Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 90: C90: Chương 90




Đôi mắt của Lục Chinh vẫn sâu thẳm như cũ: “Vẫn chưa đủ, những thứ này chỉ có thể chứng minh Trương Tú, Trương Quỳnh Quỳnh và ông ta có tồn tại quan hệ không chính đáng, không thể chứng minh ông ta giết người.”

Vân Miểu mím môi: “Không có hung khí.”

Lục Chinh gật đầu: “Trương Tú là tự sát, trên con dao kia chỉ có dấu vân tay của bà ta. Lúc Hàn Vi Quang chết, ông ấy đang ở nước ngoài, cũng không tìm được hung khí. Trương Quỳnh Quỳnh chết vì trúng độc natri hydroxit, trên ly rượu không có dấu vân tay. Bố mẹ Trương Quỳnh Quỳnh chết vì tai nạn giao thông sau khi lốp xe bị nổ, hung khí thì có, nhưng cũng bị ông ta xóa dấu vân tay đi rồi…”

Mọi thứ có thể chứng minh ông ta giết người đều bị ông ta xóa sạch.

Đám ngươi rơi vào im lặng.

Lưu Vũ tức giận đập bàn: “Đáng ghét, biết rõ người đó là ông ta.”

Tình huống như thế này, trước kia bọn họ cũng từng gặp qua rất nhiều, không đủ chứng cứ, không cách nào kết tội.

Lục Chinh: “Có điều, dạo gần đây ông ta còn để lộ một manh mối cho chúng ta.”

Lưu Vũ: “Manh mối gì?”

Mắt Vân Miểu sáng bừng: “Rốt cuộc là ai nhìn thấy chín giờ tối hôm đó tôi và Lục Chinh xuất hiện ở hành lang dài?”

Lục Chinh không kìm được mà nhoẻn miệng cười, cô gái vừa nói đã hiểu.

Hôm đó, khoảng chín giờ, người trông thấy cô và Lục Chinh xuất hiện ở hành lang dài, ngoại trừ Trương Quỳnh Quỳnh thì chỉ có hung thủ mà thôi.

Hơn nữa, hôm đó bọn họ đều mặc đồ thường, trên người không có bất cứ thứ gì có thể nhìn ra tên của bọn họ, nhưng nhân chứng kia có thể nói đúng tên của Lục Chinh và Vân Miểu, chuyện này thật kỳ lạ.

Nhân viên đứng ra làm chứng kia chính là điểm đột phá.

Lục Chinh: “Điều tra xem là ai làm chứng.”

*

Mười một giờ bốn mươi phút, hẻm Lộc Thôn.

Mặt trời chói chang trên bầu trời, tiếng ve kêu ồn ào làm gia tăng sự yên tĩnh của buổi trưa, mùi thơm của thức ăn từ cửa sổ của các hộ gia đình thoang thoảng bay ra.

Cố Phong hát ngân nga, chậm rãi đi ra từ một cửa hàng đồ hầm, đôi dép lê bằng cao su ma sát với mặt đất, phát ra tiếng “lạch bạch”.

Lưu Vũ thấy thời cơ cũng gần chín muồi rồi, đập cửa, bước từ trên xe xuống, gọi anh ta lại.

Cố Phong dừng bước, quay đầu, vẻ ngạc nhiên trên mặt anh ta rất rõ ràng.

Lưu Vũ bước lại gần, xuất trình thẻ cảnh sát: “Cảnh sát.”

Cố Phong dường như đã biết bọn họ sẽ đến từ sớm, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh: “Cảnh sát à, tôi không có phạm tội thì phải?”

Lưu Vũ: “Tìm anh hỏi chút chuyện.”

Cố Phong không thay đổi sắc mặt.

Vân Miểu mở ghi âm trong điện thoại, đi tới: “Anh làm nhân chứng trong vụ án của Trương Quỳnh Quỳnh.”

Lông mày Cố Phong nhếch lên: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

Vân Miểu cười: “Tôi hỏi anh một vấn đề, tôi tên là gì?”

Cố Phong: “Cảnh sát mấy người nhiều như vậy, sao tôi có thể biết cô tên gì chứ?”

Vân Miểu khẽ cười: “Nhưng lúc anh làm chứng, rõ ràng biết tôi tên là Kha Vân Miểu.”


Sắc mặt Cố Phong hơi trắng bệch.

Vân Miểu quyết hỏi tới cùng: “Nói đi, là ai nói cho anh biết tên của tôi?”

Sự chột dạ thể hiện rõ trên mặt Cố Phong: “Không ai cả…”

Vân Miểu hơi nheo mắt: “Trong vụ án hình sự, cố ý bao che hung thủ, cho lời khai giả sẽ bị xử tội đó…”

Vân Miểu cố ý kéo dài từ cuối, lông mày nhếch lên, khí thế lạnh lùng vô cùng giống với Lục Chinh.

