Khép Mi

Chương 38: Chương 18.3




Lớp sơn xe màu trắng bóng loáng như một chiếc gương đầy phong cách, Hạ Diệp soi người, với tay chỉnh lại chiếc mũ màu hồng nhạt trên đầu. Hôm nay cô đặc biệt chọn một bộ váy màu hồng nhạt phối với chiếc mũ cùng màu rất trẻ trung và nổi bật. Hạ Diệp xoay người bước về phía trước. Đôi giày gót nhọn gõ nhẹ lên mặt đường, bước chân uyển chuyển thu hút ánh mắt của nhiều người.

Tốt lắm! Cô thực hài lòng với kết quả này.

Cách đó không xa, Hà My vừa lôi vừa kéo Hiểu Đồng tiến về phía Văn miếu. Hôm nay là buổi thực hành chụp ảnh ngoài trời đồng thời buổi học này cũng nằm trong chương trình giao lưu học tập với sinh viên Đại học S Lý Thị nên rất được chú trọng. Hà My nhìn đống đồ ăn trên tay Hiểu Đồng, khóe miệng run rẩy. Chỉ còn tầm mười phút nữa là đến giờ học, cô thậm chí còn thấy rõ lớp trưởng đứng cách cô 10m đang lôi tờ danh sách lớp trong cặp ra chuẩn bị điểm danh nhưng trên tay tụi cô còn đến năm bịch vừa nước vừa đồ ăn sáng trên tay, làm sao mà giải quyết hết đây?

“Ngon… Hà My… ăn tiếp đi a…” – Hiểu Đồng phùng miệng giục Hà My, đoạn đưa tay lên mút chùn chụt.

“Ăn không nổi nữa a.” – Hà My lắc đầu, dồn hết mấy bịch đồ ăn vô một túi, cẩn thận đặt vào một chiếc hộp nhựa cô luôn mang theo trong cặp mỗi khi đi chung với Hiểu Đồng, đậy nắp lại rồi nhét vào chiếc balo nhỏ xinh sau lưng cô bạn. Phần nước uống thì mỗi người một bịch, xong đâu đó liền kéo Hiểu Đồng chạy một mạch đến nơi tập trung. Ôi… Đi chung với Hiểu Đồng là việc nan giải nhất học kỳ này của cô. Thật muốn trốn học mà.

Phía xa, Lệ Tâm thấy bóng dáng hai cô bạn đang chạy đến liền đưa tay vẫy vẫy ra hiệu. Hôm nay tập trung cả hai lớp 08vn111 và 08vn112 cộng thêm sinh viên đến từ Đại học S Lý Thị nữa dễ đến gần ba trăm người rồi. Lệ Tâm chậc lưỡi, buổi học này chính là buổi học náo nhiệt nhất trong suốt ba năm cô đặt chân vào giảng đường Đại học đó. Chẳng mấy khi được chụp ảnh miễn phí, nhất định phải tận dụng triệt để cơ hội này.



Hạo Nhân cùng Gia Huy đang đứng cạnh giảng viên bộ môn cùng giảng viên phụ trách hoạt động, đôi mắt cậu từ đầu đến cuối chưa rời khỏi bóng dáng Lệ Tâm một giây phút này. Gia Huy đứng cạnh không nén nổi tò mò, khoang tay trước ngực, dùng tiếng Trung hỏi nhỏ Hạo Nhân.

“Tôi thật không hiểu… cô gái đó có gì đặc biệt lại thu hút ánh mắt của cậu đến vậy? Là xinh đẹp?... Ồ không… cùng lắm chỉ có thể dùng chữ dễ thương để hình dung thôi… Tôi thật không nhìn ra… cô ấy có gì khác biệt hay nổi bật hơn những cô gái khác ư?”

Hạo Nhân vẫn chưa dời ánh mắt, Gia Huy nhìn vào đôi mắt của cậu ta, có vẻ cậu ta đang suy nghĩ về câu hỏi của cậu. Chưa đầy năm giây sau, ánh mặt Hạo Nhân từ từ giãn ra, Gia Huy nghe cậu ta lẩm bẩm, đôi mắt cậu trợn to, không kìm được thở hắt ra.

