Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 101: C101: Chương 101




Sau khi xúc hết tuyết trên đường, thời gian vẫn còn sớm, Trác Ương lái xe thẳng đến con đường chính. Cho dù hôm qua mới trải qua một trận bão tuyết, thời tiết rét lạnh, nhưng vẫn có không ít người hành hương đi qua.

Vân Miểu nhìn những người bái lạy thành khẩn kia, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó hình dung, vừa thần thánh lại vừa thuần khiết.

Vân Miểu: “Bọn họ đi đến cung điện Potala sao?”

Trác Ương: “Ừ, bọn tôi cũng đi.”

Lễ Giáng Thần sắp đến rồi, bọn họ phải đến cung điện Potala quét vôi trắng.

Xe dừng ở bên đường, nhân viên quét vôi trắng bên kia cũng đã tới, ngoại trừ nhân viên ra, còn có đám đông xách thùng đến tự nguyện tu sửa cho cung điện Potala.

Vân Miểu chú ý nhìn một chút, bọn họ bỏ sữa bò, mật ong, hoa hồng Tây Tạng và cả đường trắng vào nguyên liệu quét vôi.

Trác Ương: “Người bên ngoài đều nói tường của cung điện Potala có vị ngọt, bọn họ không lừa gạt đâu, bức tường này ngọt thật đó.”

Trác Ương khuấy đều những thứ đổ vào trong thùng, cậu ấy đưa cho Lục Chinh một sợi dây: “Hôm qua tuyết rơi làm chậm trễ rồi, hôm nay phải quét đến tối mới về.”

Rất nhanh, Vân Miểu nhìn thấy Lục Chinh treo sợi dậy, từ bên trên đi xuống.

So với bức tường to lớn, người treo ở trên đó trông vô cùng bé nhỏ.

Chỗ này quá cao rồi, Vân Miểu ít nhiều gì cũng hơi lo lắng, cô vẫn luôn nhìn Lục Chinh ở bên trên.

Chỗ bùn nhão màu trắng dần dần được quét lên, trong không khí có hương trà thanh ngọt. Cho dù biết nước mưa sẽ gột rửa những thứ đồ tươi đẹp kia đi hết, nhưng người ở đây vẫn bằng lòng quét sự chúc phúc tươi đẹp nhất lên tường.

Mặt trời dần lặn xuống phía tây, mặt trời của Tây Tạng dường như đỏ, và cũng tròn hơn những nơi khác.

Vân Miểu thích chỗ này.


Khi mặt trời lặn xuống một nửa, cuối cùng đám người Lục Chinh đã nhảy xuống từ bức tường cao kia. Ánh chiều tà kéo bóng người ra rất dài, rất dài. Dưới ánh hoàng hôn, cung điện Potala ở phía sau trở nên bí ẩn.

Tia sáng cuối cùng rơi vào trời tây, cung điện Potala ở phía sau bỗng chốc sáng lên, cùng lúc đó đám đông cũng la lên.

Vân Miểu ngẩng đầu nhìn cung điện Potala sáng như ban ngày xuất hiện trong tầm mắt, một cảm xúc khó diễn tả dâng trào trong trái tim, thần thánh, cảm động, mà lại tươi đẹp…

Nơi mà cả đời phải đến một lần, có lẽ chính là cảm giác đó.

Rất nhanh, Lục Chinh đã xuất hiện trong ánh sáng.

Anh xách thùng, từng bước đi về phía cô, thân hình của anh cao lớn, bờ vai và tóc đều được ánh sáng kia chiếu vào.

Vân Miểu không tự chủ được mà nghĩ đến chín năm trước, quang cảnh khi lần đầu tiên cô gặp Lục Chinh. Anh cũng đến từ trong ánh sáng, giẫm nát bóng đêm, từng bước đi lại…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh đứng ở phía xa đã nhìn thấy Vân Miểu.

Hai người nhìn nhau cười cách một khoảng.

Đợi anh đi đến gần đèn đường, Vân Miểu mới nhìn thấy trên mặt Lục Chinh và Trác Ương đều dính bùn trắng, đó là vừa nãy quét tường không cần thận bị bắn lên mặt.

Trác Ương lấy tay áo, tùy tiện lau lên mặt.

Vân Miểu thì lấy khăn giấy, ra hiệu cho Lục Chinh cúi đầu.

Những vết bùn trắng kia đã khô trên mặt, rất khó lau sạch.

Lục Chinh bốc một nắm tuyết còn sót lại bên đường, xoa lên mặt, bùn gặp nước đã hòa tan, Vân Miểu kiễng chân lau giúp anh.


Động tác của cô dịu dàng và tỉ mỉ, Lục Chinh vô cùng phối hợp với cô.

Đợi khi Vân Miểu bỏ tay xuống, anh mới đưa vào tay cô một bông hoa màu tím- Một bông hoa năm cánh không biết tên. Cánh hoa tươi tắn, cành lá nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Vân Miểu ngẩn người một lúc: “Lấy ở đâu ra vậy?”

Lục Chinh: “Lúc quét tường, anh tiện tay hái đó.”

Trác Ương: “Nam Gia, thôi đi, cái đó nào có gọi là tiện tay hái, mà là tốn không ít sức lực mới hái được.”

Trác Ương nhìn Vân Miểu, nói tiếp: “Vốn dĩ bọn tôi đã nhảy dây xuống rồi, nhưng anh ấy vô tình nhìn thấy bông hoa kia, kiên trì leo lại lên dây để hái nó. Anh ấy nói rằng hoa trên cung điện Potala đại diện cho cát tường, bình an, nhất định phải hái tặng cho cô.”

