Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 36




Từ Qua cứng người, cất bước đi về phía trước.

“Không cần đưa chìa khóa cho tôi.” Giọng nói trầm thấp của Lục Thịnh vang lên phía sau lưng: “Tôi về chung với cô.”

Từ Qua vội quay đầu nhìn Lục Thịnh: “Hả?”

Lục Thịnh đút một tay vào túi quần, anh nhìn Từ Qua chăm chú, giọng nói trầm thấp: “Đi thôi, tôi chờ cô.”

Lục Thịnh muốn về chung với cô? Từ Qua ngẩn người vài giây, Lục Thịnh đã quay người bước đi.

Từ Qua thầm hít sâu một hơi, vừa xoay người định đi đến văn phòng thì đâm trúng người Thẩm Thiến, cô lập tức lùi lại: “Sao lại đứng sát vào người tôi thế?”

Thẩm Thiến giơ tay chỉ chỉ Từ Qua, vẻ mặt vô cùng đặc sắc: “Cô cô cô, cô phản bội tổ chức!”

Từ Qua nhướng mày: “Ai là tổ chức?” Nói rồi rảo bước đi về phía văn phòng: “Giao ca. Nhanh lên, tôi thức cả đêm giờ chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.”

“Về nhà ai? Hả?” Thẩm Thiến nhìn chằm chằm Từ Qua, cô quả thực không ngờ Từ Qua và Lục Thịnh sẽ nảy sinh quan hệ, xác suất này quá nhỏ. Thẩm Thiến như đang mê ngủ, sao hai người bọn họ lại ở chung một chỗ? Chẳng lẽ họ không có cảm giác mình đang chơi gay sao? Thẩm Thiến đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, giả vờ cười: “Cô và đội trưởng Lục… “

“Đừng có đoán mò.” Từ Qua cắt ngang lời Thẩm Thiến: “Tôi bị mất chìa khóa nhà, hôm trước đội trưởng Lục có việc về Thành phố B, anh ấy sợ tôi tăng ca về muộn, không tìm được người thay khóa nên đưa chìa khoá nhà mình cho tôi. Vụ án Trần Trung tôi bận đến xù đầu, đây chỉ là hành động quan tâm cấp dưới của đội trưởng Lục.”

“Thật sự không có gì?”

Không hiểu sao Từ Qua cảm thấy chột dạ, nhưng cô tuyệt đối không để lộ ra: “Sao cô lại vào đội cảnh sát hình sự chứ? Cô phải vào đội tuyên truyền phát huy sở trường của mình mới đúng.”

“Đi chết đi.” Thẩm Thiến không hỏi được gì bèn đi theo Từ Qua vào văn phòng, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô: “Nếu cô và đội trưởng Lục yêu nhau thì không được giấu diếm chúng tôi, chúng tôi sẽ chúc mừng cô.”

“Nếu tôi và đội trưởng Lục yêu nhau, tôi sẽ bắn một vạn quả pháo ở cổng Cục Công An, thông báo cho cả thế giới biết.” Từ Qua lật tài liệu vụ án: “Đừng nói nhảm nữa, mau giao ca.”

“Giao ca.” Thẩm Thiến lật tài liệu, đôi mắt chuyển động vòng vòng, cô vẫn không yên lòng: “Từ ca, nếu cô và đội trưởng Lục yêu nhau, xem như là chơi gay à?”

Từ Qua dừng động tác, suýt chút nữa nhảy dựng lên đá bay Thẩm Thiến ra ngoài cửa.

“Biến.”

“Tôi chỉ đặt ra giả thiết, nếu người đội trưởng Lục thích là cô.”

Từ Qua bật cười thành tiếng: “Cái giả thiết này của cô cũng quá lớn rồi. Tôi nói này, sao cô không bay lên trời luôn đi? Có giao ca không? Trong giờ làm việc không nói chuyện riêng.”

Thẩm Thiến nhìn Từ Qua xác thực cô ấy không nói dối, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Theo lý mà nói, Lục Thịnh không có ý với Từ Qua mới đúng, bọn họ là người của hai thế giới.

“Vụ án Trần Trung kết thúc, tôi mời khách. Chúng ta ra ngoài hát karaoke thế nào? Mời cả đội trưởng Lục.”

