Trác Mã nghe Vân Miểu đã tỉnh, nhanh chóng trở lại: “Cô tỉnh rồi à?”
Vân Miểu: “Đúng vậy, cảm ơn cô.”
Trác Mã mặc đồ thường ngày của người dân Tây Tạng, Vân Miểu vẫn nhìn ra được cô ấy là một bác sĩ từ cách làm việc của cô ấy.
Vân Miểu vừa mới hồi phục khi bị hạ th ân nhiệt, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, Trác Mã đưa cho cô một thanh nhiệt kế, sau đó bỏ quần áo mang đến sang chiếc ghế đẩu bên cạnh: “Quần áo trên người cô ướt hết rồi, lát nữa thay bộ đồ khô đi, chú ý giữ ấm.”
Vân Miểu hơi nhấc cánh tay, mặc cho Trác Mã đặt nhiệt kế xuống dưới nách cô.
Lục Chinh vẫn luôn nhìn chằm chằm Vân Miểu, cho đến khi cô nhấc cánh tay lên, anh mới liếc mắt sang chỗ khác.
Lục Chinh mất trí nhớ, bỗng có chút đáng yêu.
“Cô gái, cô từ đâu đến vậy?” Trác Mã hỏi.
“Từ thành phố N.” Vân Miểu đang nói chuyện với Trác Mã, nhưng vẫn lén nhìn trộm Lục Chinh, dường như anh không có ý muốn rời đi.
Trác Mã: “Rất xa đó, chồng tôi nói phải lái xe bốn năm ngày, Trác Ương nói cô một mình lái xe tới đây à?”
Vân Miểu: “Ừ, trên đường cũng nghỉ ngơi rất lâu, chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, đúng là có hơi mệt.”
Vân Miểu chú ý thấy Lục Chinh cũng đang nhìn cô, con ngươi đen như mực lại như chất chứa vì sao.
Khi đo nhiệt độ gần được, Vân Miểu nhấc tay lên, lần này cô cố ý hành động chậm rãi, Lục Chinh nhìn rõ bờ vai xinh đẹp trắng trẻo và vùng nách nhẵn bóng của cô.
Trên người Vân Miểu có sức hấp dẫn chí mạng, như một sợi dây vô hình bao bọc lấy trái tim anh.
Trác Mã kiểm tra nhiệt độ, thấy con số trên nhiệt kế bình thường, công tắc nói chuyện của cô ấy cũng mở ra: “Vậy nguy hiểm quá rồi, mỗi năm tuyến đường Tứ Xuyên- Tây Tạng đều xảy ra một số vụ tai nạn, có lúc là tai nạn bất ngờ, có lúc là do bạo lực, người bị hại gần như đều là các cô gái trẻ đi lẻ bóng…”
Vân Miểu: “Mặc dù nguy hiểm nhưng tôi cảm thấy rất xứng đáng.” Trong lúc nói chuyện, cô nhìn chằm chằm Lục Chinh cách đó vài bước: “Bởi vì tôi đã gặp được người mình muốn gặp nhất.”
Trác Mã: “Nhìn cách ăn diện này của cô, là đến tìm anh ấy kết hôn à?”
Vân Miểu: “Ừ, hai chúng tôi đã đăng ký kết hôn, nhưng vì một số nguyên nhân nên vẫn chưa thể tổ chức hôn lễ. Tôi đến đây là để tìm anh ấy chụp ảnh cưới.”
Trác Mã: “Anh ấy làm việc ở Tây Tạng sao?”
Vân Miểu nhìn Lục Chinh, trong mắt đều là sự dịu dàng: “Ừ, anh ấy ở ngay đây.”
Trác Mã hơi ngạc nhiên: “Ở chỗ chúng tôi?”
Vân Miểu cụp mắt, từ trong bộ sưu tập ảnh trong điện thoại, mở ảnh chụp chung của cô và Lục Chinh vào ngày đăng ký kết hôn.
Trác Mã nhìn xong thì kêu lên một tiếng: “Trời ạ, hóa ra cô là vợ của Nam Gia à?”