“Có khác biệt sao? Tôi lại chẳng nhìn họ bao giờ.”

“Hả?”

“Bàn tay của cô ấy…” – Hạo Nhân khẽ khựng lại, cậu không biết nên diễn tả thế nào, chỉ biết bản thân cậu không muốn buông ra.

Gia Huy căng mắt nhìn bàn tay của Lệ Tâm, sau đó lại nâng tay mình lên so sánh. Bàn tay Lệ Tâm nhỏ hơn của cậu, làn da thì trắng xanh, ngón tay… ngón tay… Gia Huy tập trung thị lực nhìn bàn tay đang vẫy lên vẫy xuống của Lệ Tâm phía bên kia, cậu đoán là bàn tay chắc là nhỏ, ngón tay hẳn thon dài đi… Nhìn chung là đặc biệt chỗ nào vậy?

Gia Huy ướm lời – “Bàn tay thì sao?”

“Rất ấm áp…”

Gia Huy nghệch mặt. Tay người sống hiển nhiên là ấm áp, có gì đặc biệt đâu.

“Khi cầm tay cô ấy… tôi không muốn buông.”

Gia Huy kinh ngạc nhìn Hạo Nhân. Cậu biết đối với Hạo Nhân, Lệ Tâm là một cô gái đặc biệt nhưng lại không nghĩ đến đặc biệt tới mức này. Cậu đã bỏ qua gì rồi ư? Gia Huy ý thức rất rõ tình cảm của Hạo Nhân đã thay đổi thật rồi. Nhưng nhìn vào đôi mắt có chút mờ mịt của Hạo Nhân, có khi cậu ấy cũng không biết ý nghĩa của chữ không muốn buông tay là thế nào đâu. Gia Huy quyết định cho thêm một phép thử.

“Vậy sao? Tôi thật rất tò mò… Có lẽ nên tìm lý do đến và cầm tay cô ấy một lần thử xem.”

Gia Huy vừa nói xong liền thấy đôi mắt đầy địch ý của Hạo Nhân bắn về phía mình, cậu đọc được lời cảnh cáo viết bằng mấy ngôn ngữ đều được in nghiêng tô đậm trong mắt cậu ta.

“Cậu dám.”

Hơ hơ… đương nhiên là cậu không dám rồi. Gia Huy cụp tai, ngoan ngoãn yên lặng xoay người bước theo Hạo Nhân đi về phía tập trung của các sinh viên Đại học S Lý Thị.



“Xin đợi một chút.”

Hạ Diệp vừa thấy người mình cần tìm liền vội vã lách qua đám đông. Trước giờ, với vẻ ngoài xinh đẹp, cô luôn là đối tượng được săn đuổi nhiệt tình ở những nơi cô xuất hiện, giờ lại làm việc ngược lại, nếu nói không có cảm giác gì là nói dối. Hạ Diệp ý thức rất rõ việc mình làm lúc này là mạo hiểm nhưng cô lại không khuyên nổi bản thân phải dừng lại.

Hạo Nhân như không nghe thấy có người gọi mình ở phía sau, vẫn bước về phía trước. Gia Huy bên cạnh nửa muốn nói, nửa lại ậm ừ mặc kệ. Cô gái phía sau cậu nhớ rất rõ, đó là MC của buổi khai giảng, tên Hạ Diệp thì phải. Thật ra, Gia Huy thừa hưởng đặc tính “chung tình” truyền thống của người nhà họ Lý nên ngoài Lệ Chân của cậu ra, cậu cũng chẳng thèm để tâm đến người khác làm gì. Có điều, đó là với những người bình thường còn cô gái này thì vượt mức bình thường một chút.