“Cô còn nói?” Từ Qua lườm cô một cái: “Bàn công việc.”

Tám giờ ba mươi phút Từ Qua bàn giao tài liệu cho Thẩm Thiến, đứng dậy vươn vai duỗi lưng, cầm túi xách để trong ngăn tủ. Cô cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ ra thiếu cái gì. Thức đêm khiến đầu óc cô hỗn loạn, trong đầu chỉ nghĩ đến ngủ.

Từ Qua ra khỏi văn phòng đi về phía bãi đậu xe, đến bãi đậu xe cô mới nhớ ra mình quên chưa nói với Lục Thịnh. Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lục Thịnh. Lục Thịnh rất nhanh đã bắt máy, giọng nói trầm trầm của anh truyền vào lỗ tai cô: “Từ Qua?”

“Anh đã về chưa? Tôi đang ở bãi đậu xe.”

“Chờ tôi hai phút.”

“Ừm.”

Mặt trời tỏa nắng chói chang, thời tiết dần nóng lên. Mùa xuân sắp kết thúc, mùa hè chuẩn bị đến. Từ Qua híp mắt nhìn mặt trời, trước mắt là một màu đen kịt, quả nhiên nơi gần ánh sáng nhất chính là nơi đen tối nhất.

“Từ Qua?” Từ Qua quay đầu nhìn Lục Thịnh đang bước đến gần.

“Chìa khoá.”

Từ Qua đưa chìa khóa cho anh, Lục Thịnh đi vào bãi đậu xe, Từ Qua do dự mấy giây cũng theo sau anh. Dọc đường hai người không nói chuyện với nhau, sau khi lên xe, Lục Thịnh không lái xe đi ngay mà lấy điện thoại ra tìm kiếm gì đó.

Thị lực của Từ Qua rất tốt, nhìn lướt qua đã biết anh đang làm gì, mở miệng nói: “Gần chung cư có chỗ bán đồ ăn sáng khá ngon, tôi đã từng ăn ở đó. Tôi mời anh.”

Lục Thịnh để di động về lại chỗ cũ, khởi động xe lái xe đi ra ngoài. Từ Qua buồn ngủ vô cùng, không nhịn được ngáp một cái, giơ tay che mắt dựa vào ghế ngồi.

Khoảng thời gian này rất yên tĩnh, nửa tiếng sau đến cổng chung cư, Lục Thịnh quay đầu vừa định gọi Từ Qua thì thấy cô đã ngủ thiếp đi. Lục Thịnh im lặng nhìn Từ Qua một lát rồi lái xe vào chung cư. Những tia nắng chiếu xuyên qua cửa kính, ánh nắng mùa xuân không bỏng rát, ngược lại thoải mái dễ chịu.

Lục Thịnh hạ cửa sổ xe xuống hút một điếu thuốc, ngón tay thon dài vuốt nhẹ tay lái.

Một tiếng sau, Từ Qua vẫn chưa tỉnh, Lục Thịnh dập tắt điếu thuốc thứ hai, khẽ đụng vào cánh tay Từ Qua: “Từ Qua?”

Không trả lời, cô đang ngủ say.

Lục Thịnh xuống xe quan sát xung quanh mới mở cửa ghế phụ, xoay người bế Từ Qua rồi đóng cửa xe lại. Từ Qua lập tức tỉnh lại, cô có tính cảnh giác rất cao, mở mắt ra thì thấy là Lục Thịnh đang gần trong gang tấc.

Đầu Từ Qua ‘ông’ một tiếng, cánh tay Lục Thịnh xuyên qua khuỷu chân cô, rắn chắc có lực. Cô chỉ mở mắt hai giây rồi giơi tay ôm bả vai Lục Thịnh, một lần nữa nhắm mắt lại.

Giả vờ ngủ.

May là trong thang máy không có ai. Vào nhà, Lục Thịnh cũng không truy cứu chuyện Từ Qua giả vờ ngủ, đặt cô xuống giường rồi xoay người cởi bỏ giày của cô, kéo chăn đắp lên người Từ Qua.

Hiện giờ trong đầu Từ Qua chỉ toàn suy nghĩ Lục Thịnh đã cởi giày giúp cô, không biết chân cô có mùi hôi hay không?

