Khép Mi

Chương 9: Chương 5.1




Siêu thị Co.opmart Biên Hòa

Lại một tuần nữa trôi qua, sự việc của Mỹ Dung và Lê Thúy đã được nhà trường và Ban quản lý Khu nội trú đưa ra mức kỷ luật cuối cùng. Bên cạnh việc bị kết thúc hợp đồng trước thời hạn ở khu nội trú, Lê Thúy còn bị đình chỉ học một năm, Mỹ Dung thì phải điều trị nên cũng nghỉ học kỳ này. Kỳ thật ba người còn lại trong phòng đều biết đây đã là mức phạt nhẹ nhất rồi, cũng không cưỡng cầu gì thêm.

Lệ Tâm khẽ thở dài. Thôi thì mọi chuyện cũng đã qua, ai đúng ai sai cũng không quan trọng nữa, chỉ mong họ có thể bình tâm trở lại, bước tiếp con đường phía trước. Với tay lấy hộp cà phê trên kệ cho vào thùng, Lệ Tâm nhanh tay dọn dẹp lại mọi thứ, kết thúc ngày làm việc đầy vất vả.

Xong đâu đấy, cô lấy chiếc ghế nhỏ, ngồi trước quầy hàng đợi hai đồng nghiệp của mình trở về. Tuần sau đã là cuối tháng, cũng là ngày cô hẹn chị gái cùng đi thăm mẹ, không biết…

Thôi không nghĩ nữa, Lệ Tâm xách chiếc cặp jean cũ kỹ ra khỏi thùng giấy bên cạnh, lấy một chiếc hộp ra.

“Cái gì vậy chị?” – Kim Oanh vừa từ nhà vệ sinh ra, mắt nhìn chiếc kẹp trên tay Lệ Tâm tò mò – “Cũng không giống kẹp tóc lắm.”

“À… là kẹp áo.” – Lệ Tâm đưa chiếc kẹp áo lên cao ngắm nghía – “Chị muốn tặng chị của chị. Oanh, em góp ý thử xem, mẫu này đẹp không?”

“Ưm… em thấy hơi đơn giản. Một bông hoa, một chiếc lá… chị, có đơn điệu quá không?” – Kim Oanh nhíu mày nhìn kẹp áo trước mắt – “ Hơn nữa bây giờ kẹp áo đâu có nhiều người dùng, hay chị đổi món quà khác đi.”

“Đơn điệu lắm à?” – Lệ Tâm đưa chiếc kẹp lên cài thử - “Nhưng chị Lệ Giang lại thích cái này, khó nghĩ quá!”

“Ôi… vậy thì đừng nghĩ nữa. Tặng quà thì người nhận phải thích mới được.”

“Ừm… em nói cũng đúng. Vậy thì quyết định chọn cái này vậy, không đổi nữa.” – Lệ Tâm đưa tay mở khóa.

“A… anh Hùng về rồi.” – Kim Oanh nhìn thấy lão đại đã trở về, vui mừng reo to – “Money của em đâu?”

“Đây đây… lương tháng này anh nhận đủ cả, ai cũng có phần hết á. Lệ Tâm, của em đây… Kim Oanh, của em nè. Kiểm tra lại hộ anh đi.”

Ba mươi giây sau…

“What? Anh… sao của em lại thiếu mất hai mươi ngàn đồng vậy?” – Lệ Tâm hướng Đỗ Hùng lên án – “Anh… vạn lần đừng nói lại phạt em cái gì nữa đó nha?”

“Ghê thật… tốc độ tính tiền của em cũng nhanh quá thể.” – Đỗ Hùng trợn mắt nhìn Lệ Tâm, không nghĩ mình cố ý lấy toàn tiền lẻ đưa cô lại chẳng làm khó được cô miếng nào cả - “Em thật hiểu ý anh. Đương nhiên là phạt em vụ đi trễ hôm trước rồi.”

“Huhu… có nhầm không vậy? Anh chẳng phải đã bắt em ba hôm liên tiếp đều đến sớm hơn hai người hai mươi phút để dọn dẹp trước rồi sao? Sao còn nỡ trừ tiền của em nữa.”

