Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 66




Kết thúc cuộc gọi với Hạ Hầu Ngọc, điện thoại của Lục Thịnh lại đổ chuông, anh cầm lên nhìn thấy người gọi là Thẩm Thiến, mày lập tức nhíu lại. Người dây vào Hạ Hầu Ngọc không phải là Thẩm Thiến đấy chứ? Người biết chuyện này không nhiều.
Lục Thịnh bắt máy, giọng Thẩm Thiến lập tức vang lên, "Đội trưởng Lục, Hạ Hầu Ngọc chắc chắn có vấn đề."
Lục Thịnh nhắm mắt hít sâu một hơi, Thẩm Thiến đến cửa tự thú?
"Ồ? Vấn đề gì?"
"Mấy hôm trước Từ Qua bảo tôi đi điều tra Hạ Hầu Ngọc, tôi liền theo dõi anh ta, tôi phát hiện anh ta và Chu Trạch có quen biết. Mà Hạ Hầu Ngọc có thân thủ rất tốt —— "
"Cô và anh ta nảy sinh xung đột?"
"Không có, tôi bị anh ta đè bẹp." Thẩm Thiến khai báo dõng dạc, không hề cảm thấy xấu hổ, "Anh đoán xem chúng tôi gặp nhau ở đâu?"
"Ở đâu?"
"Chính là ở nhà của Chu Trạch nằm ở vùng ngoại thành, nơi Trần Tĩnh Nhã được tìm thấy."
Ngày bọn họ bắt Chu Trạch, không tìm thấy người trong nhà Chu Trạch, khi đó Chu Trạch đã chuyển Trần Tĩnh Nhã ra ngoại thành. Cảnh sát thông qua camera giám sát xác định kẻ tình nghi là Chu Trạch, đồng thời tìm được Trần Nhã Tĩnh.
Lục Thịnh nhíu mày, trầm tư một lát, "Sau này không cần theo dõi Hạ Hầu Ngọc nữa."
"Vì sao?"
Lục Thịnh bấm mi tâm, "Nguy hiểm."
"Hạ Hầu Ngọc có liên quan đến vụ án này?" Thẩm Thiến truy vấn.
"Không thể nói rõ!" Lục Thịnh nói, "Bây giờ là mệnh lệnh, không cần theo dõi Hạ Hầu Ngọc, nghe rõ chưa?"
Thẩm Thiến thầm chửi bậy, Lục Thịnh quả thực là người chỉ nên ngắm nhìn từ xa, rất xấu tính, "Vâng, tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Lục Thịnh đã hiểu rõ mọi chuyện. Thẩm Thiến theo dõi Hạ Hầu Ngọc bị phát hiện, có khả năng đã thất thủ trong tay Hạ Hầu Ngọc nên tự giới thiệu bản thân, giờ Hạ Hầu Ngọc tìm đến chỗ anh.
Đau đầu.
Lục Thịnh tắt điện thoại, đi đến cửa phòng bệnh, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, năm phút đã trôi qua, có chuyện gì xảy ra với Từ Qua? Từ Phú Xuân đã làm gì cô ấy?
Lục Thịnh lại nhìn về phía phòng bệnh, chỉ thấy bóng lưng bác sĩ.
Từ Qua rất ít khi nhắc đến chuyện trong nhà với anh, lần trước bọn họ về Thành phố B, cô khóc lóc chạy ra khỏi nhà. Với tính cách của Từ Qua, thì có chuyện gì mà khiến cô ấy khóc dữ dội như vậy?
Lục Thịnh quay đầu nhìn thang máy... chẳng lẽ Từ Phú Xuân có liên quan đến cái chết của mẹ Từ Qua?
Cửa phòng bệnh ở phía sau mở ra, Lục Thịnh lập tức quay đầu, "Từ Qua sao rồi?"
"Tình hình đã ổn định." Bác sĩ nhíu mày nhìn Lục Thịnh, sắc mặt không dễ nhìn, "Với tình trạng bây giờ của bệnh nhân, không được để cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhà các cậu bị làm sao thế?"