Cố Phong chợt thấy hoảng loạn trong lòng.

Vân Miểu để ý thấy trong tay Cố Phong có cầm một cái hộp trong suốt, bên trong để một con búp bê.

Đây chắc chắn không phải mua về cho mình chơi.

Vân Miểu khoanh tay nhìn vào mắt anh ta: “Nếu anh ngồi tù, chuẩn bị gửi con gái mình cho ai chăm sóc?”

Cuối cùng biểu cảm trên mặt Cố Phong đã không kìm nén được nữa.

Vân Miểu liên tục dụ dỗ: “Bây giờ bọn tôi đã tìm được chứng cứ anh nói dối, nếu anh không chịu nói sự thật, tội bao che chắc chắn sẽ không thoát được rồi.”

Cố Phong: “Là… Là có người bảo tôi làm chứng.”

Vân Miểu tiếp tục tra hỏi: “Là ai?”

Cố Phong: “Là… Là cục trưởng của mấy người.”

Lưu Vũ lạnh lùng nói: “Anh dám bịa chuyện lung tung à, không cho anh ăn cơm thì thật có lỗi với anh quá.”

Cố Phong cất cao giọng nói: “Tôi không bịa chuyện lung tung, ông ta còn cho tôi một số tiền.”

Vân Miểu: “Ông ta đưa cho anh tiền mặt hay gì khác?”

Trán Cố Phong toàn là giọt mồ hôi: “Là chuyển khoản… Cảnh sát, tôi đã nói hết cho mấy người biết rồi, có thể không tính là tôi cho lời khai giả không…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lưu Vũ chống hông: “Mở lịch sử chuyển khoản ra!”

Cố Phong làm theo lời anh ta nói, mở lịch sử chuyển khoản ra, tài khoản chuyển khoản chính là tài khoản nước ngoài của Ngô Viễn Ba.

*

Lưu Vũ nhảy lên xe: “Bây giờ chứng cứ coi như đầy đủ rồi, nhưng hiện giờ chúng ta hoàn toàn bị Ngô Viễn Ba tước quyền, lão đại còn bị thương, ai tin lời chúng ta đây…”

Hà Tư Nghiên: “Hay là báo cáo lên sở.”

Lưu Vũ: “Xét duyệt từng tầng một, quá chậm.”

Vân Miểu: “Tôi có cách.”

Lưu Vũ: “Cách gì?”

Điện thoại của Vân Miểu kết nối với hệ thống Vân Chinh, đoạn ghi âm kia của Cố Phong sau khi bị cô cắt chỉnh thì cài vào trong một đoạn chương trình xâm nhập. Vân Chinh gửi chuỗi mã code đó đến tất cả các tivi đang phát ở thành phố N.

Tivi trong phòng bệnh của Lục Chinh bỗng nhiên nhảy ra một đoạn như vậy, anh không kìm được mà bật cười.


Cô gái vẫn giống như lúc mười mấy tuổi, có thù tất báo, rất quyết đoán.

Mười mấy phút sau, ba người quay trở lại phòng bệnh.

Lục Chinh vẫy tay với Vân Miểu, Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ biết điều, lập tức rời đi.

Vân Miểu lại gần, Lục Chinh nắm lấy tay cô: “Hacker nhỏ, tốc độ nhanh đấy.”

Vân Miểu: “Anh nhìn thấy rồi?”

Lục Chinh mỉm cười: “Ừ, vốn dĩ trong tivi đang phát kem đánh răng, bỗng nhiên nhảy mất, không nhìn thấy rất khó.”

Vân Miểu: “Đã là thời đại nào rồi, không ngờ vẫn còn có người thích xem tivi.”

Lục Chinh cười: “Em không ở đây, quá yên ắng rồi.”

Vốn dĩ anh cũng chỉ mở ra nghe tiếng, không nghiêm túc xem, cho đến khi đoạn clip kia nhảy ra…

Bữa trưa của phòng bệnh đã được đưa tới, Vân Miểu phát hiện Lục Chinh vẫn chưa động đũa.

Vân Miểu: “Anh chưa ăn?”

“Lúc anh cầm đũa, vết thương sau lưng bị đau.”

Lục Chinh nói một nửa là sự thật, anh đau thật, nhưng cơn đau đó nằm trong phạm vi chịu đựng của anh. Vân Miểu chưa về, anh cũng hơi lo lắng, nên không có khẩu vị.

Cô không đợi Lục Chinh nói xong, đã dựng bàn ở đuôi giường của anh lên, kéo đến gần, để hộp cơm bằng nhựa trước mặt anh.