Vân Miểu cụp mắt, cẩn thận quan sát bông hoa trong tay, bỗng nhiên cô cảm thấy nó đẹp và thuần khiết hơn bất cứ loài hoa nào trên thế giới.

Vân Miểu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt bị màn đêm nhuộm đen của Lục Chinh: “Cảm ơn anh.”

Màn đêm buông xuống, nhiệt độ thoáng chốc giảm mạnh, buổi đêm ở cung điện Potala yên tĩnh và tịch mịch.

Có một vị sư lắc bánh xe cầu nguyện, đi vòng quanh cung điện sáng như ban ngày kia hết vòng này đến vòng khác, tiếng Phạn lọt vào tai, vô cùng kỳ ảo. Có một ảo giác như kiếp trước kiếp này hội tụ tại đây.

Bỗng nhiên Vân Miểu nhớ ra nguyên nhân mình đến Tây Tạng lần này.

Là vì một câu thơ:

“Kiếp trước,

Xoay núi, xoay nước, xoay tháp Phật.


Không phải để tu đời sau.

Chỉ vì gặp được anh trên đường đi.”

Cô đến đây, chẳng qua là để đứng ở phía xa nhìn linh hồn anh.

Nào ngờ thật sự đã gặp được anh.

Cô không tin vào Phật, nhưng lại được sự che chở của Phật Tổ.

Trác Ương nói tiếp: “Hôm nay đã hoàn thành được hai hạng mục lớn, ngày mai chính là lễ Giáng Thần rồi.”

Vân Miểu hơi tò mò: “Lễ Giáng Thần là ngày lễ như thế nào?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trác Ương: “Phật Tổ xuống nhân gian, các tín đồ ở khắp nơi đều tới chùa Đại Chiêu, chùa Tiểu Chiêu, cung điện Potala để gặp Phật Tổ, cầu mưa thuận gió hòa, như ý cát tường.”

Vân Miểu: “Không phải tín đồ có đi được không?”

Trác Ương: “Đương nhiên là được, cô muốn đi cầu nguyện à?”

Vân Miểu: “Ừ.”

Trác Ương gật đầu: “Được, sáng hôm sau bảo Nam Gia dẫn cô đi, anh ấy quen thuộc chỗ này.”

Trác Ương lại nhảy lên xe, cậu ấy lái xe đến trước cửa nhà Trác Mã.

Xe của Vân Miểu tối qua đã được kéo về, tuyết đọng bên trên cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Bọn họ ăn cơm tối ở nhà Trác Mã, rồi Vân Miểu lái xe đi tới chỗ ở của Lục Chinh.

Đây là một căn nhà nhỏ cạnh núi, không lớn, xung quanh vô cùng hoang sơ, vẫn may đồ bên trong còn tính là đầy đủ.

Khi nghĩ đến mấy tháng rồi Lục Chinh đều ở chỗ này, Vân Miểu không kìm được mà đau lòng.


Lục Chinh đứng ở trước cửa, vẫn chưa kịp bật đèn thì bỗng nhiên Vân Miểu ôm lấy anh từ đằng sau: “Đáng lẽ em nên đến đây tìm anh sớm hơn.”

Mấy tháng đó, anh không có chút trí nhớ nào, ở nơi lạ lẫm và hoang vu này, cuộc sống trôi qua thế nào đây?

Giọng nói của cô gái hơi nhỏ, Lục Chinh quay người ôm cô vào lòng: “Sao thế?”

Giọng nói của Vân Miểu hơi nghẹn ngào: “Lục Chinh… Anh vì cứu em mới ra nông nỗi này. Hôm đó, em để lại ám hiệu cho anh, vốn nghĩ rằng anh có thể đến đó nhặt xác cho em, nhưng không ngờ anh sẽ đến nhanh như thế. Anh vì cứu em mới trở thành dáng vẻ như bây giờ, đều tại em.”

Đây là lần đầu tiên cô nói với anh những chuyện này.

Lục Chinh nghe thấy, thứ anh cảm nhận được đều là nỗi đau khổ của cô.

Anh bị cảm xúc kia lây nhiễm, trong đầu cố gắng tập trung vào một điểm, anh cầm bom nhảy lên máy bay…

Vô số sợi tơ được kéo ra, tụ lại rồi quấn quanh, đan xen, xếp chồng lên nhau.

Anh nhìn thấy rồi…

Dưới ánh sáng mù mịt, khuôn mặt cô gái đều là vệt nước mắt, cô đang xin anh đừng chết.

“Đừng chết mà, Lục Chinh, em xin anh đó.” Cô gái liên tục cầu xin anh, giọng nói dần trở nên mơ hồ.

Cánh cửa đen được đẩy đến cuối cùng, anh nhìn thấy bản thân đứng trong ánh sáng, anh mặc đồng phục cảnh sát, súng vắt ngang hông, chân mang giày bốt màu đen.

Anh nhớ lại hết rồi!

Nước mắt bỗng chốc trào ra khỏi hốc mắt.

Lục Chinh cúi mặt, ôm mặt Vân Miểu, nụ hôn dịu dàng bắt đầu từ trán cô, trượt qua sống mũi, cuối cùng đặt xuống mắt cô: “Miểu Miểu, cho dù trước kia hay hiện tại, đều là anh cam tâm tình nguyện.”

Vân Miểu: “Anh vừa gọi em là gì?”

Lục Chinh: “Miểu Miểu.”