"Sau này sẽ chú ý."
"Dù cơ thể khỏe mạnh trẻ trung cũng không chịu được hành hạ như thế."
"Tôi biết rồi."
"Tạm thời không nên quấy rầy bệnh nhân, để cô ấy nghỉ ngơi nhiều chút."
Lục Thịnh đứng ở cửa nhìn Từ Qua, hình như cô đã ngủ thiếp đi, nằm im không động đậy. Lòng Lục Thịnh như bị ai đó nhéo một cái, một lúc lâu sau anh thở dài, quay người rời đi.
Lục Thịnh không đi gặp Hạ Hầu Ngọc ngay mà xuống lầu đi đến một tòa nhà khác, Chu Trạch đã tỉnh lại. Anh muốn gặp Chu Trạch ngay bây giờ, phía Hạ Hầu Ngọc đã thành ra như thế, Lục Thịnh quá để ý ngược lại sẽ làm mọi chuyện rối tung lên.
Vừa đến cửa phòng bệnh đã nhìn thấy Lâm Phong, anh ta bước đến, "Đội trưởng Lục."
"Bên Trần Nhã Tĩnh thế nào rồi?"
"Chu Trạch bắt cóc và xâm hại cô ta." Lâm Phong nói, "Trần Nhã Tĩnh bị đánh gãy một cái xương sườn, trong khoảng thời gian bị bắt cóc bị tiêm quá nhiều thuốc mê, bây giờ tình trạng sức khỏe không tốt, thời gian tỉnh táo rất ngắn."
Lục Thịnh gật đầu, "Vào xem Chu Trạch một lát."
Cửa phòng bệnh có cảnh sát canh giữ, Lục Thịnh đẩy cửa bước vào, Chu Trạch ngẩng đầu nhìn anh.
Rất tốt, có phản ứng với thế giới bên ngoài.
"Tôi muốn nói chuyện với một mình anh." Chu Trạch chủ động ngồi xuống nhìn Lục Thịnh, ánh mắt nặng nề.
"Anh đừng nghĩ đến chuyện giở trò?" Lâm Phong lên giọng, "Chu Trạch, anh nên biết bây giờ chúng tôi không cần khẩu cung cũng có thể định tội anh?"
Chu Trạch liếc nhìn Lâm Phong, khóe môi cong lên nở một nụ cười rồi quay sang nhìn Lục Thịnh, "Bây giờ chỉ có tôi biết anh ta là ai."
Lục Thịnh híp mắt, vài giây trầm mặc ngắn ngủi, anh quay sang nói với Lâm Phong, "Anh ra ngoài trước đi."
"Đội trưởng Lục?"
"Để thiết bị lại." Lục Thịnh đi vào kéo một cái ghế ngồi xuống, mở thiết bị ghi âm.
Lâm Phong nhìn Lục Thịnh, lại nhìn Chu Trạch, nhíu mày quay người đi ra ngoài.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Lục Thịnh nhìn Chu Trạch, "Nói đi."
Yết hầu Chu Trạch nhấp nhô, hắn nuốt nước bọt, nghiêng đầu nhìn phía sau Lục Thịnh. Lục Thịnh ngẩng đầu, gõ xuống biên bản ghi chép, "Chỗ này chỉ có một mình tôi, sao thế? Cảm thấy tôi sẽ lừa anh?"
Chu Trạch mím môi, hắn khẽ động đậy, còng tay trên cổ tay phát ra âm thanh loảng xoảng, hắn nói, "Anh tháo còng tay cho tôi, cái gì tôi cũng nói."
"Không có khả năng." Lục Thịnh đóng bút lại nhét vào túi áo, "Không nói thì cứ kéo dài đi, tôi có rất nhiều thời gian."
Chu Trạch nắm tay, nén vẻ mặt lo lắng xuống, "Các người có nhiều người như vậy, tôi cũng không chạy được."
