Khép Mi

Chương 35: Chương 17.3




Nhà sách Fahasa, Siêu thị Coop.mart Biên Hòa

Hạ Diệp xuyên qua đám người phía trước, miệng đếm số. Đây rồi! Mấy cuốn sách viết về chủ đề chụp ảnh được xếp ở hàng thứ tư bên trái. Ngày mai lịch học là thực hành chụp ảnh ngoại cảnh ở Trấn Biên. Ưm… cô không rành mấy vụ này lắm, khả năng thẩm mỹ cũng không cao, nếu không chuẩn bị một chút chắc rớt thẳng cẳng.

“Vũ… một dãy dài thế này biết chọn cuốn nào đây?” – Hạ Diệp chán nản.

Diệp Vũ không trả lời, nhìn gáy sách rồi chọn cuốn “Tự học chụp ảnh” của Lee Frost mang đến quầy thanh toán. Hạ Diệp cũng học theo, nhanh tay lấy một cuốn. Thôi kệ… đã không biết thì nên chọn cuốn nhập môn, chuyên sâu quá có đọc chưa chắc đã hiểu.

Hai người sóng đôi ra cổng siêu thị. Bãi đỗ xe của siêu thị hơi nhỏ nên tài xế của Diệp Vũ phải dựng bên kia đường, vừa nhìn thấy cô chủ trở ra liền bước xuống xe, đứng bên cạnh cửa đợi.

Diệp Vũ cùng Hạ Diệp bước về phía đó. Khi tới nơi thì liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang xách một bao rác thật to từ cửa hàng bánh mì Paparotti đi ra thùng đựng rác gần đó.

Lệ Tâm dùng lực, nhấc bao rác lên cao ném vào trong thùng. Khiếp thật! Chỉ một ngày mà rác đã đựng đầy hai bao to, toàn giấy gói. Một ít giấy vì đầy quá nên bị rơi ra ngoài, Lệ Tâm ngồi xuống nhặt. Giờ thì cô hiểu nguyên nhân tại sao Kim Oanh sống chết muốn giữ chỗ này rồi. Chuyên ngành Kim Oanh theo học là về thiết kế thời trang ở trường Cao đẳng Trang trí Đồng Nai cách đây có 500m. Chuyên ngành này nhìn chung học tập khá tốn kém, một năm có rất nhiều bài kiểm tra phải làm, nên nhiều giảng viên muốn giảm chi phí cho sinh viên sẽ chấp nhận việc sinh viên dùng giấy thay vải để thể hiện tác phẩm của mình. Lúc nãy thu dọn trong đó Lệ Tâm phát hiện tiệm bánh mì này có rất nhiều loại giấy gói đẹp mắt, nếu làm trong này có khi còn được hưởng ké chút đỉnh. Kim Oanh rất biết tính toán, giống cô ghê. Cô thích!

Lệ Tâm đang tự vuốt mông mình thì đột nhiên xuất hiện trước mắt một đôi chân trắng trẻo, thon dài. Cô ngẩng đầu lên liền thấy người đến. Lệ Tâm nhất thời ngao ngán. Đúng thật oan gia ngõ hẹp, đã ghét mà đi đâu cũng thấy.

“Hóa ra cậu làm thêm ở đây.” – Hạ Diệp nở nụ cười khinh khỉnh – “Thật trùng hợp.”

“Tất nhiên là trùng hợp rồi.” – Lệ Tâm đứng dậy, vỗ vỗ hai tay vào chiếc tạp dề nhỏ màu vàng nhạt được buộc ngang eo – “Nếu tớ mà là cậu, chạy từ bên kia đường sang đây mà nhận ra người đổ rác không phải người mình đã nghĩ chỉ sợ… tức chết mất.”

Hạ Diệp nghiến răng, trừng mắt nhìn Lệ Tâm - “Cậu…”

“Cậu làm ở đây thật sao? Bánh nơi này rất ngon, tớ từng ăn rồi.” – Diệp Vũ nở nụ cười thân thiện.

“Đúng vậy. Tớ rất muốn học làm loại bánh này chỉ tiếc ông chủ không nhận nữ đệ tử.” – Lệ Tâm cười đáp.

“Lạ thật? Lại có cách truyền nghề như vậy sao?”

Diệp Vũ thấy thú vị, ánh mắt chuyển dời từ Lệ Tâm nhìn vào trong cửa hàng. Cô phát hiện có một người đàn ông đang nheo mắt nhìn về phía bọn họ. Có lẽ người đó là quản lý cửa hàng. Cô mím môi nhìn Lệ Tâm áy náy.

“Hình như hai đứa tớ gây rắc rối cho cậu rồi. Vậy đi… tớ và Hạ Diệp vào mua bánh, xem như cậu đang giới thiệu cho tụi tớ vậy, chắc là sẽ không bị trách đâu.”

