Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 57




Ta đi ngang qua hai người bọn họ nói “Còn không mau đi theo?”

“Hảo” Hai người kia nghe vậy lập tức đi theo ta. Lục thị lang đi hai bước còn cố xoay cái eo thon nhỏ, giả nữ cũng thật chuyên nghiệp. . .Xem ra là một tay lão luyện.

Đến Tuyền Lan điện, sai Nhã Ca đi trông cửa sau, ta liền ngồi xuống, hai chân bắt chéo, điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái. Ta hiện tại dù gì cũng là Hiền phi, bọn họ nhìn thấy dù gì cũng phải gọi một tiếng “Nương nương”. Trước ở Phù Dung các đối với hai người này, mặc dù không bị khi dễ, nhưng cũng phải chịu yếu thế, bình thường lời khách sáo nói cũng không ít, hiện tại thân phận đã thay đổi, nhưng nếu ở trước mặt bọn họ kiêu ngạo, bắt bọn họ phải kêu ta là “Nương nương”. . .

Đắn đo hồi lâu, ta ngẩng đầu, đang muốn nói lên nghi vấn trong lòng, Lục thị lang đã quăng bọc quần áo ra một bên, ngồi chồm hổm trên đất, đầu gục xuống. Mà nhìn Qua Tử huynh, hắn đã sớm kéo ghế ra ngồi, dựa vào ghế, nhìn ta một cách ôn nhu. Ánh mắt nhu tình như nước ấy cũng khiến ta một hồi miệng đắng lưỡi khô, ho nhẹ một tiếng, ta liền lớn tiếng che đậy nói:

“Hai người các ngươi, đi cùng nhau?”

“Không phải, dĩ nhiên không phải.” Hai người đồng thời xua tay nói.

“Nga, vậy là. . .?”

“Nửa đường gặp nhau.”

“Đúng vậy a, gặp ở cửa cung.”

Điều này lại càng vô lí rồi. Mặc dù ban ngày canh giữ cửa cung không quá nghiêm ngặt, nhưng dù gì cũng là trung tâm chính trị của một nước, sao có thể giống như cái chợ ngươi muốn thì vào?

Nhìn ra vẻ nghi ngờ trên mặt ta, Lục thị lang vội vàng lấy ra một bài tử nói:

“Nương nương, ta có lệnh bài Đoàn Tu đưa cho nên có thể tự do ra vào cung.”

Nga? Quyền lực của Đoàn Tu lớn như vậy sao? Tuy rằng ta cảm thấy người này vừa lẳng lơ vừa thâm hiểm, nhưng không nhìn ra dáng vẻ quan to của hắn. Ta ngẩng đầu nhìn Qua Tử huynh. Chỉ thấy hắn từ trong ngực lấy ra một lệnh bài, trên lệnh bài là một chữ “Hàn”.

Là lệnh bài của Hàn vương, nhưng sao hắn lại dễ dàng đưa cho Qua Tử huynh như vậy? Ta đang định hỏi, liền Qua Tử huynh mặt ửng đỏ, rồi sau đó nói: “Tử viết [1], tạm thời mượn dùng, không coi là trộm.”

[1] “Tử viết”, hiếm khi là “Khổng Tử viết”, ghi là “Tử viết” nghĩa là khổng môn đệ tử cho là người trong thiên hạ cũng biết thầy của bọn họ là ai.

Chậc chậc, nói thật là hay, chẳng qua không biết đây rốt cuộc là lời của tử nào. Đoán chừng chính là ngươi muốn mà thôi.

Lạnh nhạt nhìn bọn họ một cái. Ta nói:

“Là ai nghĩ. . .Khụ khụ, giả trang nữ nhân?”

“Là ta là ta.” Chỉ thấy Lục thị lang vui sướng vẫy tay, đắc ý nói:

“Chúng ta vào cung tránh mấy ngày, tất nhiên không thể dùng thân phận thật.”

“Phải không, vậy thì Vi đại nhân, nếu ngươi mất tích mấy ngày thì thế nào? Không phải vào triều sao?”

Chỉ thấy Lục thị lang nhíu mày, sau đó lại giãn ra, rồi sau đó xua tay nói:

“Không sao, mỗi lần ta gây gổ với Đoàn Tu liền trốn, hắn đều che dấu cho ta, lúc vào triều sẽ nói với hoàng thượng là ta bị bệnh.”

Ta nhìn dáng vẻ coi như chuyện tự nhiên của Lục thị lang, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Khụ khụ. Ngay cả nghỉ phép cũng là Đoàn Tu đi xin lãnh đạo, lại vẫn sống chết nói muốn rời khỏi hắn, thật là. . .Khụ khụ. Đoàn Tu này làm bà vú, thật đúng là hao tâm tổn lực, bất quá cũng chính là do hắn tự nguyện.