Lục Thịnh nhìn chằm chằm Chu Trạch, "Người phối hợp gây án với anh là ai? Phối hợp như thế nào?"
Khoảng cách giữa hai người họ rất xa, Chu Trạch liều mạng đè nén cảm xúc, khiến mình trở nên vô hại, "Tôi không dám nói."
Lục Thịnh trầm mặc.
"Anh muốn thành tích, tôi muốn có cơ hội sống cuối cùng. Đội trưởng Lục, giữa hai chúng ta không thể có một chút chân thành sao?"
Lục Thịnh muốn xem hắn sẽ giở trò gì, khoanh tay nhìn hắn chằm chằm, "Muốn thế nào?"
"Anh mở còng tay ra, tôi sẽ nói tất cả với anh."
Lục Thịnh im lặng một lát, rút chìa khoá ở trong túi ra, bước đến chỗ Chu Trạch, "Tốt nhất đừng giở trò trước mặt tôi."
"Sao tôi dám làm như vậy?"
Lục Thịnh dừng động tác, nghiêng người né tránh mũi kim tiêm sắc bén, túm gáy Chu Trạch ấn lên giường. Chu Trạch kêu á một tiếng, Lục Thịnh bẻ ngoặt cổ tay của hắn ra sau, rút còng tay ra khóa tay hắn vào đầu giường.
Chu Trạch gào thét thảm thiết, cửa phòng bệnh bị phá ra, Lục Thịnh nhặt cây kim tiêm trên giường lên quan sát một lúc, trong đó còn có thuốc.
"Đội trưởng Lục?"
"Các anh không phát hiện hắn giấu hung khí trong tay?"
Lâm Phong nhìn thấy kim tiêm trong tay Lục Thịnh, sắc mặt trở nên khó coi, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đứng đó.
Chu Trạch bị còng tay lại, nghiêng đầu nhìn Lục Thịnh, ánh mắt âm trầm, "Có giỏi thì anh gϊếŧ tôi đi! Anh gϊếŧ tôi đi!"
Lục Thịnh vuốt ống tay áo, xem thường loại người này. Nếu Chu Trạch không hạ thuốc với Từ Qua thì với cái công phu mèo ba chân của hắn ngay cả Từ Qua hắn cũng đánh không lại, còn chơi trò này.
"Đưa hắn về thẩm vấn." Lục Thịnh quay người đi ra ngoài.
"Đội trưởng Lục, tình trạng của hắn thế này làm vậy được không?" Lâm Phong đuổi theo, "Nếu hắn chết thì chúng ta sẽ có rắc rối."
"Hắn không chết được." Lục Thịnh nói, "Mang về."
Chu Trạch muốn sống, hắn sẽ không chết. Hắn không khai ra người kia chẳng qua là vì còn ôm hi vọng với người kia, cho rằng anh ta sẽ cứu hắn.
Chu Trạch bị mang về, Lục Thịnh đi vào phòng thẩm vấn, lúc này Chu Trạch ngược lại an phận, nhưng một câu cũng không nói. Mười hai giờ trưa, Lục Thịnh vừa cầm hộp cơm thì điện thoại đổ chuông, Lục Thịnh bỏ đũa xuống, cầm điện thoại lên, nhìn thấy người gọi là Cục trưởng. Anh nhíu mày, bắt máy. . Đam Mỹ Hiện Đại
"Vẫn chưa có kết quả thẩm vấn?"
"Chưa."
"Vậy tức là không có hung thủ thứ hai, kết án đi."
"Vụ Trần Nhã Tĩnh bị bắt cóc, một người không làm được, vụ án này nhất định có hai người." Lục Thịnh mất hết khẩu vị, đưa tay đẩy hộp cơm qua một bên, "Bây giờ kết án qua loa, hắn lại gây án thì sẽ rất khó coi."
"Thật sự là hai người? Cậu có chứng cớ gì không?"
"Vào ngày Trần Nhã Tĩnh bị bắt cóc, năm giờ sáng cô ta được đưa đến bệnh viện, cùng thời gian đó Chu Trạch nhận được một cuộc gọi, hắn liền chạy đến Bệnh viện Nhân Dân."