“Uầy… sao không nỡ? Dù gì cũng đâu phải tiền của anh.” – Đỗ Hùng nhìn gương mặt mất của của Lệ Tâm không nhịn được trêu chọc – “Em không thấy mấy tên tội phạm bị bắt, ngoài vào tù còn phải bồi thường cho gia đình nạn nhân hay sao?”

“Ui… lát nữa đi ăn chẳng phải chị cũng chiếm thế thượng phong hay sao? Em còn đang lo hai mươi ngàn đồng ấy chẳng thấm vào đâu đây nè.” – Kim Oanh quẹt tay lên miệng thấm nước bọt, dù đang bận đếm tiền vẫn không quên trêu chọc Lệ Tâm vài câu.

“Là em nói đó nhé! Lát nữa đừng ân hận.” – Lệ Tâm thích ý. Được rồi, lát nữa cô sẽ dùng tốc độ thần sầu cướp thức ăn của bọn họ, nghĩ tới thôi là đã thấy bụng sôi cồn cào rồi.

Reng… reng…

Tiếng điện thoại reo vang , Lệ Tâm nhanh chóng bỏ tiền vào ngăn kéo trong cùng, nhấc máy.

“Tớ nghe nè.”

“Mua giúp tớ mấy bịch bánh mỳ đi.” – Thu Trang thều thào – “Không nghĩ lại đến sớm như vậy.”

“Ừ. Có cần tớ mua thuốc thêm không?”

“Không sao. Nhớ chọn hàng khuyến mãi là được.”

“Ok… Cậu nghỉ đi. Tầm hai tiếng nữa tớ mới về đó.”

“Ừ…”

Ngắt cuộc gọi, Lệ Tâm nhờ Kim Oanh cầm giúp cặp, lấy ví tiền chạy nhanh vào khu vực phía trong siêu thị.



Cùng lúc đó,

Quầy nước uống hôm nay quả thật náo nhiệt hơn mọi khi. Bình thường khu vực này tùy lúc sẽ xuất hiện một vài cô nàng PG sản phẩm, nhưng hôm nay không cần lực lượng này nơi đây vẫn đông đúc lượt người đi qua đi lại, nhất là những thiếu nữ đang tuổi mộng mơ.

Hạo Nhân khẽ nhíu mày. Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm khiến cậu liên tưởng tới bản thân chẳng khác nào mấy con vật trong vườn bách thú. Thật sự rất bực mình! Bỏ nhanh vài lốc nước lọc vào xe đẩy, Hạo Nhân lách người về phía trước mau chóng thoát khỏi chuồng thú này.

Nghiêng người kiểm tra xe đẩy, ước chừng đã mua đủ nhu yếu phẩm thường ngày, Hạo Nhân nhìn các kệ hàng trước mặt, có lẽ nên mua một ít giấy nữa, nhưng mà mặt hàng này được xếp ở đâu đây?

“Xin lỗi, tôi muốn tìm giấy. Chúng ở đâu?” – Hạo Nhân lịch sự hướng nhân viên siêu thị đang xếp hàng hóa gần đó hỏi.

“Giấy ư? Chúng ở gian cuối cùng bên tay phải.” – Cô gái mỉm cười nhìn vị nam khách hàng anh tuấn trước mặt. Đẹp trai thì chớ, lại còn lịch sự như vậy nữa. Ôi!

“Cảm ơn.” – Hạo Nhân nhìn ánh lửa đang tỏa ra từ mắt cô gái, biết chắc mình nên rời khỏi nơi này sớm rồi. Rốt cuộc thì bộ dạng cậu có mấy điểm khác người, có cần thiết phải nhìn chằm chằm như vậy không?



“Xem nào… Diana mua ba tặng một, Peppi… không tặng, bỏ qua đi.” – Lệ Tâm vừa chọn hàng vừa lẩm nhẩm – “Ôi! Dùng cố định một loại mình còn dễ chọn, cứ đổi xoành xoạch theo khuyến mãi thế này thật mệt óc.”