Vân Miểu gật đầu: “Ừ, nhưng trước khi đến đây, tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy đã chết rồi. Mấy tháng trước, máy bay trực thăng mà anh ấy lái đã bị nổ tung thành mảnh vụn, ở hiện trường không tìm được vết tích nào chứng minh anh ấy còn sống…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trác Mã: “Vậy sao cô lại đến chỗ này tìm anh ấy chụp ảnh cưới?”
Vân Miểu cụp mắt: “Anh ấy nói, anh ấy sẽ giống như ánh nắng ban mai và ánh chiều tà bầu bạn bên cạnh tôi, cho nên tôi không hề cảm thấy anh ấy đã biến mất, có đôi khi tôi cảm thấy anh ấy đang sống trong cơ thể mình, tôi có thể nhìn thấy anh ấy, cũng có thể cảm nhận được anh ấy…”
Trác Mã cảm động đến rơi nước mắt: “Nếu như cô không đến Tây Tạng, Nam Gia không nhớ cô, hai người chẳng phải sẽ bỏ lỡ nhau cả đời sao?”
Vân Miểu: “Ừ, đúng là có khả năng.”
Cảm giác chua xót nơi trái tim của Lục Chinh lại trỗi dậy, cảm giác chua xót đó xông thẳng lên hốc mắt, trái cổ của anh chuyển động.
Những thứ này anh chưa từng biết đến, hơn nữa, anh thậm chí còn không nhớ cô.
Thật khốn nạn biết mấy!
Anh có chút hận bản thân.
Vân Miểu mỉm cười nhìn anh: “Nhưng tôi đã đến rồi.”
Lục Chinh không thể kiềm chế được nữa, anh sải bước qua tấm thảm lông, đi tới ôm lấy cô vào lòng, liên tục nói “xin lỗi”.
Vân Miểu cảm nhận được sự phập phồng mãnh liệt nơi lồ ng ngực của anh.
Nam Gia đang khóc.
Không, là Lục Chinh đang khóc.
Trác Mã lau nước mắt, đi ra ngoài, để lại căn phòng này cho hai người.
Vân Miểu vỗ về lưng anh, cô cũng đang khóc: “Lục Chinh, là em không điều tra rõ ràng, em nên lật khắp thế giới để tìm anh, không nên ai nói sao nghe vậy. Nếu làm thế, có lẽ chúng ta đã không cần chia cách lâu như vậy. Em xin lỗi vì đã để anh đợi em ở đây lâu tới vậy.”
Lục Chinh ôm mặt cô, nước mắt của hai người hòa quyện vào nhau, ấm áp, nóng hổi.
Một lúc sau, Lục Chinh buông Vân Miểu ra, lấy quần áo mà lúc trước Trác Mã để trên ghế đẩu đưa cho Vân Miểu: “Thay quần áo ướt ra rồi ngủ đi.”
Thay quần áo mà anh nói rất trong sáng, nhưng vành tai của Vân Miểu vẫn đỏ lên một cách dễ nhận thấy.
Thay quần áo à?
Lục Chinh thấy vậy, khẽ ho một tiếng: “Anh ra ngoài một chuyến.”
Anh không biết lúc trước đã cùng cô phát triển tới bước nào, cho dù anh có tình ý với cô, nhưng cũng không có chuyện tùy tiện làm ra chuyện vượt quá khuôn phép.
Anh cảm thấy bọn họ cần một chút thời gian để quen thuộc lại nhau.
Vân Miểu cảm nhận rõ ràng sự mâu thuẫn trên người anh, có chút bối rối, lại có chút xấu hổ, như một thanh niên trong sáng vậy.
Cũng phải, anh đã không còn nhớ gì cả, trở thành một tờ giấy trắng.
Cô phải làm chút gì đó.
Lục Chinh đã đi tới trước cửa.
Lông mày Vân Miểu nhướng lên, bỗng nhiên thu lại cánh tay đặt sau lưng: “Lục Chinh…”
Lục Chinh nghe cô gọi, dừng bước lại, quay người nhìn cô.
Vân Miểu nhìn anh có chút vô tội: “Em cần anh giúp.”
Lục Chinh nhanh chóng đi trở về.
