Bên ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, nhưng trong phòng lại yên tĩnh, nặng nề.
Ngón tay của Vân Miểu gõ nhanh trên bàn phím, hình ảnh trên màn hình máy tính chuyển động nhanh chóng.
Lưu lượng xe chạy trên đường Bình Xuyên vốn không nhiều, đang mưa bão nên xe cộ đi lại càng ít hơn.
Con đường vừa rồi có bùn đất, Vân Miểu nhìn lướt qua bánh xe của những chiếc xe đang lái với tốc độ nhanh kia.
Có bùn đất, lại xuất hiện trong ngày mưa lớn, chỉ có một chiếc xe Passat bình thường, không có biển số xe.
Vân Miểu đăng nhập vào hệ thống Vân Chinh, chỉ lát sau cô đã tính toán ra được mấy tuyến đường xe chạy khác nhau.
Cô tập trung nhìn màn hình, ngón tay không hề ngừng lại trên bàn phím, hình ảnh nhảy ra tất cả những tuyến đường có khả năng.
Cuối cùng đã tìm được quỹ đạo di chuyển của chiếc xe kia.
Lục Chinh lập tức nhận được tin nhắn chia sẻ vị trí kia.
Vân Miểu ghi chú cho anh tuyến đường chặn đường gần nhất: “Phía trước rẽ trái là tuyến đường nhanh nhất.”
Nước mưa bay tung tóe phía sau xe cảnh sát chạy tốc độ cao, động cơ phát ra tiếng gầm không ngừng nghỉ. Lúc anh rẽ, gần như không hề giảm tốc độ.
Vân Miểu nhìn chấm xanh lá trên màn hình bỗng nhiên dừng lại.
Trái tim của Vân Miểu lập tức nhảy đến cổ họng: “Lục Chinh, ông ta đã dừng lại ở con đường cách anh năm trăm mét, cẩn thận!”
Lục Chinh thắng khẩn cấp: “Được.”
Mấy chiếc xe cảnh sát đi theo phía sau nhanh chóng vây quanh chiếc xe Passat kia.
Cửa xe màu đen mở ra, chỉ có một mình Tần Tùng bước xuống.
Ông ta giơ hai tay, đứng trong mưa, nở một nụ cười đắc ý.
Lục Chinh lập tức dùng súng khống chế ông ta.
Khuôn mặt Tần Tùng không hề sợ hãi: “Lục Chinh, cháu trưởng thành rồi, thật sự đã trở thành một cảnh sát.”
Lục Chinh lại gần, lên nòng súng trong tay: “Ông ta đâu?”
Lông mày Tần Tùng chuyển động, nhưng chỉ cong môi cười lạnh lùng.
Họng súng lạnh lẽo đè trước ngực Tần Tùng: “Tôi hỏi chú lần nữa, ông ta ở đâu? Là ai?”
Tần Tùng: “Lục Chinh, cháu thật sự không đoán được ông ấy là ai sao? Cũng phải… Thời gian trôi qua quá lâu rồi.”
Súng trong tay Lục Chinh dí càng sát hơn, trong mắt đều là sự tối tăm, nước mưa lăn xuống mặt anh.
Lời nói của Tần Tùng vẫn chưa ngừng lại: “Lục Chinh, cháu cho rằng là vì nguyên nhân gì mới khiến ông ấy chỉ giữ lại mạng sống của cháu vào chín năm trước? Ông ấy là người mà lúc nhỏ cháu muốn trở thành nhất, là anh hùng trong lòng cháu.”
Vô số mảnh vỡ ghép lại với nhau.
Nét chữ quen thuộc kia không phải đến từ bất cứ người nào trong cuộc sống hiện thực của anh, mà từ những cuốn sách cũ trong nhà anh.
Đó là trước kia Lục Diễn để lại.
Lục Diễn có một thói quen, lúc đọc sách ông ta thích ghi chép vào trong sách.
Trước khi Lục Chinh đến trường cảnh sát, anh đã tự học được lượng lớn kiến thức trinh thám hình sự, người bố mất sớm chính là giáo viên khai sáng cho anh.
Trong đầu Lục Chinh chỉ còn một mảng trống rỗng, bàn tay cầm súng run bần bật.
Tòa nhà cao tầng sụp đổ trong phút chốc, vỡ nát thành bột mịn.
Chế độ chia sẻ giọng nói trong tai nghe vẫn chưa tắt, lời nói của Tần Tùng, Vân Miểu nghe rõ mồn một.
