Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 14




Vào đến nhà Chu Diễn Xuyên, Lâm Vãn đã khôi phục lại bình tĩnh. Cô không dừng chân thưởng thức trang trí của căn biệt thự cao cấp mà theo Chu Diễn Xuyên đi thẳng vào bếp.

Trên đất để một cái thùng giấy, bên trong được phủ một tấm chăn sạch sẽ làm thành chiếc tổ êm ái, một con chim cu gáy bị thương nằm trên chăn, được một áo khoác cẩn thận che lại.

Đầu cánh màu nâu hạt dẻ rũ xuống bên người, vết máu vương vãi đã được lau sạch, chỉ còn vài vết đỏ lấm tấm sót lại làm người ta thấy thương.

Lâm Vãn không dài dòng, lấy dây buộc tóc cuộn mái tóc dài lại gọn gàng, rửa tay sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh thùng, lấy nước muối sinh lý, từ từ nhỏ lên mỏ con chim cu gáy. Nước muối chậm rãi chảy vào miệng con chim nhỏ, nó hơi nhúc nhích vẻ bất an, nhưng nhanh chóng mất sức giãy dụa.

“Cảm ơn, anh xử lý rất tốt, rất kịp thời.”

Lâm Vãn lấy tăm bông và dung dịch khử trùng trong túi, không quên khen vài câu, “Anh cứu mạng nó.”

Chu Diễn Xuyên dựa vào bàn, nhìn từ góc độ Lâm Vãn lên thì hai chân dài miên man, dưới ánh đèn thì gương mặt anh phối hợp với ánh mắt hơi cúi xuống lại có phần lạnh nhạt.

Dường như do dự một lát, anh mới hỏi: “Có thể sống không?”

“Khả năng cao là sống.” Lâm Vãn dùng tăm bông nhúng vào dung dịch khử trùng, “Giúp tôi một tay.”

Chu Diễn Xuyên không thể không đi qua, quỳ một gối xuống đất, dùng hai tay đỡ thân thể chim cho cô.

Trước giờ anh chưa từng chạm vào người con chim nào, khác với chó mèo thông thường, cảm giác cũng không mềm mại như thế. Khi nãy một mình anh xử lý tạm cho nó luôn có cảm giác như không hợp lắm. Nhưng anh vẫn dùng sức vừa phải, ngón tay trắng trẻo, thon dài nắm vừa đủ không để nó vùng vẫy thoát ra nhưng cũng không làm nó hoảng sợ.

Khử trùng xong, Lâm Vãn lấy một cuộn băng y tế, cố định phần cánh bị thương vào người nó.

“Trên đường tới đây tôi đã liên hệ với đồng nghiệp bên khu bảo hộ, chắc họ cũng gần đến rồi.”

Lâm Vãn dọn dẹp lại túi thuốc, nhìn Chu Diễn Xuyên, “Tiếc là cánh gãy xương nên có thể sau này không bay được nữa, chỉ có thể đưa vào vườn thú.”

Chu Diễn Xuyên “Ừ”, đứng lên rửa tay rồi mới hỏi: “Vườn thú sẽ nhận sao?”

“Động vật bảo vệ cấp hai của quốc gia, sao lại không nhận.”

Giọng Lâm Vãn có vẻ hơi nặng nề, muốn lên tiếng mắng vài câu lại không biết nên mắng từ đâu.

Tiếng nước chảy thay thế tiếng nói dần dần tràn ngập phòng bếp.

Chu Diễn Xuyên cúi nhìn bóng cô dưới sàn chạm vào chân anh. Khi cô ngồi xổm xuống, cả người như nhỏ đi một chút, không có sức sống như bình thường.

Hầu kết Chu Diễn Xuyên trượt lên xuống, môi mím lại thành một đường thẳng.

Anh chưa từng thấy Lâm Vãn có vẻ lạc lõng cô đơn như vậy.

Đột nhiên, Lâm Vãn lên tiếng trước: “Còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp anh ở Ngọc Đường Xuân không?”

“Sao?”

“Đó là lần tôi khen áo sơ mi anh đẹp ấy.” Giọng cô nhàn nhạt hòa với tiếng nước chảy như thể đang che dấu cảm xúc không muốn cho người khác biết, “Lúc đó tôi đang nói chuyện với chủ nhiệm tìm một cộng sự mới. Khi tôi mới bắt đầu nhận việc ông ấy đã nói muốn tìm người, kết quả là tới tận tháng này mới có.”