Vân Miểu quay lưng lại với anh: “Khóa kéo ở chỗ này hơi chặt, tay em đau không kéo lên được, anh cởi giúp em đi.”
Mái tóc ngắn của cô gái gọn gàng sạch sẽ, tấm lưng trắng trẻo, anh do dự một lúc, rồi cầm lấy khóa kéo kim loại nhỏ bé kia.
Ngón tay anh kéo xuống dưới, khóa kéo chầm chậm mở ra, tấm lưng mảnh khảnh trắng trẻo của cô gái không chút che chắn lộ ra trước mắt anh.
Trong con ngươi đen nhánh kia bỗng chốc nhuốm thành màu mực đậm không thể tan được.
Vân Miểu quay đầu.
Lục Chinh không lường trước được, ngón tay chạm vào làn da tr@n trụi của cô, Vân Miểu dễ dàng thấy được cổ họng anh đang âm thầm chuyển động.
Bỗng nhiên cô giữ lấy ngón tay anh: “Lục Chinh, em vẫn thấy hơi lạnh, anh có thể ôm em không?”
Cô đang thăm dò ranh giới của anh.
Tay của Lục Chinh di chuyển từ sau người, ôm lấy hông cô…
Bởi vì kiềm chế, nên động tác của anh hơi cứng ngắc, chỉ ôm cô một cách hững hờ.
Vân Miểu quay người sang, ôm lại anh.
Vừa nãy ôm cô từ phía sau anh còn có thể đặt tay lên hông cô, nhưng giờ Vân Miểu quay người, tay của anh gần như không có chỗ để.
Vân Miểu ngửa mặt nhìn anh, giọng nói trầm thấp, dịu dàng, mang theo vài phần gạ gẫm: “Lục Chinh, ôm em đi.”
Lục Chinh khẽ đặt tay lên lưng cô, ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo, mềm mại của cô, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình.
Lục Chinh do dự, đang định lấy tay ra, bỗng nhiên Vân Miểu kiễng mũi chân hôn lên cằm anh: “Em nhớ anh quá.”
Cổ họng Lục Chinh chuyển động, lý trí đã trở thành một sợi tơ cuối cùng, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào là sẽ đứt.
Hiển nhiên Vân Miểu cũng biết điểm này.
Tay của Lục Chinh đặt lên lưng cô nóng hổi.
Cô mềm mại như nước di chuyển từ cằm anh xuống dưới, hôn lên trái cổ của anh, giọng nói của cô vẫn nhỏ nhẹ, lông mày như tơ, giọng nói như nước: “Lục Chinh, anh không nhớ em sao? Anh đang kiềm chế cái gì? Chúng ta là vợ chồng, anh muốn làm gì đều được cả…”
Sợi dây lý trí cuối cùng đã đứt rồi…
Một tay anh bóp hông cô, một tay nắm cằm của cô, hôn thật sâu.
Chiếc váy cưới cúp ngực nặng nề không còn gì chống đỡ, rơi xuống một đoạn. Lục Chinh đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt v e.
Rất nhanh, nụ hôn của anh đã men xuống phía váy cưới trượt xuống.
Nụ hôn ẩm ướt, nóng bỏng, kiềm nén lại khiến người ta chìm đắm.
Váy cưới nặng nề không rơi hẳn ra, bị một chân nhấc lên của anh đè vào, mờ ám đến kỳ lạ.
Vân Miểu ôm mặt anh, khẽ thổi hơi bên tai anh: “Chồng à, em mặc váy cưới có đẹp không?”
Trả lời lại cô chính là nụ hôn nồng cháy, dịu dàng hơn.
Váy cưới vướng víu đã bị anh cởi ra, bàn tay nóng bỏng bóp lấy hông cô.
Miếng dán ngực của Vân Miểu cũng rớt xuống tấm thảm lông…
Mùi vị mờ ám, ngọt ngào đang lan tỏa, khuếch tán trong không khí…
Sa đọa, chìm đắm, không cách nào thoát ra.
Trước khi tâm tư bị tiêu tan hoàn toàn, cô ngậm lấy một mảng da của anh: “Lục Chinh, nói anh yêu em đi.”
Lục Chinh hôn liên tục lên môi cô: “Anh yêu em.”