Tiếng bước chân xa dần, Lục Thịnh đi ra ngoài, anh đóng cửa lại. Từ Qua vẫn nhắm hai mắt, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cô nghe thấy tiếng leng keng của chìa khoá, khoảng một phút sau gian phòng khôi phục sự yên tĩnh.

Từ Qua lập tức mở mắt ra, vẫn là căn phòng cũ, đỉnh đầu là ánh đèn lạnh lẽo, Từ Qua quấn chăn lộn một vòng trên giường, cô muốn đấm giường cười thật to.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Từ Qua vội vàng đắp chăn nằm ngửa, nhắm mắt lại. Cách âm trong nhà không tốt, trong phòng khách có tiếng bước chân, nhưng rất nhanh lại đi ra ngoài.

Từ Qua vốn giả vờ ngủ, ai ngờ nằm một lát thì ngủ thiếp đi. Mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, cô hoảng hốt vò đầu, vừa định lên tiếng thì liếc thấy ánh sáng xuyên qua khe cửa. Phòng khách sáng đèn, Lục Thịnh có ở đó không?

Từ Qua ngồi ở trên giường vuốt ngực, hít một hơi thật sâu, một phút sau cô nhảy xuống giường giẫm lên giày, bước ra mở cửa phòng ngủ. Mùi gạo thơm lừng ập vào mặt, ánh đèn khiến cô chói mắt, Từ Qua dụi dụi mắt: “Đội trưởng Lục?”

Lục Thịnh ngồi ở bàn ăn đọc sách, nghe tiếng cô thì ngẩng đầu nhìn Từ Qua.

Ánh mắt bỗng thay đổi, anh vội vàng dời mắt: “Chỉnh lại quần áo.”

Từ Qua nhướng mày, cúi đầu nhìn xuống, vội vàng xoay người phi nước đại vào phòng ngủ, đóng cửa cái ‘rầm’. Cúc áo sơ mi bị bung làm lộ áo ngực, Từ Qua quên không kiểm tra quần áo đã đi ra ngoài, quá hoang đường.

Cô mím môi dựa vào cửa, che kín lồng ngực đang đập điên cuồng.

Làm ổ trong phòng ngủ hai phút, Từ Qua vuốt vuốt tóc, mở cửa cúi đầu đi ra ngoài, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Không biết mấy giờ rồi?”

“Tám giờ năm mươi.” Lục Thịnh bưng cháo để lên bàn: “Rửa mặt ăn cơm.”

“Anh nấu cơm à?” Từ Qua ngượng ngùng cười một tiếng.

“Không muốn cười thì đừng cười.” Lục Thịnh nhẹ giọng khiển trách cô: “Đi rửa mặt đi.”

Từ Qua vuốt vuốt cái mũi, lúng túng: “Túi xách của tôi để ở đâu vậy?”

“Trong ngăn tủ gần cửa.”

Từ Qua chạy đến lấy điện thoại trong túi xách ra: “Tôi còn phải gọi người thay khóa cửa. Đã trễ thế này không biết bọn họ có đến hay không.” Nếu thay khóa cửa xong xuôi, vậy thì tối nay Từ Qua không có cớ ở lại nhà Lục Thịnh nữa?

Hi vọng không có ai đến.

“Đã thay rồi, chìa khoá cũng để trong ngăn tủ.” Lục Thịnh kéo ghế ngồi xuống: “Cô muốn xuống lầu rửa mặt? Vậy nhanh lên một chút.”

“Trong túi xách của tôi có bàn chải đáng răng dùng một lần.” Từ Qua cầm túi xách đi vào toilet, Lục Thịnh liếc nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.

Cô rất thú vị.

Từ Qua rửa mặt xong ra ngoài, Lục Thịnh đã múc cháo vào chén. Cháo là cháo trắng, đồ ăn cũng rất thanh đạm. Từ Qua húp cháo, tạm thời quên hết chuyện xấu hổ hồi nãy, ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất.

“Đội trưởng Lục.”

“Hử?”

“Hôm nay anh đến đơn vị à?”

“Ừ.”

“Vụ án nhà hỏa táng, có tìm được thông tin của Phùng Cường không?”