Chu Diễn Xuyên khóa nước, đi lấy ly rót cho cô ly nước: “Sau đó thì sao?”

“Ai biết đó lại là đóa sen trắng không biết gì, hôm nay muốn làm tôi khó xử trước mặt đồng nghiệp, tuy cuối cùng không thành công nhưng tôi vẫn có cảm giác không thoải mái. Quên chuyện đó đi, tan làm cùng đi ăn với mẹ tôi… À, anh còn chưa biết, mẹ tôi có bạn trai, là một giáo sư trong trường. Không ngờ ông ấy và đóa sen trắng kia cùng sở thích, họ đều thích cho mèo hoang ăn. Tôi đang muốn nói “như vậy không đúng” thì lại bị mẹ ngăn lại. Anh có biết lúc đó tôi có cảm giác gì không?”

Chu Diễn Xuyên đưa ly nước tới trước mặt cô: “Đứng lên trước đã, ngồi xổm lâu dễ choáng váng.”

Lâm Vãn lại hết sức nghe lời, ngoan ngoãn đứng lên nhận ly nước uống mấy hớp, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm xuống đất: “Bà ấy sẽ không còn là vợ của ba tôi, cũng không chỉ còn là mẹ tôi. Tôi biết có thể thoát khỏi cái bóng sau cái chết của ba tôi bước ra ngoài, có thể tìm lại hạnh phúc lần nữa cũng rất tốt, tôi cũng biết chú Trịnh không phải người xấu, chú ấy chỉ không hiểu…”

Chu Diễn Xuyên không xen vào, vẻ mặt cũng không gì thay đổi, chỉ trầm lặng nhìn cô.

Lâm Vãn: “Lúc này không phải anh nên an ủi tôi vài câu sao?”

“Tôi cho rằng cô chỉ muốn nói ra chứ không phải muốn tôi giúp chuyện gì.” Chu Diễn Xuyên nhẹ nhàng trả lời, “Cô biết nên làm thế nào, chẳng qua là chưa thích ứng được.”

Lâm Vãn nghẹn lời, không có cách nào phản bác. Đúng là cô muốn tìm người tâm sự một chút, nhưng thái độ Chu Diễn Xuyên kiểu “tôi yên lặng nghe cô nói” lại làm cho vẻ buồn phiền của cô bị ngăn lại.

Cuối cùng, cô chỉ có thể lắc đầu, hỏi: “Ba mẹ anh còn ở bên nhau không?”

“…Ừ.”

“Thảo nào, buồn vui của người không tương thông với nhau.”

Cô như khôi phục lại trạng thái bình thường, giọng cũng vui vẻ hơn, “Thật ra hôm nay anh xử lý rất tốt, có muốn tham gia tổ chức tình nguyện bảo vệ chim không?”

Chu Diễn Xuyên nhướng mày: “Sao, định kéo tôi làm cu li miễn phí à?”

“Thử xem sao, anh thấy anh rất có duyên với chim không.”

“Không thử.” Anh từ chối rất dứt khoát.

Lâm Vãn không bỏ cuộc: “Tổ chức tình nguyện không bắt buộc, có thời gian rảnh thì tham gia. Hơn nữa anh không cảm thấy mấy chú chim này rất đáng yêu sao?”

“Không thấy.”Chu Diễn Xuyên bị giọng điệu như đang dụ dỗ bán hàng đa cấp chọc cười, khóe môi nhếch lên nhưng lại cực kỳ dứt khoát, “Tôi không thích chim.”

Lâm Vãn ngẩn ra, không ngờ lại là câu trả lời này. Tuy nói cô nhìn ra Chu Diễn Xuyên không hiểu về chim chóc, nhưng trước đó anh giúp Nhạn xám di cư, lại quyên góp cho Viện nghiên cứu, hôm nay còn cứu giúp chim cu gáy, còn tưởng là nói gì thì anh cũng thích một chút chứ.

Đa cấp không thành công, Lâm Vãn chỉ có thể gật gật đầu: “Tốt thôi, anh cũng chỉ yêu máy bay không người lái của anh.”