“Lục Chinh…” Cô nôn nóng gọi tên anh, hết lần này đến lần khác.
Tần Tùng cười: “Ai đang nói chuyện với cháu vậy? Là cô gái được cháu giấu đi kia sao? Năm ấy, sau khi cháu đón con bé ra khỏi bệnh viện, tạo một cái chết giả, treo đầu dê bán thịt chó, bọn chú đều cho rằng con bé đã chết rồi. Trong chai nước biển đó có thuốc khiến người ta chán ăn, con bé chỉ cần truyền vài ngày nữa là sẽ chết mà không ai hay biết…”
Cuối cùng Vân Miểu đã biết nguyên nhân thực sự khiến bản thân trở thành “con cá lọt lưới” của tổ chức rắn đỏ rồi.
Không phải rắn đỏ quên cô, mà do Lục Chinh khiến ông ta quên cô.
Cơn mưa như trút nước dần tạnh, nhưng gió vẫn chưa dừng, mây đen trên đỉnh đầu di chuyển thẳng về phía tây.
Tần Tùng cười: “Người làm chuyện lớn, nhất định không được có điểm yếu. Cô ta không nên tồn tại, hôm nay chính là một ngày đẹp.”
Tinh thần của Lục Chinh lập tức chuyển sang tỉnh táo.
“Lục Chinh…” Giọng nói của cô gái xuyên qua màn mưa, chui vào tai anh, gấp gáp và rõ ràng.
“Miểu Miểu, anh ở đây.”
Giây tiếp theo, âm thanh trong tai nghe im bặt.
Có thứ gì đó rơi xuống đất.
“Miểu Miểu!”
Lục Chinh gọi cô, nhưng không ai trả lời.
Tần Tùng cười híp mắt: “Kết thúc rồi phải không?”
Đôi mắt Lục Chinh đỏ bừng, anh đá một chân vào bụng của Tần Tùng, lập tức có cảnh sát lao đến giữ chặt Tần Tùng, còng ông ta lại.
Lục Chinh nhảy lên xe, lái đến đội cảnh sát giao thông với tốc độ nhanh nhất…
*
Một phút trước, Vân Miểu đang ngồi ở bàn kiểm tra camera cách Lục Chinh gần nhất.
Bỗng nhiên cửa phòng kiểm soát có người đẩy ra, kêu một tiếng “két”.
Người đi vào không phải Lý Hải Thụy, mà là một người đàn ông.
Ông ta đi bốt da màu đen, áo khoác màu đen, áo liền mũ màu đen, đeo khẩu trang đen, tay đeo bao tay da màu đen, cao và gầy, đôi mắt hệt như chim kền kền nhìn thẳng vào cô.
Và rồi, ông ta đứng ở đó, cởi khẩu trang ra.
Đèn trong phòng kiểm soát không mở hết, khuôn mặt của người đàn ông có một nửa chìm trong bóng tối, một nửa lộ diện dưới ánh đèn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cổ tay áo khoác được xắn lên một khúc, trên cánh tay thon gầy kia có hình một con rắn màu đỏ tươi. Con rắn đó sinh động như thật, thè chiếc lưỡi màu đỏ…
Con người từ đầu đến cuối không thể nhìn rõ mặt trong trí nhớ của cô, bỗng nhiên đã nhìn rõ được rồi.
Là ông ta, sao lại là ông ta!
Lục Diễn.
Mấy tiếng trước, cô vừa mới xem qua ảnh của ông ta, còn cùng với Lục Chinh gọi ông ta là bố.
Nhưng bây giờ Lục Diễn và người trong tấm ảnh kia có khác biệt rất lớn, nửa khuôn mặt bên phải của ông ta bị lửa thiêu cháy, đã không thể nhìn ra được dáng vẻ anh tuấn năm đó nữa.
Vân Miểu lập tức đứng dậy, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Tai nghe rớt khỏi tai, kêu một tiếng “tạch”.
Người đàn ông đung đưa hộp máy móc trong tay về phía cô, chiếc hộp này giống hệt như chiếc hộp bọn họ nhìn thấy ở ga tàu điện ngầm, bên trong đựng thứ gì không cần nói cũng biết.
“Nói chuyện chứ? Đi lên tòa nhà bên kia, hay là ở đây?” Giọng nói của người đàn ông hệt như từ địa ngục truyền ra.
Mưa bão bỗng nhiên tạnh, cảnh sát giao thông ra ngoài làm nhiệm vụ đang đi vào trong tòa nhà.