“Phùng Cường mất tích năm 2011, thời gian cụ thể thì không ai nói rõ được, anh ta không có người thân lẫn bạn bè, tính cách cũng rất quái gở.”

“Vụ án Phùng Cường điều tra rất khó khăn, thi thể bị thiêu sạch sẽ, hung thủ lại bị giết, không có nhân chứng lẫn vật chứng, rất phiền phức.” Trần Trung bị giết và Phùng Cường bị giết là hai vụ án khác nhau, truy cứu trách nhiệm hình sự cũng phải tách ra tiến hành. Vụ Trần Trung thì dễ, nhưng vụ Phùng Cường rất phiền phức. Từ Qua suy nghĩ, lại đưa tay cầm thìa múc cháo.

Lục Thịnh ngẩng đầu: “Hiện giờ chỉ có thể chứng minh người bị hỏa táng năm năm trước không phải Lâm Hán, những cái khác không thể nào điều tra được.”

Cái thìa trong tay Từ Qua va vài tô cháo, phát ra tiếng động, cô hơi lúng túng nhìn Lục Thịnh: “Anh ăn nữa không?”

Lục Thịnh bỏ đũa xuống: “Tôi no rồi.”

Từ Qua múc nốt chỗ cháo còn lại vào chén của mình, lần đầu tiên cô cảm thấy cháo trắng thơm như vậy: “Không ngờ sẽ dính líu nhiều vụ án như vậy, không tưởng tượng nổi.”

Ăn cơm xong Từ Qua vắt hết óc cũng không nghĩ ra lý do để ở lại, đành phải đi về nhà. Hiện giờ cô chỉ có con đường duy nhất là về nhà, lấy lui làm tiến. Nếu không sẽ rất dễ bị bại lộ, đến lúc dó được không bằng mất.

Từ Qua vốn định nước ấm nấu ếch, ở gần lâu đài từ từ chạm vào mặt trăng.

Kết quả ngày hôm sau Lục Thịnh đi công tác ở Thành phố B, mãi đến tháng năm vẫn chưa quay lại. Thời tiết nóng bức vô cùng, vụ án Trần Trung đã kết thúc, Từ Qua lật xem vụ án Lưu Nhiễm vẫn không có tiến triển gì.

“Từ Qua, tối nay đi hát karaoke không?”

“Tôi không biết hát, ngũ âm không được đầy đủ.” Từ Qua tập trung nhìn màn hình máy tính, không ngẩng đầu trả lời Thẩm Thiến: “Không đi có được không?”

“Người trong đội chúng ta đều đi hết, đội trưởng Lục và anh Trịnh cũng đi, cô cho tôi chút thể diện đi.”

Lục Thịnh đồng ý đi hát karaoke với Thẩm Thiến? Lục Thịnh quay về lúc nào? Sao cô lại không biết? Trái tim dần dần rớt xuống dưới, hay là lần trước cô thể hiện rõ quá nên Lục Thịnh đề phòng cô?

“Mấy giờ?”

“Tám giờ rưỡi tối.”

“Được, xong việc tôi sẽ đến.” Từ Qua gõ bàn phím: “Thẩm đại tiểu thư đã lên tiếng, sao tôi dám không đi.”

Thẩm Thiến giơ tay định cốc đầu Từ Qua nhưng cô không dám: “Có phải cô nghe thấy đội trưởng Lục đi nên cô mới đi?”

“Tôi nghe thấy đội phó Trịnh đi tôi mới đi, dù sao cả anh Trịnh cũng đi.” Từ Qua sợ chút tâm tư của mình bị người ta biết được, nhưng trong lòng đột nhiên bực bội vô cớ, cô không yên lòng nói lung tung: “Tôi không đi sao được.”

“U? Hóa ra lòng cô hướng về anh Trịnh——” Thẩm Thiến đột nhiên im bặt, lập tức đứng thẳng người, nhanh nhẹn nói: “Đội trưởng Lục.”

Từ Qua vội ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen như mực của Lục Thịnh, cô ngẩn người. Anh sải đôi chân dài bước đến trước mặt, đặt một phần tài liệu xuống bàn làm việc. Mặt anh không có biểu cảm gì, nhìn không ra hỉ nộ: “Đi điều tra biển số xe này.”

Hết chương 36.