Gia Huy nhớ rất rõ, sau khi buổi lễ kết thúc, cô gái này đã đề nghị được làm người hướng dẫn và hỗ trợ cho cậu và Hạo Nhân trong các hoạt động liên kết giữa hai trường. Gia Huy cảm thấy không biết nên nói cô gái này quá đỗi tự tin hay là không hiểu chuyện. Quyền Đại diện chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, người nắm quyền ở Lý thị Lý Hạo Nhân, thư ký dưới quyền cậu ta không biết là bao nhiêu người còn cần thêm người hỗ trợ hay sao? Có điều, giờ thì Gia Huy hiểu nguyên nhân thật sự rồi. Cậu còn đang thắc mắc tiêu chuẩn mỹ nam của các cô gái Việt Nam cao lắm hay sao mà người có ngoại hình nổi bật như cậu ta lại chẳng cuốn hút được ai. Hóa ra không phải không có mà là chưa kịp xuất hiện thôi.

Gia Huy liếc nhìn phía sau, cô gái Hạ Diệp này còn mấy bước chân nữa thì đuổi kịp bọn họ. Nhìn cách ăn mặc của cô ta, Gia Huy khẽ đánh giá, quả thật là người có chút tâm cơ. Nếu cậu đoán không lầm thì cô ta cố ý chọn màu áo này vì nghĩ Hạo Nhân đã bị sắc hồng áo dài hôm trước cuốn hút. Rất có đầu tư chỉ tiếc là đã dùng sai hoàn cảnh hơn nữa là sai người. Sắp có kịch hay để xem rồi.

Bước chân của Hạ Diệp lúc này gấp đôi so với bình thường. Cô chỉ nghĩ người đi phía trước không nghe thấy nên không dừng lại, hoàn toàn không biết bản thân mình đã bị bỏ lơ. Hạ Diệp bước tới trước mặt của Hạo Nhân cách khoảng ba bước chân thì ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ nở nụ cười như đóa hàm tiếu không quá rực rỡ nhưng lại thanh thoát, kiều mị.

Hạo Nhân dừng bước, mắt lạnh nhìn thẳng người đối diện. Chắn đường cậu? Cô ta muốn gì đây?

“Xin chào, tôi…”

Hạo Nhân đối với những người gắn mác “lạ” không muốn giao tiếp, mất kiên nhẫn ngắt lời – “Tôi không biết cô. Tạm biệt.”

Gia Huy đoán chắc được kết quả nên không lấy làm sốc. Hạo Nhân luôn vậy, không bao giờ chừa cho đối phương một chút mặt mũi nào. Nhưng xét cho cùng, trực tiếp thế cũng không có gì xấu. Dao sắc chặt dây rối, chỉ mong cô ta biết khó rút lui, miễn cho bọn họ rắc rối không đáng có về sau.

Hạ Diệp thì hoàn toàn ngược lại với Gia Huy. Cô ngây người, đôi chân chết lặng tại chỗ. Cô chưa từng gặp cách từ chối trực tiếp nào như thế. Thông thường, đối với hành động nhằm vào mình của một người lạ, chẳng phải nên hỏi đối phương là ai hay muốn làm gì hay sao? Biết lịch hôm nay anh ta sẽ xuất hiện, cô đã nghĩ đến rất nhiều cảnh gặp mặt, nghĩ đến bao câu thoại để nói nhưng lại chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đối diện thế nào với câu từ chối tiếp chuyện của anh ta.

Cô nên hiểu… anh ta là lạnh lùng… hay… không hiểu thế thái nhân tình đây?



Hạo Nhân tới vị trí của mình, lâu lâu ánh mắt lại phóng sang phía Lệ Tâm đang đứng. Chỉ là, càng phóng bao nhiêu thì tia lửa trong mắt cậu càng nồng đậm bấy nhiêu hại Gia Huy đứng bên cạnh muốn bỏng cả người.

Trời ạ! Gia Huy lần lượt gọi hồn từng người một trong Lý Gia nhanh nhanh xuất hiện chứng kiến cảnh Hạo Nhân biến thành Hỏa Nhân. Từ giờ trở đi, xem ai còn nói cậu ta mặt lạnh, còn lén gọi cậu ta là “Băng Nhân”? Dựa vào hiểu biết của cậu đối với cậu ta, kỳ này cô gái kia nhất định thê thảm.

