắn Chu Diễn Xuyên: [Lúc nãy mới nhớ, phí trừ mối anh chưa báo tôi đó.]

Tin nhắn đi như đá chìm đáy biển.

Lâm Vãn nhướng mày, lấy di động chuyển qua chế độ tự chụp nhìn mặt mình. Đâu có bị hủy dung, không đúng nha, tự nhiên không thèm để ý tới người ta nữa vậy?

Không phải Chu Diễn Xuyên thấy cô là người nhát gan sợ ma nên không muốn liên lạc nữa chứ.

Hơn 1 giờ sau, Chu Diễn Xuyên mới nhắn lại.

Anh chụp lịch sử trò chuyện, trên đó có chi phí diệt mối.

Lâm Vãn gửi bao lì xì qua: [Nhờ anh trả giúp tôi nhé, cảm ơn.]

Chu Diễn Xuyên: [Đã nhận.]

Không tới nửa phút sau, lại là một hình chụp chuyển khoản, cho thấy anh đã chuyển tiền cho người ta.

Lâm Vãn nhìn màn hình di động không chớp mắt. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi tới khi màn hình tối đen, cô cũng không nhận được tin nào nữa.

Chậc.

Cô đặt điện thoại lên bàn, quyết định hôm nay không thèm tìm anh nói chuyện nữa.

Ai mà không biết làm ra vẻ tinh vi tinh tướng chứ?

Nhưng Lâm Vãn mới ra vẻ chưa được 10 phút thì Thư Phỉ đã mở cửa phòng giám đốc: “Lâm Vãn, Trịnh Tiểu Linh, Tống Viện, Từ Khang, đi qua Tinh Sang cùng tôi.”

Đại ma vương lên tiếng, 4 lính nhỏ lập tức hành động.

Vẫn giống lần trước, Thư Phỉ mang giày cao gót ngẩng đầu đi trước bước vào văn phòng Tinh Sang. Bốn người nhanh chân đuổi theo sau giám đốc.

Hôm nay Thư Phỉ dẫn mọi người tới để trao đổi thêm vì một số khu bảo tồn có địa hình đặc thù phải bàn bạc chi tiết với Tinh Sang.

Lúc này Thư Phỉ không để Lâm Vãn làm thính giả nữa mà kêu cô đại diện cho nhóm Chim hót khe, giải thích cho người của Tinh Sang mấy nguyên tắc sinh thái liên quan.

Lâm Vãn đã ghi nhớ các tài liệu cần thiết, cô đi tới trước bàn họp, giống như lúc phổ biến kiến thức khoa học, nở nụ cười tự tin.

Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị người ta cắt ngang.

“Chờ chút,” nhân viên bên Tinh Sang ngồi bên trái gãi đầu, “Hay là cứ kêu lão đại tới đây đi.”

Thư Phỉ gật đầu: “Tôi đồng ý, không có anh ấy ở đây tôi không yên tâm.”

Người Tinh Sang: “…”

Thật sự là rất tổn thương lòng tự trọng đó.

Người nhân viên mới lên tiếng đề nghị kia mặt mày xám xịt đi ra khỏi phòng họp, không bao lâu đã dẫn Chu Diễn Xuyên vào.

Lâm Vãn đứng trước bàn họp, thấy Chu Diễn Xuyên ngồi vào bên phải cô, để điện thoại lên bàn, ngẩng lên đối diện với tầm mắt cô, ánh mắt anh bình tĩnh, còn có vẻ xa cách khi làm việc. Giọng anh cũng lạnh lùng: “Có thể bắt đầu chưa?”

Lâm Vãn gật đầu, mở những tài liệu liên quan, sau đó hơi nghiêng người, theo hồ sơ tư liệu nhẹ nhàng giải thích.

Trong phòng họp chỉ còn tiếng của cô, mọi người chăm chú lắng nghe.

Lâm Vãn lại hơi phân tâm.

Cô thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Chu Diễn Xuyên, thấy người đối diện đang nhìn mình, rồi lại dời mắt đi, nhưng khi cô nhìn người khác lại cứ có cảm giác bên phải có người đang nhìn mình.

Anh không phải đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô chứ?

Cô nói thầm trong lòng, mím môi, cuối cùng không nhìn về hướng anh nữa.