Vẻ mặt Chu Diễn Xuyên ngẩn ra, lát sau mới liếc cô một cái. Mí mắt anh rất mỏng, đuôi mắt hơi dài, chỉ cần một ánh mắt bâng quơ cũng dễ khiến người khác hiểu lầm.

Lâm Vãn nhìn anh trong khoảng cách gần, vài giây sau im lặng dời mắt đi. Nhịp tim hơi nhanh, chỉ là do vẻ đẹp gần quá làm cho choáng váng, nếu không phải trong nhà bếp còn con chim bị thương nằm đó thì Lâm Vãn thực sự nghi ngờ Chu Diễn Xuyên đang cố ý quyến rũ cô.

Chắc là lâu quá không yêu đương nên trái tim thiếu nữ mới nhảy ra quấy rối thế này.

Lâm Vãn vừa nghĩ vừa lấy điện thoại ra xem, vừa lúc đó đồng nghiệp nhắn tin định vị là đã sắp đến Vân Phong phủ.

Lâm Vãn đem thùng giấy để lên xe, thắt dây an toàn cẩn thận, suy nghĩ một lát lại mở cửa xe: “Chu Diễn Xuyên.”

Người đàn ông đứng bên ngoài hoa viên ngước lên: “Không nhớ đường đi ra ngoài sao?”

“Không phải.” Lâm Vãn chỉ thùng giấy bên cạnh, “Chờ tình hình nó tốt hơn, anh có thể tới thăm nó, tôi lại mời anh ăn cơm.”

Nhân tiện đền bù sai lầm của anh chàng ngốc Hách Soái.

Chu Diễn Xuyên khoanh tay cười: “Cần tới thăm sao? Tôi lại không phải…”

Anh còn chưa nói xong, Lâm Vãn đã phất tay kiểu “tôi biết anh muốn nói gì” ngắt lời: “Đúng vậy, tôi biết anh không phải ba ba nó.”

Cô cười mắt cong cong, dưới ánh trăng nhìn động lòng người: “Nhưng anh là ân nhân cứu mạng của nó, nói không chừng nó thấy anh đẹp trai thế này lại tình nguyện lấy thân báo đáp thì sao.”

“…”

Chu Diễn Xuyên thu nụ cười lại, quay người, vẫy tay chào tạm biệt.

*

Chú chim cu gáy nhỏ đêm đó được đưa tới khu bảo hộ động vật, chụp hình, làm phẫu thuật, ở trong lồng dưỡng thương.

Tính ra cũng may mắn. Hôm đó Chu Diễn Xuyên không tăng ca nên về sớm, kịp thời cầm máu rồi báo Lâm Vãn, mới có thể cứu mạng nó. Nhưng mà đúng như Lâm Vãn dự đoán, cánh phải bị ná cao su bắn gãy dập xương, giải phẫu xong thì cũng không còn khả năng bay được, không có cách nào tồn tại trong môi trường tự nhiên, đành chờ tới khi lành thì đưa tới vườn thú sống.

Vài ngày sau, đồng nghiệp ở khu bảo hộ gửi ảnh chụp cho Lâm Vãn, cô chuyển tiếp cho Chu Diễn Xuyên: [Một thời gian nữa là phải đưa nó tới vườn thú, anh không tới thăm nó thật sao?]

[Không thăm, sợ nó lấy thân báo đáp.]

[Anh làm ơn tỉnh táo một chút, người ta là động vật được bảo vệ cấp 2 của đất nước đó, rất quý giá.]

[Cho nên…?]

[Cho nên, anh không xứng với nó.]

Chu Diễn Xuyên lại phớt lờ cô.

Lâm Vãn phát hiện đấu võ mồm với anh rất thú vị, cầm di động cười một lúc mới nghiêm túc nhắn tiếp: [Được rồi, báo anh biết tình hình nó thôi. Nhưng mà khi nào anh rảnh, tôi trả nợ bữa cơm cho anh?]

Chu Diễn Xuyên: [Gần đây không có thời gian.]

“???”

Lâm Vãn chống cằm, nhìn mấy chữ vừa rồi bốn năm lần, nghĩ thầm đây là ý gì, còn ra vẻ hả?

Cũng may Chu Diễn Xuyên nhanh chóng bổ sung: [Ngày mai tôi xuất ngoại tham gia diễn đàn máy bay không người lái, dự tính là nửa tháng sau mới về nước.]