"Có người chỉ huy Chu Trạch bắt cóc?"
"Chu Trạch không quan trọng, quan trọng là người đứng đằng sau hắn." Lục Thịnh nói, "Chưa bắt được người đó, tôi không muốn kết án qua loa như vậy. Vì thành tích mà phá án qua loa để bàn giao, làm như vậy không có ý nghĩa."
Cục trưởng lập tức nghẹn họng, ông hơi ghét Lục Thịnh, cậu ta nói thẳng ra như vậy khiến ông thấy mất mặt.
"Vậy bao lâu nữa cậu mới bắt được người đó? Nếu như cậu mãi không bắt được người đó thì vụ án cứ kéo dài thế sao?"
"Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng."
"Cho tôi một mốc thời gian chính xác."
Lục Thịnh trầm mặc trong giây lát, "Một tháng."
Điện thoại bị cúp máy, Lục Thịnh ném di động lên mặt bàn, kéo hộp cơm ăn tiếp. Đồ ăn đã nguội, không có mùi vị gì, anh vội vàng ăn hết hộp cơm rồi đi thẳng đến phòng thẩm vấn. Đến năm giờ chiều, Chu Trạch vẫn không nói câu nào.
Năm giờ hai mươi phút, điện thoại của Lục Thịnh đổ chuông, cuộc thẩm vấn tạm thời bị gián đoạn, Lục Thịnh đi ra ngoài nghe máy, anh đứng trong hành lang cầm di động, "Tiền bối Hạ Hầu."
"Đội trưởng Lục bận rộn nhiều việc à?" Giọng của Hạ Hầu Ngọc vang lên trong điện thoại, "Muốn gặp cậu để nhận một lời giải thích khó vậy sao?"
Lục Thịnh như vừa nhớ ra, "Bận việc nên quên mất, anh đang ở đâu? Tối nay gặp."
"Cổng đơn vị của cậu."
Đôi mắt đen của Lục Thịnh tối xuống, giọng nói vẫn như bình thường, "Được, em ra ngay."
Hạ Hầu Ngọc tìm đến cửa, anh ta vội vàng không kìm nén nổi nữa? Chẳng lẽ Chu Trạch đã nắm thóp anh ta?
Hạ Hầu Ngọc là người cẩn thận, anh ta sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ?
"Đội trưởng Lục."
Lục Thịnh ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Dương đi đến, trong tay còn cầm tài liệu, "Đã điều tra vị trí phát ra tín hiệu của ba số điện thoại kia."
Lục Thịnh cầm lấy xem qua, ánh mắt dừng lại ở một khu vực thuộc Thành phố B. Vừa nãy Lâm Phong đã mang tài liệu đến, khoảng thời gian này Hạ Hầu Ngọc đúng là ở Thành phố B, nhà của anh ta cũng ở khu vực này.
Thật sự là anh ta, Lục Thịnh chỉ cảm thấy buồn cười.
Bạn bè nhiều năm như thế, anh không ngờ hung thủ vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Lục Thịnh trả lại tài liệu, "Tạm thời giữ bí mật, không được nói với Thẩm Thiến bất kỳ tin tức gì."
Lưu Dương hơi khó hiểu, sao tự dưng lại nhắc đến Thẩm Thiến? Nhưng anh vẫn gật đầu, "Tôi biết rồi."
Thẩm Thiến lỗ mãng, làm việc nóng vội, Lục Thịnh sợ cô làm việc không lý trí tự chui đầu vào rọ.
Lục Thịnh ra khỏi đơn vị, có một chiếc taxi màu xanh đang đỗ cổng, thị lực của Lục Thịnh rất tốt, anh liếc mắt đã nhìn thấy Hạ Hầu Ngọc ngồi ở hàng ghế sau. Cách một khoảng, bọn họ đối mặt với nhau, lúc Hạ Hầu Ngọc không cười, trong mắt có sát khí, lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.