Vân Miểu cố gắng khiến bản thân bình tĩnh: “Đi qua đó.”
Tòa nhà mà Lục Diễn chỉ là một toà nhà thương mại, vài phút trước, cảnh sát vũ trang đã di tản đám đông ở đó, đồng thời dùng dây vàng phong tỏa lại.
Cho dù có xảy ra cháy nổ ở chỗ đó thì mức độ bị thương cũng sẽ được giảm đến mức thấp nhất.
Vân Miểu đi từ trong ra, đụng mặt Lý Hải Thụy: “Điều tra xong rồi à?”
Vân Miểu giữ kín như bưng: “Ừ.”
Người đàn ông đeo khẩu trang, đi phía sau Vân Miểu.
Lý Hải Thụy: “Đây là bạn của cô à? Sao tôi chưa gặp qua?”
Vân Miểu: “Ừ, người bạn quen biết ở Đông Bắc, đến chỗ này được mười tám ngày rồi, ông ấy đến tìm tôi có chút việc.”
Lý Hải Thụy: “Vậy hai người cẩn thận một chút, lát nữa đừng đi đến nơi đông người, bên ngoài loạn lắm.”
Vân Miểu gật đầu: “Được.”
Vân Miểu ở đằng trước, Lục Diễn ở đằng sau, ra khỏi đội cảnh sát hình sự.
Lục Diễn không biết đang khen ngợi cô hay gì khác, mà lạnh lùng nói một câu: “Cũng rất dũng cảm đấy.”
*
Trên sân thượng đối diện, mưa đã tạnh nhưng gió vẫn rất dữ dội. Lục Diễn đẩy cô đi về phía trước, mái tóc dài của Vân Miểu bị gió thổi bay ra sau.
Vừa nãy trên đường đi cô đã thử sử dụng thuật phòng thân, nhưng trước mặt Lục Diễn, nó chẳng có tác dụng gì cả.
Những gì Lục Chinh biết, ông ta đều biết, hơn nữa trên người ông ta có súng.
Lục Diễn kéo cô sang lan can bên cạnh, lấy còng tay trong túi ra, còng Vân Miểu vào lan can, sau đó ngồi xổm xuống cài đặt thời gian nổ bom.
Vân Miểu nhìn thấy bên trên đang đếm ngược ba mươi phút, con số đang giảm xuống từng giây từng giây.
“Ông muốn giết tôi, thực ra không cần thiết phải tốn công như vậy.”
Lục Diễn lấy điếu thuốc trong túi áo khoác ra, hướng người về phía gió, châm thuốc: “Cô nói cũng phải.”
Vân Miểu: “Tôi có thể hỏi tại sao không?”
Lục Diễn lạnh lùng liếc cô một cái: “Tại sao cái gì?”
“Ông từng là cảnh sát hình sự xuất sắc nhất ở đây, là điều gì khiến ông trở thành như vậy? Tại sao muốn sáng lập tổ chức rắn đỏ? Tại sao ông phải giết bố mẹ của tôi?”
“Sự tò mò cuối cùng trước khi chết?”
Vân Miểu: “Đúng vậy, dù sao cũng phải biết rõ rồi mới đi gặp Diêm Vương chứ.”
Lục Diễn: “Được, vậy thì tôi sẽ nói cô nghe. Mục đích ban đầu khi sáng lập tổ chức rắn đỏ là để thu hút một tốp thanh niên xuất sắc nhất, giải quyết tranh chấp mà chính phủ thành phố N năm đó không thể giải quyết ngoài mặt. Chẳng hạn như gián điệp nước ngoài, văn hóa phương tây thẩm thấu.”
Vân Miểu: “Tại sao lại trở nên xấu xa?”
Lục Diễn cười khẩy: “Tại sao? Bởi vì bọn tôi chẳng qua chỉ là con cờ bị thị trưởng năm đó lợi dụng. Ông ta dùng bọn tôi tạo nên thành tích chính trị, đến khi xảy ra vấn đề thì lại đẩy bọn tôi lên đầu ngọn sóng… Tổ chức rắn đỏ khi ấy có hơn bảy trăm người, sau khi ông ta đạt được thành tích chính trị thì hết người này tới người khác bị bắt vào tù. Sau đó không lâu, bọn họ lần lượt chết trong tù, những người đó đều từng là chiến hữu kề vai sát cánh với bọn tôi…”
“Tôi, Tần Tùng là hai người còn sót lại trong tổ chức. Chẳng bao lâu sau, ông ta và nước ngoài cấu kết với nhau, tạo nên một vụ án, hai bọn tôi vừa mới đến biên giới Myanmar đã bị người cùng ngành bắt đến một căn phòng kín, bọn họ đổ xăng trong phòng, châm lửa đốt…”
Hai người chạy trốn khỏi chỗ chết, quyết định báo thù.