Người không có ở đây, bữa cơm này lại tiếp tục nợ thôi.

Lâm Vãn thấy sắp hết giờ nghỉ trưa, nhắn lại anh một câu “Chờ anh về rồi tính sau.”, sau đó click mở file PPT mà Hà Vũ Đồng gửi trước giờ nghỉ trưa lên.

Từ tuần này, Lâm Vãn đại diện Viện đi đến các trường tiểu học, trung học ở Nam Giang thực hiện tọa đàm tuyên truyền về bảo vệ chim.

Tọa đàm là do Viện nghiên cứu và Cục giáo dục chủ trì thực hiện, đây được xem là dự án trọng điểm trong nửa đầu năm nay. Tuy nhiên do Lâm Vãn còn có mấy công việc khác cần giải quyết nên đưa file PPT cho Hà Vũ Đồng thực hiện.

Hình ảnh và lời giới thiệu về các loài chim Lâm Vãn đã sắp xếp sẵn, Hà Vũ Đồng chỉ cần hoàn thiện thành file PTT để trình chiếu là được.

Nhưng Lâm Vãn không thể tưởng tượng là loại công việc cơ bản tới mức không thể cơ bản hơn mà đóa sen trắng này cũng có thể gây ra sự cố.

“Hà Vũ Đồng, cô đến đây một lát.”

Lâm Vãn gọi cô ta tới bàn cô, chỉ tài liệu màn hình “râu ông nọ cắm cằm bà kia”, “Từ trang này, tất cả thông tin và hình ảnh không khớp nhau.”

Hà Vũ Đồng nhìn màn hình một lúc lâu cũng không nhìn ra sai ở chỗ nào. Cơ bản là cô ta không biết gì cả.

“Chị Lâm, em làm theo tư liệu chị đưa mà, có thể do tư liệu quá lộn xộn, hơn nữa em cũng không hiểu lắm…”

“Có cần tôi đem tư liệu ra đối chiếu lại không?”

Vừa nghe giọng điệu muốn chụp mũ đổ tội cho người khác này, Lâm Vãn cười lạnh: “Cô vào khoa tuyên truyền nửa tháng, ngay cả 6 quần xã sinh thái của chim cũng không nhớ nổi?”

Hà Vũ Đồng thấy thái độ cô nghiêm khắc, trợn mắt định cãi tiếp, chợt thấy đồng nghiệp từ hành lang bước vào giống như tìm Lâm Vãn có việc. Cô ta lập tức gục đầu xuống, nắm gấu váy nhỏ nhẹ: “Xin lỗi chị, chị Lâm đừng giận, em đi sửa ngay.”

Tốc độ lật mặt cực nhanh làm Lâm Vãn muốn tự bỏ tiền đưa cô ta tới nhà hát Tứ Xuyên nghiên cứu thêm về diễn xuất ghê gớm.

Tiễn đóa sen trắng vẻ mặt ngây thơ đi, Lâm Vãn đi ra phía đồng nghiệp: “Gì vậy?”

Người đồng nghiệp này vào Viện nghiên cứu cùng lúc với cô, hai người tuy không làm cùng khoa nhưng quan hệ không tồi. Người kia nhìn theo bóng Hà Vũ Đồng, cười khinh thường, sau đó mới nói: “Ra đây một lát, có chuyện.”

Lâm Vãn không hiểu gì đi theo ra, chờ tới chỗ vắng vẻ mới nghe người đồng nghiệp hỏi: “Hà Vũ Đồng mới tới khoa cô có phải cực kỳ phiền phức không?”

Nói tới chuyện này, Lâm Vãn không chịu nổi thở dài: “Tôi chả hiểu sao suốt ngày cô ta cứ làm như tôi là quái vật. Rốt cuộc là muốn gì chứ? Tôi với cô ta chả có cạnh tranh gì.”

“Ai nói không có.” Đồng nghiệp ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô ghé sát vào, “Tôi cũng mới nghe tin, mấy đơn vị trực thuộc Viện sắp giảm biên chế.”

Lông mi Lâm Vãn run run: “Thật à?”

“Cực kỳ chính xác, Hà Vũ Đồng có lẽ biết đầu tiên.”

“Ý cậu là…”

“Cẩn thận một chút, cô ta chắc chắn là muốn cướp vị trí của cậu.”