Lục Chinh vừa định nhận lấy thì Vân Miểu đã gắp một đũa thức ăn đưa tới bên miệng anh.

Lục Chinh nhướng mày: “Tốt vậy à?”

Vân Miểu: “Lẽ nào vừa rồi không phải anh đang đợi em đút sao?”

Khóe môi của Lục Chinh gần như muốn cong lên trời rồi: “Ừ, đúng là anh đang đợi.”

Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đi xuống hầm để xe dưới tầng một thì phát hiện không lấy chìa khóa xe, hai người vừa đi tới trước cửa, đúng lúc gặp cảnh này. Lục Chinh liếc nhìn, hai người họ lập tức chuồn đi.

Khiếm nhã đừng nhìn!

Vân Miểu dọn dẹp bàn xong, trông thấy Lục Chinh đang nhìn mình chằm chằm.

Vân Miểu nhìn anh hỏi: “Có việc gì à?”

Lục Chinh: “Miểu Miểu, trong túi áo bệnh nhân của anh có đồ, lấy giúp anh một chút.”

Vân Miểu không nghi ngờ anh, thò tay vào trong.

Đó là một cái hộp vuông màu đen, bên ngoài có buộc một sợi dây lụa màu đỏ đậm.

Vân Miểu nhướng mày: “Bên trong là gì thế? Nhẫn à?”

Lục Chinh cười: “Có phải lại tầm thường rồi không?”

“Một chút.” Vân Miểu tháo sợi dây lụa bên ngoài, mở hộp ra. Bên trong quả thực là một chiếc nhẫn, thiết kế vòng tròn đơn giản, có khảm một viên kim cương.


Mặt trái của vòng tròn có một dãy số.

Đó là mã số cảnh sát của Lục Chinh.

Vân Miểu lấy chiếc nhẫn kia ra, muốn đeo vào tay nhưng bị Lục Chinh ngăn lại: “Không thể tự đeo.”

Lục Chinh cầm tay cô, ngón tay cầm lấy chiếc nhẫn kia.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, Lục Chinh cúi đầu, ánh sáng trong mắt còn sáng hơn viên kim cương trong tay: “Dù sao cũng phải có nghi thức một chút.”

Giây tiếp theo, cô nghe thấy anh điều chỉnh giọng điệu và nói: “Cô Kha Vân Miểu, xin hỏi cô có đồng ý gả cho Lục Chinh, bất kể nghèo khổ, giàu có, mạnh khỏe, bệnh tật hay không?”

Vân Miểu bị dáng vẻ này của chọc cười: “Nếu em không đồng ý thì thế nào?”

Lục Chinh từ từ đeo chiếc nhẫn kia vào ngón áp út của cô: “Vậy anh chỉ đành bắt giữ em rồi.”

Vân Miểu nhìn chiếc nhẫn kia. Ánh sáng mặt trời buổi trưa phản chiếu chiếc nhẫn thành ngôi sao lấp lánh: “Anh lấy chiếc nhẫn này ở đâu ra vậy?”

Lục Chinh: “Cửa hàng giao đến.”

Đây là nhẫn đặt làm của DW, dòng chữ phía sau kia cũng không phải một khoảng thời gian ngắn có thể khắc lên được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu: “Lúc trước anh đã đặt rồi?”

Lục Chinh: “Cũng không hẳn là rất lâu trước kia.”

Vân Miểu cong môi, trong giọng nói chất chứa niềm vui: “Anh nói chi tiết cụ thể xem nào, chẳng hạn như tại sao đột nhiên muốn đi đặt nhẫn? Em muốn nghe.”

Lục Chinh vuốt ve gáy cô: “Miểu Miểu, đừng hỏi nữa, chú sẽ xấu hổ.”

Vân Miểu: “Xấu hổ cái gì?”

Lục Chinh: “Chú mong được gả đi, nghe xấu hổ biết mấy.”

Vân Miểu: “Nhưng vẻ mặt của anh trông không giống xấu hổ chút nào.”

Lục Chinh: “Giả vờ cả đó.”

Vân Miểu: “...”

Y tá đi vào thay thuốc cho Lục Chinh, buổi chiều anh còn phải truyền ba chai nước biển nữa.

Lục Chinh: “Làm phiền cô rút kim ra giùm tôi, tôi có việc bận.”

“...” Ánh mắt của y tá kia nhìn anh không phải có việc bận, mà là có bệnh.

Lục Chinh: “Cô không rút cho tôi, tôi tự rút.”

*

Nửa tiếng sau, Lục Chinh mang đầy đủ giấy tờ, cùng Vân Miểu đến nơi đăng ký kết hôn.

Bọn họ đến sớm quá, nhân viên vẫn chưa làm việc.