Vết thương trên mặt Lục Diễn chính là do chuyện đó gây ra.
Vân Miểu: “Vậy ông nên tìm thị trưởng kia báo thù, chứ không phải liên lụy đến những người vô tội.”
Lục Diễn như nghe phải chuyện cười: “Vô tội? Đa số những kẻ im lặng đều không hề vô tội, bọn họ đáng chết! Bọn tôi gửi thư nặc danh đến đài truyền hình, báo chí, tạp chí, những đơn vị truyền thông chủ chốt kia không một ai đứng ra đăng tin chuyện này. Bọn tôi cũng đã thử nói chuyện với người dân, nhưng nhận được về chỉ là chuyện đồn thổi, ai cũng không chịu tin bọn tôi, giúp đỡ bọn tôi. Thế giới này tồi tàn quá rồi.”
Vân Miểu: “Cho nên ông xây dựng lại tổ chức rắn đỏ.”
Lục Diễn: “Đúng vậy.”
Vân Miểu: “Ngô Viễn Ba thì sao?”
Lục Diễn: “Ông ta chẳng qua là một người tham tiền, tôi nâng đỡ ông ta ngồi lên chức cục trưởng cục cảnh sát, cho ông ta tiền để ông ta sống vui sướng, để ông ta trở thành đôi mắt ở bên ngoài.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Bố mẹ tôi gia nhập rắn đỏ vào khi đó?”
Lục Diễn: “Bọn họ chính là tốp sinh viên xuất sắc đầu tiên bọn tôi chiêu mộ, bọn họ chỉ biết rắn đỏ là một tổ chức tốt, nhưng không biết được rốt cuộc bọn tôi đã trải qua những gì. Những người bọn tôi chiêu mộ vào đều là sinh viên xuất sắc có suy nghĩ trong sáng. Trải qua hai năm, một mặt bọn họ giả vờ ân cần trước mặt tôi, một mặt thì xúi giục những người kia rời khỏi bọn tôi, thậm chí còn liên lạc với công an đến vây bắt bọn tôi. Cho nên, cái chết là do bọn họ tự tìm lấy.”
Vân Miểu tức giận nhìn ông ta: “Rắn đỏ làm hết mọi chuyện xấu, họ chẳng qua là làm điều đúng đắn mà thôi.”
Lục Diễn: “Thiện ác đúng sai vốn dĩ đã không có ranh giới rõ ràng.”
Mắt Vân Miểu đỏ bừng: “Ông chưa từng nghĩ đến Lục Chinh sao? Anh ấy lấy ông làm tấm gương, lấy ông làm mục tiêu, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện bản thân sai hết rồi.”
Lục Diễn: “Bố của nó đã hy sinh từ lâu rồi, trong cơ quan cảnh sát có ghi chép. Nó có cuộc sống của nó, nhưng cô là điều ngoài ý muốn trong cuộc sống của nó. Tôi giết chết bố mẹ cô, chắc chắn cô sẽ dùng thời gian cả đời để trả thù tôi, giày vò nó. Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, nó thậm chí còn hứng đạn thay cho cô.”
Vân Miểu: “Tôi chết rồi, anh ấy sẽ hận ông.”
“Vậy thì hận đi.” Lục Diễn nhìn quả bom hẹn giờ dưới đất, khóe miệng cong lên cười: “Qua một lúc nữa, cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, Lục Chinh có thể tìm được người khác.”
*
Mười phút trước, Lục Chinh lái xe đến đội cảnh sát giao thông.
Lý Hải Thụy trông thấy anh gấp gáp xông vào, giống như mất hồn vậy.
Lục Chinh: “Kha Vân Miểu đâu?”
Lý Hải Thụy: “Đi rồi, đi chung với bạn của cô ấy. Người bạn kia của cô ấy mặc đồ đen, có chút kỳ lạ.”
Lục Chinh tóm lấy cổ áo của Lý Hải Thụy: “Bọn họ đi đâu rồi?”
Lý Hải Thụy vỗ tay anh ra: “Không nói, cậu bị điên rồi à, kéo cổ áo tôi làm gì?”