Nghĩ đến Thu Trang, nhiều khi Lệ Tâm không thể hiểu nỗi. Xét về gia cảnh thì thuộc hàng khá giả, tiền tiêu vặt quả thật không thiếu thốn, đâu nhất thiết phải nhiệt tình theo đuổi hàng khuyến mãi như cô đâu. Nghĩ đến trước kia bọn họ từng tranh nhau một gói bột giặt khuyến mãi cuối cùng trên giá đến mức cấu xé đối phương lại thấy buồn cười. Có lẽ nhờ vậy mà thân nhau như người cùng gia đình cũng nên.

Bịch…

Có một vật gì đó vừa rơi xuống, nghe âm thanh thì có lẽ gần nơi cô đang đứng. Ở gian hàng giấy vệ sinh cạnh đó, một bé trai đang cúi xuống cố ôm hết lốc giấy vệ sinh vào người, cái miệng hơi chu lên trông rất đáng yêu. Có vẻ như lốc giấy hơi to so với thân hình của cậu nên cậu bé gần như cúi rạp người, quyết lôi bên mép cầm định lôi đi. Lệ Tâm đặt lại mấy lốc băng vệ sinh trở lại trên kệ, tiến đến gần.

Phía sau, một chiếc xe đẩy đang thẳng hướng cậu bé đi tới, Lệ Tâm giật mình chạy nhanh về phía trước. Dường như chủ nhân của chiếc xe đó đang chăm chú nhìn các mặt hàng trên giá nên không thấy cậu bé đang cúi người trước đó. Nếu không nhanh chân, chỉ sợ cậu bé sẽ đụng ngã mất.

“Á…” – Lệ Tâm kéo mạnh cậu bé vào lòng, khẽ xoay về bên phải một chút, người cô mất đà hơi nghiêng về phía trước, tay đập mạnh vào phần đầu của xe đẩy.

“Ôi…” – Phần cổ tay bị va đập khiến Lệ Tâm nhíu mày, không hẳn quá đau nhưng kỳ thật cũng không dễ chịu gì.

Chủ nhân chiếc xe đẩy ngạc nhiên nhìn về phía một lớn một nhỏ đang ở trước mặt mình, sau 3 giây khựng lại cuối cùng cũng hiểu được chuyện xảy ra phía trước.

“Cô… không sao?”

“Hức hức…” – Nghe âm thanh vọng lại từ phía sau, cậu bé trong lòng Lệ Tâm như nhớ ra điều gì đó, nhăn mặt, cái mũi hơi chun lại trông vô cùng ấm ức.

Lệ Tâm nhìn cậu bé trong lòng, biết chừng cu cậu có lẽ đang giật mình lo sợ nên sắp khóc, cô xoay mặt cậu bé lại đối diện với mình, nhìn khắp người cậu kiểm tra. Nhìn thấy không có xây xát gì, có lẽ khóc là do cô cầm tay kéo lại mạnh quá cũng nên.

“Ngoan… Không khóc nhè.”- Nói xong đưa tay cậu lên miệng thổi nhẹ - “ Thổi vù vù sẽ không đau.”

Không biết có phải mấy hơi thổi vù vù của cô thực có công hiệu hay không mà cậu bé thôi không khóc nữa, đưa mắt nhìn Lệ Tâm. Lệ Tâm mỉm cười, ôm cậu bé đứng dậy, sửa lại quần áo ngay ngắn giúp cậu.

“Cô…”

“Chỉ va đập một chút thôi. Tôi không sao.” - Lệ Tâm dù không nhìn chủ nhân của chiếc xe đẩy nhưng vẫn biết anh ta chưa đi nên thuận miệng trả lời cho có lệ, sau đó tìm kiếm người nhà cậu bé.

Một người phụ nữ đang hớt hải đẩy xe về phía cô, nhìn trang phục có thể đoán đại khái là người làm văn phòng. Cậu bé trong tay cô thấy mẹ đến cũng nhanh chóng buông tay cô ra hướng mẹ chạy tới. Lệ Tâm cúi người nhặt lốc giấy vệ sinh lên, theo hướng cậu bé đang chạy, đi tới; sau đó lại chạy nhanh về bên gian hàng kế bên, chọn nhanh một lốc hàng. Lệ Tâm thủy chung từ đầu đến cuối không để ý đến người chủ xe đẩy lấy một lần. Khuôn mặt bị chiếc mũ vải trên đầu che khuất khiến đối phương không thấy được biểu cảm trên gương mặt cô nên cũng chẳng thể nói gì thêm nữa.

