Khép Mi

Chương 32: Chương 16.3




Hạo Thiên không nhớ mình đã ra khỏi phòng như thế nào, ngồi trên xe này đã bao lâu, trong đầu cậu lúc này chỉ vang lên giọng nói của Hạo Nhân khi nãy.

Không hận?

Không quên?

Hạo Thiên nhắm mắt, ngả người về phía sau, thở dài.

“Có lẽ vẫn còn một thứ khác để em vì nó mà tồn tại. Nếu đã tìm ra em nhất định không để tuột khỏi tầm tay một lần nữa.”



Hạo Nhân… thứ khiến em vì nó mà tồn tại là gì? Sẽ không phải như anh đang nghĩ… là cô gái mang tên Lệ Tâm?

Hạo Thiên giật mình choàng tỉnh, đối diện với cậu là nóc xe đen huyền tăm tối, đôi mắt cậu cũng tối dần. Trong lòng Hạo Thiên lúc này trăm nỗi lo sợ, tiếng chuông nguy hiểm vang lên từng hồi. Không được… vào thời điểm này, đối với ba người bọn họ chuyện tình cảm sẽ là nhát dao chí mạng, nếu lộ ra e rằng hậu quả khôn lường. Hạo Thiên nắm chặt tay lái, lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Ngước nhìn khu chung cư, phòng Hạo Nhân vẫn còn sáng đèn như khi cậu rời đi. Hạo Thiên nhấn ga đưa xe rời khỏi chỗ đỗ, trở về nơi ở của mình.

Cần đẩy mạnh kế hoạch, kết thúc mối liên hôn với Chung Gia trước. Như vậy dù là Hạo Nhân hay Gia Huy nắm quyền cũng không bị mối liên hôn này ràng buột, cũng có thể có hạnh phúc của riêng mình.



Hạo Nhân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như lúc Hạo Thiên đi, ngẩng người nhìn trần nhà, tâm trí có phần xáo trộn.

Hạo Nhân nhớ lúc mình tới Đài Loan, bệnh viện là nơi cậu tới đầu tiên. Cậu thấy một cậu bé lớn hơn mình vài tuổi đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đang ngủ rất say, bên cạnh là những đống dây rợ đủ loại và một cái máy vang lên tiếng tíc tíc khó chịu. Rất ồn… anh ấy vẫn có thể ngủ sao? Ấn tượng đầu tiên của cậu về Hạo Thiên là như vậy.

Năm đó, cậu nhớ mình cùng mẹ sống trong một ngôi nhà nhỏ. Trí nhớ của một đứa trẻ năm tuổi thường rất mơ hồ như lớp kính xe trong mưa, dù có dùng cần gạt cũng không thấy rõ ràng cảnh tượng trước mặt. Có một ngày, một nhóm người lạ mặt tìm đến nhà, họ muốn đưa mẹ và cậu đi đâu đó. Mẹ cậu kháng cự ôm chặt cậu vào lòng, kê sát mặt cậu vào ngực mẹ như muốn giấu cậu đi. Một người trong số đó đã quỳ xuống trước mặt mẹ, mẹ cậu sững người, vòng tay nới lỏng cậu xoay người nhìn thấy ánh mắt đầy bất lực, van xin của một người đàn bà lạ mặt. Một khoảng thời gian sau cuối cùng cậu cũng biết người đàn bà lạ mặt đó là ai, bà ta chính là Lý phu nhân – Trình Khả Vân – mẹ ruột Lý Hạo Thiên và người mẹ trên danh nghĩa của cậu hiện giờ.

Sau đó mấy ngày, cậu cùng mẹ theo người đám người đó sang Đài Loan. Cậu được đám người đó dẫn vào một căn phòng trắng toát để tiến hành xét nghiệm gì đó. Hình như là cậu đã rất đau, mơ hồ… cậu chỉ nhớ từ đầu đến cuối mẹ luôn nắm tay cậu, luôn miệng nói xin lỗi.

Mẹ … là ông ấy làm con đau, sao mẹ lại xin lỗi?

Mẹ … con nói dối, con không đau, thật sự không đau, mẹ đừng khóc nữa…

Hạo Nhân mơ màng thiếp đi.

Cậu tỉnh dậy bởi âm thanh ồn ào phía bên ngoài, Hạo Nhân nhìn sang chiếc giường bên cạnh, mẹ cậu đang nằm ở đó. Tiếng trò chuyện vẫn không ngừng, Hạo Nhân nhíu mày đi về phía cửa.

“Không thể cho ông ấy biết được. Thằng bé sẽ không sống ở đây, nơi này không thuộc về nó.”