Lục Chinh: “Trước khi đi cô ấy có nói gì với anh không?” . Kiếm Hiệp Hay
Lý Hải Thụy: “Chỉ nói muốn ra ngoài, không nói gì khác nữa.”
Lục Chinh: “Anh không hỏi cô ấy gì à?”
Lý Hải Thụy: “Ô, tôi hỏi cô ấy người bạn kia là ai, cô ấy nói đến từ Đông Bắc.”
Mắt Lục Chinh đỏ bừng: “Cô ấy còn nói gì không?”
Lý Hải Thụy: “Cô ấy nói người bạn kia đến đây được mười tám ngày rồi.”
Trước giờ Vân Miểu rất thông minh, lời nói với Lý Hải Thụy trước khi đi tuyệt đối không thể nào là thông tin vô ích.
Đông Bắc…
Lục Chinh ra ngoài nhìn, trên góc Đông Bắc có một tòa nhà lớn.
Tòa nhà kia tổng cộng có mười bảy tầng, mười tám là sân thượng.
Lục Chinh buông Lý Hải Thụy ra, chạy nhanh ra ngoài.
Lục Diễn nhìn thấy thời gian đã gần tới, bèn gọi điện thoại.
Vài phút sau, một chiếc trực thăng từ phía xa bay tới, dừng ở trên lầu cao. Cánh quạt to lớn vang lên tiếng vù vù, gió thổi vào mặt có chút khó chịu.
Cùng lúc đó, cánh cửa trên sân thượng bị người ta đẩy ra.
Khi Vân Miểu nhìn thấy Lục Chinh, vô số cảm xúc lẫn lộn vào nhau.
Lục Chinh nhanh chóng lên nòng súng: “Xoay qua đây, không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Lục Diễn giơ hai tay, lông mày chuyển động: “Lục Chinh, súng trong tay con đang chỉ vào ai? Lẽ nào không nhận ra bố thật rồi à?”
Lục Chinh: “Không được cử động!”
Mặc dù Lục Diễn chỉ sống với Lục Chinh bảy năm, nhưng ông ta biết hết điểm yếu trên người con trai mình. Anh coi trọng người nhà, nội tâm mềm yếu, nếu không đã không cứu con gái của Kha Nghiêm Hồng.
Lục Diễn đi hai bước đến trước mặt anh: “Lục Chinh, bố có nỗi khổ bất đắc dĩ.”
Lục Chinh bắn một súng xuống nền đất trước mặt ông ta: “Lý do gì cũng không được, cho dù ông là ai cũng không được. Ông đã phạm pháp thì phải bị pháp luật trừng trị.”
Lục Diễn cười: “Dáng vẻ này rất giống bố lúc trẻ.”
Lục Chinh: “Ông im miệng.”
Lục Diễn nhìn quả bom trên đất, còn năm phút cuối cùng.
Lục Diễn: “Được rồi, Tiểu Chinh, theo bố rời khỏi chỗ này. Bố đồng ý sẽ đi với con đến cục cảnh sát tự thú.”
Lục Chinh nhìn còng tay trên tay Vân Miểu: “Chìa khóa!”
Lục Diễn: “Vứt rồi.”
Vân Miểu: “Lục Chinh, đừng quan tâm đến em, anh đi trước đi! Xin anh đó.”
Lục Diễn đi về trước mấy bước, muốn tóm lấy tay Lục Chinh: “Tiểu Chinh, người phụ nữ như thế nào mà không tìm được chứ.”
Lục Chinh bắn một viên đạn vào chân ông ta.
Lục Diễn trúng đạn, khó tin nhìn Lục Chinh.
Lục Chinh quay đầu kiểm tra còng tay trên cổ tay của Vân Miểu, xác định không mở ra được.
Vân Miểu đã nước mắt giàn giụa từ sớm: “Lục Chinh, em xin anh đó, anh đi đi, anh đã cứu em rất nhiều lần rồi. Từ năm mười ba tuổi cho đến bây giờ, mỗi một ngày đều là anh cho em, về sau anh hãy sống thay phần của em.”
Lục Diễn cũng nôn nóng rồi: “Lục Chinh, bây giờ con lên máy bay trực thăng vẫn còn kịp.”
Lý Hải Thụy rất nhanh cũng phát hiện sự việc không hay, bèn dẫn người đến dưới tòa nhà.
Lục Chinh nhìn mấy phút cuối cùng trên quả bom kia, anh không chút do dự ôm lấy nó, nhảy lên máy bay trực thăng…