Hạo Nhân bên cạnh nghiến răng kèn kẹt, theo từng động tác của cô mà cảnh cáo không biết bao nhiêu lần trong lòng…

Lệ Tâm… nếu em còn dám nở một nụ cười trước mặt gã không biết từ chỗ nào chui lên kia… còn dám đứng gần hắn… còn dám đụng tay với hắn… còn dám… còn dám…(n lần còn dám)… tôi nhất định khiến em biết ý nghĩa tên mình là như thế nào…

(Lệ Tâm - ở đây có thể hiểu là khóc thầm)



Phía bên kia, Lệ Tâm chợt rùng mình. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác mình đã rơi vào tầm ngắm của ai đó. Mà không đúng, dựa vào tình trạng đang run bần bật không lý do này thì có khi là bị trúng đạn luôn rồi. Lệ Tâm nhăn mặt. Tháng này thân thể cô thật có chút vấn đề, không biết hỏng hóc chỗ nào mà luôn trong trạng thái bị chiếu tướng, nơm nớp lo sợ.

Thôi kệ… hôm nào nhận được thẻ bảo hiểm năm học này, cô sẽ đi khám.

Lệ Tâm đưa bịch cà chua lên cao, hích mũi nhìn Hiểu Đồng đang mở to mắt bên cạnh, gợi ý tiếp.

“Cho cậu nhớ lại lần nữa… đọc không trúng, cậu mất phần.”

“A?” – Hiểu Đồng vô cùng căng thẳng. Cô đoán không nhầm thì mấy quả to tròn, thân hơi cong nhiều khía này là cà chua. Nhưng cô chỉ đọc được tiếng Trung thôi, tiếng Việt thì nói thế nào đây?

Đình Hải cùng Tiến Trung đứng cạnh không nhịn được cười. Cô bạn này tính cách có chút trẻ con nhưng thực tâm nên bọn họ đều có thiện cảm. Khả năng học tiếng Việt cũng rất nhanh, giao tiếp ngắn chữ nhưng không thiếu ý, nếu chú tâm học nhất định sẽ có lúc nói tiếng Việt chẳng khác gì bọn họ.

Diệp Vũ đứng bên cạnh khẽ mỉm cười. Một trò trẻ con cũng có thể khiến bọn họ vui như vậy? Đình Hải, đây là cuộc sống mà cậu muốn sao?

Diệp Vũ khẽ xoay người nhìn cảnh hồ. Tiết trời Nam nóng, quanh năm hoa sen đều nở, rất khác so với đất Bắc. Cánh sen hồng đung đưa trong gió, hương thơm nhạt nhòa lẫn chút tanh nồng của bùn đất quanh quẩn nơi đầu mũi. Diệp Vũ hít nhẹ, đôi mi từ từ cong lên, vẻ cao ngạo hiện lên nơi cuối mắt. Trên đời này, có mấy loài hoa dẫu mọc nơi bùn đất vẫn thanh tao, thoát tục? Con người, dẫu xuất sắc nhưng chỉ cần sinh ra trong tầng lớp thấp hèn cũng đâu thể gọi là hoàn hảo.

Tán lá chao nghiêng, giọt sương khẽ xoay tròn, rơi xuống hòa mình vào dòng nước hôi đen bên dưới, tiếp tục một cuộc tuần hoàn vô vị. Dẫu đi xa đến đâu, cuối cùng vẫn quay lại với nơi thuộc về nó. Mặt trời lên cao, nắng rực chiếu xuống từ lớp bọt khí trên mặt nước, có cảm giác như chúng đang căng lên, vỡ tan tành.

Đình Hải, chúng ta không phải đều biết rõ điều này từ rất lâu rồi sao? Cả hiện tại lẫn tương lai, tùy thời cậu chỉ có thể ở bên tôi. Sẽ chẳng có gì thay đổi được điều đó cả.

Mà nếu có…

Diệp Vũ cười buồn … chúng cũng không được phép diễn ra.