Giọng một người đàn ông vang lên, Hạo Nhân nghe ra được ông ấy đang khó chịu một điều gì đó.

“Chị dâu, thằng bé là con anh cả, trong người nó mang dòng máu Lý Gia. Dù nó không ở nơi đây nhưng chẳng lẽ không thể để bố con hai người gặp nhau một lần? Đây là sự ích kỷ của chị hay của cô ấy?”

“Đây là lời hứa của tôi dành cho cô ấy. Nếu không phải Hạo Thiên nguy kịch, nếu vẫn còn có thời gian để tìm nguồn tủy thích hợp tôi tuyệt đối không tìm đến hai người bọn họ. Lý Bác… tôi nói với cậu việc này vì dù gì em dâu và cô ấy cũng là hai chị em. Thụy Anh đã tìm em gái mình lâu như vậy, tôi cũng muốn hai chị em họ được gặp lại nhau. Cậu chỉ cần giúp tôi việc này là được.”

“…”

Những lời sau đó, Hạo Nhân không nghe vào nữa. Mẹ cậu là Hoa Kiều, đối với ngôn ngữ của bọn họ cậu có thể hiểu ít nhiều, cũng có thể nói được một chút. Trong đêm này, cậu biết mình có một người bố nhưng hình như ông ấy không biết cậu, không thể gặp cậu. Hạo Nhân nhón chân, đẩy cửa bước ra, hai người bên ngoài nhìn cậu, đôi mắt ẩn chứa nhiều điều, là mừng rỡ, là lo lắng, là ngạc nhiên, hay là trốn tránh?

Tiếng bước chân vang lên vồ vã cuối hành lang, cậu thấy một người phụ nữ có mái tóc đen dài giống mẹ đang hướng mình đi tới. Cậu thấy người đó khụy người trước cậu, nghe âm thanh run rẩy gọi tên cậu của bà ấy. Tiếp đó hình như bọn họ lại nói gì đó, Hạo Nhân chưa kịp hiểu thì đã thấy người phụ nữ không cho cậu gặp cha kia hoảng loạn chạy nhanh vào phòng, gọi mẹ cậu dậy và nói với bà điều gì đó.

Mẹ lập tức ôm cậu vào lòng, ánh mắt sợ hãi nhìn quanh rồi chợt mỉm cười khi thấy người đàn bà có mái tóc đen dài đến sau, nụ cười có vui mừng có đau khổ, gặp lại và chia xa.

Tiếng bước chân lần nữa vang lên, phía sau lại xuất hiên thêm nhiều người hướng bọn họ đi tới. Mẹ cậu nhìn thấy người đến liền khiếp sợ chạy đi. Thân hình Hạo Nhân lắc lư, chao đảo theo từng bước chạy của mẹ. Hạo Nhân nhìn người đàn ông đang ở phía xa, ông ta có điều gì khác lạ khiến mẹ sợ hãi như vậy?

“Mẹ… người đó là ai?”

“Là là…”

“Thụy An… Thụy An…” – Người đàn ông phía sau vẫn không từ bỏ ý định, cố thoát những người đang cản trở phía trước, bước những bước khó khăn về phía hai người.

Mẹ cậu làm như không nghe thấy, càng chạy nhanh hơn. Nước mắt của mẹ theo mỗi bước chân rơi nhiều hơn, thấm cả vào miệng cậu, mặn chát. Ra khỏi cổng, phía bên kia đường, một chiếc xe màu đen đang chờ sẵn, mẹ cậu nhìn thấy càng bước nhanh hơn.

“Mẹ… là bố…” – Hạo Nhân nhỏ giọng, giọng trẻ con non nớt yếu ớt nhưng vào tai mẹ cậu lại là sức nặng ngàn cân.

Đôi chân mẹ cậu chậm lại một nhịp rồi đứng bất động. Miệng mẹ há to, khóe miệng run rẩy, hơi thở nặng nề phả vào hàng mi khiến mắt Hạo Nhân như nhòe đi. Mẹ nhìn cậu, cậu thấy sự kinh hoàng, cậu lại thấy cả nỗi đau, cả sự khó xử, hỗn độn, mơ hồ đến ngạt thở. Sau đó, mẹ lại nhìn hướng xe, khẽ cắn môi dưới, có vẻ cam chịu và uất ức, ôm chặt cậu chạy về phía trước, kiên quyết không ngoảnh lại.

Ngay khi ý thức được mẹ sẽ sắp sửa chạy đi, Hạo Nhân quẫy mạnh khiến mẹ cậu lắc lư, buông lỏng tay. Người đó là bố… cậu muốn gặp bố… chẳng phải ông ấy không biết cậu sao, vậy thì cậu sẽ gặp và nói cho ông ấy biết.