Lệ Tâm từ chối - “Không sao đâu. Mặt anh ấy là vậy đấy. Khi nãy anh ấy khen tớ nhanh nhẹn nhưng khuôn mặt vẫn khó đăm đăm như bị ai thiếu nợ không bằng. Tớ vào làm tiếp, các cậu về đi.”

“Không sao, tớ cũng đang muốn ăn mà. Cậu giúp tớ chọn đi, cái nào ngon ngon ấy.” – Diệp Vũ không đổi ý định.

“Cũng được. Vậy các cậu lấy mấy cái đây?”

Lệ Tâm vui vẻ bước vào cửa hàng, đưa hai người đến kệ trưng bày bánh. Bánh vừa được nướng xong, thơm ngào ngạt. Lớp vỏ màu vàng nhạt có phủ mè nhìn rất hấp dẫn, Lệ Tâm nghĩ mẻ bánh này sẽ rất ngon đây.

“Ưm… cứ lấy mỗi loại trên kệ một cái.”

Lệ Tâm nhẩm thầm trên này có tới sáu loại, vậy lấy giấy gói cỡ trung. Cô dùng đồ gắp, gắp từng cái bỏ nhẹ vào túi, nâng niu như trứng mỏng sau đó gập phần nắp túi lại để giữ ấm, bỏ vào bao nilong rồi đưa tận tay Diệp Vũ.

Hạ Diệp buồn bực đứng cạnh, thấy Diệp Vũ đã nhận bánh và thanh toán xong thì quay đầu đi thẳng ra cửa. Lệ Tâm thấy ngại nên chủ động đưa hai người đến gần xe sau đó sẽ ngược về phía cửa hàng.

Lệ Tâm đi một vài bước liền thấy điện thoại trong túi rung lên, khẩn trương bật lên kiểm tra. Bình thường cô không để điện thoại trong người lúc đi làm thêm, sợ ảnh hưởng đến nơi làm. Hôm nay có nguyên nhân đặc biệt nên cô mới mang theo.

Nhìn biểu hiện khẩn trương của Lệ Tâm, hai người đi bên cạnh cũng dừng lại. Lệ Tâm đọc tin nhắn, thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cũng tươi tỉnh hơn, đôi môi khẽ nở nụ cười.

Tin nhắn 1: Toi la Hao Nhan. Toi khong sao.

Tin nhắn 2: Mai gap.

Hai tin nhắn cách nhau khoảng chục giây, nội dung không có một chữ thừa thãi, đúng là một con người nguyên tắc khó gần mà.

Diệp Vũ đứng bên cạnh, nhìn nụ cười của Lệ Tâm thấy thật chói mắt. Cô ta đang cười sao? Hiển nhiên là rất vui vẻ? Ồ… cô không thích gương mặt đó tí nào, thật muốn đâm nát nó.

Hạ Diệp bên cạnh nuốt nước bọt, điều hòa hơi thở của mình. Người nhắn tin đến có phải là Đình Hải? Gương mặt của Diệp Vũ thật kinh khủng, Hạ Diệp hiện giờ rất muốn chạy nhanh khỏi nơi này.

Lệ Tâm đọc xong tin nhắn mới ý thức trước đó mình đang làm gì. Cô mỉm cười xấu hổ nhìn hai người bên cạnh rồi lại bước về phía trước. Chết thật! Chỉ là mấy tin nhắn thôi, có gì mà vui thế chứ?

“Hai cậu về nha. Mình cảm ơn. Mai gặp lại nhé!”

“Ừ… mai gặp lại.” – Diệp Vũ cũng cười chào lại.

Lệ Tâm quay đầu bước về phía cửa hàng. Đi được vài bước thì nhớ ra còn chưa trả lời tin nhắn nên lôi điện thoại ra, hí hửng bấm. Phải chào lại anh ta rồi lưu số nữa chứ!

Ngay khi cô đang soạn tin nhắn thì điện thoại lại vang lên âm báo có tin nhắn đến. Lệ Tâm mở ra xem, tin nhắn không dài nhưng lại khó hiểu. Lệ Tâm lắc đầu, miệng nhẩm.

“Toi se khong de em doi nua. Tam biet.”

Doi? What’s Doi?

Chắc là… tôi sẽ không để em đói nữa… Sao anh ta biết cô đang đói nhỉ?

Hay quá… đôi mắt Lệ Tâm sáng rực… Anh ta lại muốn mời cô đi ăn phải không?



Diệp Vũ nhìn Lệ Tâm đang vui vẻ nghịch điện thoại ở xa, tay nắm chặt túi bánh trong tay, móng tay cắm sâu vào da hằn lên vết máu.

Sau đó, cô bước qua xe, thả túi bánh vào thùng rác đặt cách đó không xa.

Tài xế khuôn phép mở cửa, Diệp Vũ và Hạ Diệp ngồi vào xe, chiếc xe lăn bánh về phía trước.

Thứ không cần thiết, cách tốt nhất để giải quyết…

Chính là vứt đi.