Có người hết lần này đến lần khác vẫn chịu đựng sự tùy ý của ngươi, cũng thật là một chuyện làm người ta hâm mộ.

Ta lại nói:

“Nói như thế, trước đây ngươi trốn đi đâu?”

“Nga, rất nhiều a.” Lục thị lang giơ tay ra đếm: “Đến Di Hồng viện. Ân, lần đó bị coi là nữ tử rồi bắt vào, kết quả phát hiện ra liền để ta làm việc vặt trong phòng chứa củi.

Còn có một lần đến Yên Vũ lâu. Sau đó bởi vì ta không cẩn thận đá phải người kia. . .Lại không cẩn thận đốt mất Hồng các, kết quả là bị lão bản đuổi ra ngoài.”

Ta lại nhớ màn trình diễn “Nướng mông” lần trước của Lục thị lang, lần nữa cảm thán, Đoàn Tu làm bà vú thật không dễ dàng. . .Trói buộc một người như vậy ở bên, không biết giảm bao năm tuổi thọ a!

Lại thấy Lục thị lang hé ra khuôn mặt trong sáng ngây thơ hỏi ta:

“Nhưng là nương nương, tại sao mỗi lần cho dù ta đi đâu, bất kể ta dịch dung thành dạng gì, tên khốn Đoàn Tu kia đều có thể tìm được ta?”

Đôi mắt to với hai hàng lông mi cong dày đang chớp chớp, bên trong hiện lên vẻ khó hiểu. Ta sờ trán, cũng không biết phải nói với bảo bảo tò mò kia như thế nào. Định mở miệng, lại nghe thấy thanh âm sầu não của Qua Tử huynh:

“Bởi vì trong lòng hắn có ngươi a. Cho nên dù ngươi có đi đâu, hắn cũng vẫn tìm được ngươi.”

Rồi sau đó quay đầu, đôi mắt nhu tình chân thành nhìn ta nói: “Tựa như ta với Xuân Tiêu, bởi vì trong lòng ta có. . .”

“Điểm tâm này ăn rất ngon! Ngươi thử một chút đi!”

Thật nhanh cầm một khối bánh trên bàn với thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào miệng Qua Tử huynh đang lời ngon tiếng ngọt như nước Hoàng Hà tràn lan, rồi sau đó ngẩng đầu vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.

Trong lòng nghĩ: Hãm cha. . .Mấy ngày không thấy, Qua Tử huynh ngươi đi bồi dưỡng một khóa “Lời ngon tiếng ngọt” sao? Mở miệng là hoa sen bay ra chói lọi. . .

Qua Tử huynh nhíu mày, từ từ nuốt khối bánh kia, rồi sau đó dáng vẻ nhu tình mật ý nói: “Xuân Tiêu, ta biết ngươi đối với ta tốt nhất. Đến bây giờ còn nhớ rõ ta thích ăn bánh ngọt. . .” Khụ khụ, Qua Tử huynh a, trong mười miếng bánh thì chín miếng đều ngọt đi? Cho dù có mặn, xác suất ta lấy phải cũng rất thấp. Bất quá cũng không thể trách hắn, cổ đại dường như còn chưa nghiên cứu xác suất. Chỉ trong mấy ngày, công lực tự mình đa tình của Qua Tử huynh lại càng tăng. . .

Quay đầu đi, ta nói với Lục thị lang:

“Vi đại nhân, trước kia ngươi trốn đến nhiều nơi như vậy, lần này sao lại nhớ tới chỗ ta?”

Lục thị lang nghe vậy nói: “Trước kia vô luận ta trốn ở đâu Đoàn Tu cũng tìm thấy. Nhưng lần này thì khác a, lần này trốn ở trong cung, hắn cho dù quyền hành có cao đến mấy cũng không dám đến hậu cung lục soát tìm người.”

Cũng có chút đầu óc a. Khẽ nhíu mày ta lại nói: “Ngươi nghĩ Đoàn Tu không có cách nào tới hậu cung tìm ngươi, nhưng ngươi cũng chưa nghĩ đến việc bị phát hiện, nếu long nhan giận dữ, hoàng thượng tức giận sẽ. . .”

Ta dời mắt, nhìn vào đương bộ (không biết tìm từ gì nên để y như convert, các bạn chắc ai cũng hiểu). Mắt thấy hắn run run, thật nhanh che nơi đó, rồi sau đó run rẩy nói với ta: “Nương nương là người có tài học cao nhất trên đời này. Nhất định có thể bảo vệ ta.” Có đủ tự tin a. Bất quá Lục thị lang a Lục thị lang, vỗ mông ngựa tốt chưa chắc đã thành công. Không phải ai cũng là Vi Tiểu Bảo.