Kết thúc diễn giải xong, Lâm Vãn trả lời mấy câu hỏi của bên Tinh Sang, nghe Thư Phỉ lên tiếng: “Đã 12 giờ rồi, tôi đại diện mời mọi người ăn cơm, chiều lại tiếp tục. Thế có được không giám đốc Chu?”

Chu Diễn Xuyên dè dặt “Ừ”.

Thái độ không quá nhiệt tình, nhưng anh với mọi người xưa nay vẫn thế nên Thư Phỉ cũng không lấy làm lạ, dù sao cô cũng nghe Tằng Giai Văn nói CTO Tinh Sang là một người lạnh nhạt.

Phòng họp đồng loạt vang lên tiếng kéo ghế.

Lâm Vãn để máy tính lại chỗ cũ, đi cùng đám Trịnh Tiểu Linh ra cửa mới thấy Chu Diễn Xuyên vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ.

“Anh không đi ăn à?” Lâm Vãn hỏi.

“Trưa tôi còn chút việc, mọi người cứ đi đi.”

Lâm Vãn nhìn thoáng qua cửa, quay lại nói nhỏ với anh: “Có muốn tôi giúp mang cho anh phần cơm không, giám đốc chúng tôi rất giàu, cô ấy mời khách chắc chắn là quán ăn rất ngon, sẽ không xử tệ với bao tử anh đâu.”

Chu Diễn Xuyên cười khẽ. Anh mỉm cười thì khoảng cách vô hình giữa hai người như biến mất.

“Không cần.” Anh đẩy ghế đứng lên, “Tôi sẽ gọi người thanh toán, nhắc giám đốc các cô đừng ngại.”

Nói xong thì gật đầu với Lâm Vãn và mấy đồng nghiệp, lập tức đi ra ngoài.

Lâm Vãn nhìn anh càng đi càng xa, buồn bực nhíu mày.

Không ổn.

Tới dưới lầu, cô đột nhiên ôm bụng, nói nhỏ với Trịnh Tiểu Linh: “Hình như tôi tới ngày rồi, cô giúp tôi nói với đại ma vương một tiếng, trưa nay tôi không ăn cùng.”

Đều là con gái, Trịnh Tiểu Linh hiểu nay: “Cô về nhà thay đồ à?”

“Ừ, tôi đi nhanh về nhanh, cứ yên tâm.”

Chờ khi mọi người đi xa, Lâm Vãn mới quay lại văn phòng Tinh Sang, đặt hai phần cơm.

Đồ ăn giao tới, cô lấy thẻ đeo dành cho khách mở cửa thang máy. Đến tầng họp vừa rồi tìm một vòng cũng không thấy Chu Diễn Xuyên đâu. Đang đi lòng vòng, cuối cùng cô nhớ mình đã add wechat của Hách Soái, liền nhờ anh ta tìm trên người máy để xem Chu Diễn Xuyên đang ở tầng nào.

[Lầu bốn] Hách Soái trả lời rất nhanh, [Chắc anh ấy đi lò nướng, hôm nay có kiểm tra độ lão hóa.]

Lâm Vãn lại vào thang máy đi lên lầu bốn. Cô là gương mặt lạ nên mới bước vào đã có người hỏi cô tìm ai.

“Tôi tìm giám đốc Chu.” Cô giơ hộp cơm trong tay, “Chúng tôi hẹn ăn cơm chung.”

Người đó nhìn cô vài lần, thấy cô đeo thẻ khách thì cũng không nghi ngờ, dẫn cô tới hành lang chỗ phòng thí nghiệm.

Hai tay Lâm Vãn đều bận nên lấy chân đá đá cửa.

Cửa bị mở ra từ bên trong.

Chu Diễn Xuyên thấy người tới là cô thì mặt ngẩn ra, dường như đè nén cảm xúc xuống, hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Vãn nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm bên trong, phát hiện bên trong không có ai, giọng trở nên cưng chiều: “Tôi còn phải hỏi anh sao vậy. Trốn ở đây một mình làm gì?”

Chu Diễn Xuyên cười bất đắc dĩ: “Xem số liệu thí nghiệm.”

“Xem số liệu thí nghiệm bắt buộc phải để bụng rỗng mới được hả?”

Cô hếch mặt nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, sau đó mỉm cười hỏi: “Ái phi, giận dỗi với ai vậy?”