Hạo Nhân nhìn cảnh tượng trước mắt không biết tư vị trong lòng ra làm sao. Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu biết được cảm giác bị cho ra rìa là như thế nào, về sau chắc phải thay đổi thái độ với Gia Huy một chút. Hạo Nhân tự nhắc nhở mình.

Cô gái dường như đã chọn được món đồ mà mình muốn mua, rất nhanh tiến đến khu vực tính tiền. Hạo Nhân chợt nhớ ra mục đích của mình cũng tiện tay lấy một hộp giấy màu sắc hơi sậm một chút đặt vào xe đẩy, không nhanh không chậm tiến đến khu vực thanh toán. Cũng thật may, trời vừa ngả sang chiều nên lượng người trong siêu thị cũng không quá đông, gần như ngay sau đó đã tới lượt cậu.

Cô gái thu ngân mỉm cười nhìn cậu, tác phong làm việc chuyên nghiệp, nhanh chóng.

“Anh có sử dụng thẻ khách hàng không?”

“Không.” – Hạo Nhân đặt các món hàng lên quầy.

“Vậy anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?” – Cô gái linh hoạt nhập mã hàng, đặt cẩn thận từng món đồ vào bọc chuyên dụng.

“Tiền mặt.” – Hạo Nhân mở ví, nhanh chóng thanh toán.

“Thưa anh, cái này…” – Cô gái sau khi kiểm tra hàng hóa, phát hiện trong đó có một mặt hàng không được bày bán ở khu vực này, hướng Hạo Nhân đưa tới – “Mời anh nhận lại.”

“?!?” – Khó hiểu nhìn món đồ trong tay mình, Hạo Nhân không hiểu tại sao vật này lại có trong xe đẩy của cậu. Món đồ này vướng lại trên mấy lốc nước lọc, nhưng lúc lấy chúng từ kệ xuống rõ ràng là không có mà. Cẩn thận đánh giá vật trên tay, có vẻ như là một chiếc kẹp áo không giá trị lắm, hoa văn không quá cầu kỳ nhưng thoạt nhìn có vẻ trang nhã, không biết từ lúc nào lại ở trong xe đẩy của cậu.

Nhìn thái độ của khách hàng, cô nhân viên thu ngân đoán chắc anh ta cũng không phải chủ nhân của nó, cô mỉm cười hướng dẫn.

“Thưa anh… bên ngoài siêu thị có quầy phục vụ khách hàng, nếu món hàng này không phải của anh, anh có thể để lại, chúng tôi sẽ thông báo để chủ nhân của nó đến nhận lại. Đây là hóa đơn và tiền dư. Cảm ơn.”

Hạo Nhân nhìn cô gái khẽ gật đầu, nhận lại mấy bọc hàng, tiến thẳng ra cửa. Cậu nghĩ mình đã biết chủ nhân của nó, chính là cô gái xem cậu chẳng khác gì không khí lúc nãy. Hy vọng cô ta chưa đi xa.

Giai điệu piano khẽ vang lên, Hạo Nhân lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn thấy người gọi là Gia Huy, miễn cưỡng ấn nút kết nối.

Không đợi Hạo Nhân mở miệng, Gia Huy lập tức nói ngay qua điện thoại.

“A Nhân… đang ở đâu? Tôi đợi cậu rất lâu rồi.”

“Tôi nhớ chúng ta đã thỏa thuận xong lúc sáng.” – Hạo Nhân đưa mắt tìm quanh, cô gái đội mũ vải trên đầu nên cậu không nhìn rõ mặt, chỉ nhớ hình như chiếc mũ vải cô ấy đội có in hình một nhãn hiệu cà phê nào đó.

“Tên chết tiệt, còn dám nhắc đến chuyện lúc sáng. Cậu không thấy quá đáng khi vứt tôi như vứt rác một chút nào sao?”