Thấy ta hồi lâu không đáp, hắn giống như có chút nôn nóng, đứng lên, vui vẻ chạy tới ôm tay ta nói:

“Hơn nữa ta còn coi như là sư phụ của nương nương. Người ta nói một ngày là thầy, cả đời là cha. . .”

Ta che miệng hắn nói “Được rồi, mấy ngày nay ngươi ở trong cung làm nha đầu làm việc vặt đi.”

Phù, thật không thể tưởng tượng được nếu ta có một người phụ thân như vậy, đoán chừng là không đợi ta được sinh ra liền bị Đoàn Tu hành hạ đến chết. Nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt Lục thị lang, trong lòng ta cũng vui mừng, lần trước ở Phù Dung các, Đòan Tu đưa cho ta mấy vạn ngân phiếu. Lần này tìm Lục thị lang cho hắn, không biết hắn sẽ cho bao nhiêu. Chắc sẽ nhiều hơn. Chẳng qua bây giờ chưa phải lúc, phải đợi mấy ngày nữa, chờ lúc Đoàn Tu gấp như kiến bò trên chảo nóng ta sẽ dắt qua, ngân lượng lấy được sẽ nhiều chứ không ít.

Vừa nghĩ tới tiền sắp vào túi, ánh mắt ta nhìn Lục thị lang cũng nhu hòa hơn, đây gọi là mưa thuận gió hòa. Vi Luật thấy ánh mắt của ta liền run, rồi sau đó rũ mắt xuống rụt rè nói:

“Nương nương, ngươi đói bụng?”

A? Chẳng lẽ ánh mắt bà ngoại sói của ta rõ ràng như vậy sao? Vội vàng hạ mắt. Thuận tay cầm lên bánh bao trên bàn, ta nói “Đúng đúng”. Lục thị lang há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó. Ta vội nói:

“Vi đại nhân vào nội thất nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, ánh mắt Lục thị lang đảo qua lại giữa ta và Qua Tử huynh. Bộ dáng “Quả nhiên có gian tình”, rồi sau đó giống như chó nhỏ nhào lên giường, tựa hồ là đang mệt mỏi. Chậc chậc, không thể không nói, rời nhà trốn đi cũng mệt vô cùng.

“Tần Duệ” Ta gọi hắn, trước đây ta luôn gọi hắn là “Công tử, công tử”, hôm nay đã như vậy, cũng không có lí do gì phải khách sáo với hắn.

“Ân?” Hắn chăm chú nhìn ta, vẻ mặt ngươi nói trước đi. Hạ mắt, hít một hơi, ta nói:

“Ngươi biết nơi này là đâu chứ?”

“Hậu cung a.” Bộ dáng xem thường.

Lại hít một hơi thật sâu, ta lại nói “Nếu ngươi biết đây là hậu cung, sao ngươi còn tới?” Hành động liều lĩnh như vậy?

Chỉ thấy Qua Tử huynh vẻ mặt bình tĩnh nói “Đồ của mình, dĩ nhiên là phải tự mình tới tìm.” Đồ? Hắn nói đồ là ám chỉ ta?

Thấy ta vẻ mặt khó hiểu, hắn thở nhẹ, cúi người tới gần. Hai tay ôm lấy eo ta, hắn tựa vào bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Xuân Tiêu, mặc dù ta không ưu tú như biểu ca, cũng không có tài học như Đoàn đại nhân (hình như có nhiều chương ta nhầm Đoàn Tu thành Đoạn Tu thì phải), nhưng ta có một điểm hơn bọn họ, ta vẫn hiểu thứ mình muốn là gì. Khi xuất hiện những chuyện khó cả hai đường thì ta so với bọn hắn cũng sẽ dễ dàng quyết định lấy hay bỏ hơn.”

Đây là ý gì? Hắn nói lấy hay bỏ cái gì?

Mặc kệ, ta nói: “Tần Duệ, ngươi cũng biết thân phận bây giờ của ta? Ta bây giờ là phi tử của hoàng đế! Là chủ cung điện này.”

Hắn cũng chỉ nhìn ta một cái, rồi sau đó nói: “Xuân Tiêu, yến hội tối qua, ta thật cao hứng!” Cao hứng? Tối hôm qua hắn không phải cũng sắp sầu muộn thành sư tiên Lí Bạch sao? Cao hứng? Chẳng lẽ chỉ trong một tối ngắn ngủi, đầu óc liền hỏng?