Lục Chinh đã liên tục nhìn đồng hồ, cau mày, vẻ mặt hơi nghiêm túc: “Một giờ ba mươi hai phút rồi, những nhân viên này làm việc không tích cực gì cả.”

Vân Miểu cảm thấy buồn cười: “Lục Chinh, anh mong được gả đi thế à?”

Lục Chinh nắm tay cô: “Anh sợ em rút lại.”

Vân Miểu: “Sao em phải rút lại chứ?”

Lục Chinh: “Ừ, là chú đây trâu già gặm cỏ non, không có niềm tin.”

Vân Miểu: “...”


Đợi đến lúc chụp ảnh, nhân viên nhìn thấy áo bệnh nhân trên người Lục Chinh thì ngẩn người: “Anh có muốn đi thay bộ đồ khác không? Trông chỉnh tề một chút.”

Dù sao ảnh trên giấy đăng ký kết hôn phải lưu giữ rất nhiều năm.

Lục Chinh suy nghĩ thấy cũng đúng, anh định tìm người mượn quần áo, nhưng bị Vân Miểu kéo về: “Em không để ý đâu.”

Lục Chinh mỉm cười: “Được.”

Hai người ngồi ngay ngắn, mặc dù Lục Chinh đang bị bệnh nhưng vẫn rất đẹp trai, Vân Miểu rất hài lòng về tấm ảnh đó.

Mặt trời quá gắt, Lục Chinh ngồi trước sảnh làm việc, kéo lấy Vân Miểu.

Vân Miểu quay đầu, trông thấy ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn mình.

Lục Chinh: “Miểu Miểu, gọi anh một tiếng đi.”

Vân Miểu không hiểu ý của anh: “?”

Lục Chinh đung đưa cuốn sổ đỏ trong tay: “Bây giờ thân phận của hai chúng ta thay đổi rồi, em gọi anh là gì? Anh nhắc nhở một chút, là hai chữ.”

Đúng lúc ở phía sau có một cặp vợ chồng son, hai người tình chàng ý thiếp gọi nhau “chồng ơi”, “vợ ơi”.

Vân Miểu há miệng, nhưng lại không thể gọi được, vành tai bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng: “Lục Chinh, anh có thể đừng học kiểu sến súa đó của người ta được không hả?”

Lục Chinh ôm cô vào lòng, ghé sát bên tai cô nói nhỏ: “Được thôi, anh nghe lời vợ, không sến súa…”

Vân Miểu: “...”

*

Đoạn video kia của Vân Miểu dấy lên một trận sóng lớn.

Người dân khắp nơi đều đang thảo luận về Ngô Viễn Ba, biết pháp phạm pháp, mua chuộc nhân chứng.

Vô số phóng viên cầm máy ảnh đi tới trước cổng của sở cảnh sát tỉnh.

Áp lực mà sở đối mặt cũng lớn chưa từng thấy.

Phòng ngừa miệng dân còn hơn phòng ngừa tai nạn nghiêm trọng do lũ lụt mang đến…

Bốn giờ chiều, trong sở phái người tới tiếp nhận tất cả công việc của Ngô Viễn Ba.

Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đưa chứng cứ mà bọn họ thu thập được, tổng kết lại, báo cáo lên trên.

Tám giờ tối, Ngô Viễn Ba bị mời đến phòng thẩm vấn.

Từ lúc bước vào phòng, ông ta luôn giữ im lặng.

Suy cho cùng cũng là cục trưởng nhiều năm, khí thế và uy lực vẫn còn, cảnh sát thẩm vấn ông ta chưa kịp chuyển đổi nhân vật, có hơi dè dặt.

“Cục trưởng Ngô, ông vẫn nên nói sự thật đi, đã có chứng cứ xác thực rồi, chúng ta nhanh chóng kết thúc chuyện này.”

Ngô Viễn Ba im lặng nhìn về phía cửa.

Cảnh sát thẩm vấn ông ta nhìn theo tầm mắt của ông ta, đó là máy lọc nước của phòng thẩm vấn bọn họ.

Cuối cùng Ngô Viễn Ba đã nói câu đầu tiên: “Tôi muốn uống nước.”

Làm đồng nghiệp nhiều năm, không thể tuyệt tình ngay được.

Cảnh sát kia đứng dậy đi rót nước cho ông ta.

Vừa đến cửa, bỗng nhiên trong phòng thẩm vấn vang lên một tiếng động lớn…

Cảnh sát kia ý thức được có điều không bình thường, lập tức gọi đồng nghiệp ở bên ngoài: “Không hay rồi.”

Khi bọn họ đẩy cửa đi vào, Ngô Viễn Ba đã nằm bên cạnh bức tường trắng ở phía đông, não và máu bắn tung tóe khắp mặt đất.