“Tuyệt đối không.” – Có lẽ cô ta đã đi khỏi rồi, Hạo Nhân tiến nhanh ra cổng siêu thị, nhàm chán trả lời Gia Huy – “Cậu chẳng phải đang sống rất tốt ở chỗ anh Hạo Thiên hay sao? Đừng tìm tôi vì mấy chuyện không đâu như thế.”

“Tôi cũng lười nói với cậu. Hiện tôi đang ở trước chung cư đợi cậu, chúng ta sang gặp anh Hạo Thiên một chút.”

“Chuyện gì?” – Hạo Nhân khó hiểu - “Nếu là chuyện của cậu thì tự mình đi. Tôi còn có việc.”

“Là chuyện của dì. A Nhân, lý do này đủ rồi chứ?”

Bên kia điện thoại, Gia Huy im lặng đợi chờ câu trả lời của Hạo Nhân. Đối với người dì này, cậu không có mấy ấn tượng chỉ nhớ trong ảnh đó là người có đôi mắt buồn giống Hạo Nhân. Gia Huy cố gắng áp chế tiếng thở dài không mong người bên kia điện thoại sẽ nghe thấy. Lần này trở về Hạo Nhân không cần nói cậu cũng biết mục đích chính là muốn đưa mẹ ruột Hứa Thụy An về an nghỉ nơi này. Cậu từng nghe cha mình nói qua, mẹ ruột Hạo Nhân là một Hoa Kiều lưu lạc từ thời chiến tranh, ngẫu nhiên gặp bác cả Lý Uy rồi sinh ra Hạo Nhân. Năm cậu ta tròn năm tuổi thì Lý tộc tìm được đưa về Đài Loan chỉ tiếc là dì Hứa mất ngay sau đó không lâu trong một tai nạn. Không thể trách Hạo Nhân vì sao không thích Lý Gia, thậm chí bài xích tất cả những thứ liên quan tới Lý Gia, xét cho cùng nguồn cơn bất hạnh cũng từ lần trở về lúc đó. Hai mươi năm đã qua cũng không giúp cậu ấy quên đi tất cả mọi chuyện.

“Được.” – Hạo Nhân khẽ giọng trả lời, tiếp đó không đợi Gia Huy nói thêm, trực tiếp ngắt điện thoại.

Âm thanh tút tút vang đều, Gia Huy lắc đầu cười khổ. Lần nào cũng vậy, không tới một phút đã đá bay cậu đi. Không biết khi xưa có thật mẹ Hạo Nhân chết vì tai nạn hay vì đứa con trai khó ưa này nữa? Gia Huy nhìn đồng hồ, không lâu nữa sẽ tới giờ cơm tối, điều chỉnh ghế ngồi ngả về sau, cậu quyết định tranh thủ chợp mắt trong ít phút. Đi sớm hơn dự định đã khổ lắm rồi còn bị người ta nhẫn tâm đạp ra khỏi cửa. Thật mệt mỏi nha!



Sau khi cúp điện thoại, Hạo Nhân đón taxi gần đó trở về. Taxi khởi động tiến về phía trước, một bóng dáng quen thuộc lướt nhanh qua, vội vã chạy về khu vực bán hàng siêu thị. Chỉ tiếc là người trong xe đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình nên không nhìn thấy, chiếc kẹp áo vẫn yên vị nơi túi trước rung rung chào tạm biệt chủ nhân của nó.

Mục đích Hạo Thiên tìm cậu chắc chắn không ngoài việc giúp tìm nơi an nghỉ cho mẹ. Khóe miệng Hạo Nhân khẽ cong lên, cũng tốt, mẹ cậu sớm an nghỉ ngày nào, mối liên hệ giữa cậu và Lý Gia kết thúc sớm ngày đó, còn điều gì mà phải bận tâm.

“Lý Gia có thể không phải là nơi mẹ con muốn đến nhưng chắc chắn là nơi con phải trở về.”

Tiếng nói trầm buồn của Lý Uy vang lên trong đầu, Hạo Nhân cố gắng xua đi cảm giác ngột ngạt. Trở về? Lại một lần nữa trở về ngôi nhà đó sao? Liệu có giống như hai mươi năm trước, phải đánh đổi hạnh phúc một lần nữa không?