Hạo Nhân vùng khỏi vòng tay mẹ, chạy về hướng ngược lại. Ngay khi sắp đến cổng khu bệnh viện, một tia sáng lóe lên, Hạo Nhân thấy một lực đẩy sau lưng rất mạnh, cả người cậu ngã về phía trước. Tiếng phanh xe gấp gáp xé toạch màn đêm yên tĩnh, Hạo Nhân chống hai tay, xiêu vẹo đứng dậy, khẽ quay người.

Nơi đó có máu… là máu… chảy khắp nơi, bao quanh mẹ. Mái tóc đen dài rũ xuống, khuôn mặt áp lên mặt đường, đôi mắt vẫn nhìn về phía cậu vô hồn. Hạo Nhân chạy từng bước, rõ ràng cậu đang tới gần mẹ nhưng mẹ cậu dường như cứ xa dần. Tiếng gào thét vang lên xung quanh, những bước chân dồn dập đang chạy về phía họ. Hạo Nhân vấp ngã vài lần cuối cùng cũng đến được bên cạnh mẹ, nắm lấy bàn tay gầy xanh đang dần mất đi nhiệt độ của mẹ.

Mẹ khẽ nấc, máu lại theo khóe môi tràn xuống, cậu đang ở phía trước nhưng đôi mắt mẹ như nhìn xa xăm. Đôi môi mẹ động đậy, khẽ gọi tên cậu rồi gục xuống. Bầu trời tối đen rít gào từng cơn gió lạnh.

Hạo Nhân nhìn bàn tay mẹ đang buông thỏng đạp xuống đất, hoảng hốt ôm lại vào lòng, đôi tay ấy lạnh, lồng ngực cậu lạnh dần.

Lạnh…

Lạnh quá!

Hạo Nhân rơi vào một lồng ngực rộng lớn phía sau, trong không khí thoáng mùi thông xanh, một đôi tay vòng lên che mắt cậu. Hạo Nhân mệt mỏi ngả về phía sau, ý thức xa dần.



“Mẹ… mẹ…”

Hạo Nhân ngồi bật dậy, cơn ác mộng ngày nào lại tìm đến. Lưng ướt đẫm mồ hôi, Hạo Nhân ngây ngẩn nhìn vách tường màu đen thẫm đối diện giường ngủ, đôi mắt dâng lên làn nước mỏng.

Hai tay vẫn chống lên lớp nệm dày đen thẫm bên dưới, Hạo Nhân sờ nhẹ, muốn tìm kiếm muốn giữ lấy chút ấm áp còn vương lại của đôi tay mẹ trong giấc mơ.

Ngón tay run run, Hạo Nhân đưa bàn tay lên nhìn thật lâu.

Đôi tay hơn hai mươi năm qua chỉ có sự giá lạnh, là ai có thể ủ ấm?

Hạo Nhân nhắm chặt mắt, không muốn nhìn cuộc sống hiện tại, lại mong có thể tiến vào trong giấc mơ lần nữa. Hạo Nhân tưởng tượng đến dáng vẻ của mẹ mỗi khi cầm lấy tay cậu, tay đan tay bước trên con đường mòn, hai bên đường nắng hoa rực rỡ.

Đột nhiên, cảnh sắc thay đổi, thước phim quá khứ như bị một lực vô hình nào đó cuộn lại, mất hút. Hạo Nhân điên cuồng chạy về phía trước, cứ chạy, chạy mãi…Khuôn mặt mẹ mờ dần, Hạo Nhân cắn chặt đôi môi đến rướm máu, khụy giữa cảnh mộng.

Sau đó, trước mắt cậu lại có một bàn tay chìa ra, nắm chặt cổ tay cậu đưa lên cao vẫy vẫy… một bàn tay kéo cậu đi giữa nắng vàng ấm áp… Hình ảnh một cô gái với nụ cười tươi sáng như ánh ban mai từng chút từng chút đập tan lớp băng giá trong tim cậu, sưởi ấm từng nhịp đập.

Hạo Nhân lần nữa hoảng hốt bật người dậy, đôi mắt mở to, cúi đầu nhìn đôi tay của mình.

Lệ Tâm… cô gái nắm tay cậu bước về phía trước, cô gái khiến trái tim cậu ấm lên từng ngày…

Lệ Tâm…

Lệ Tâm…

Lệ Tâm…

Hạo Nhân liên tục đọc tên của Lệ Tâm như muốn khảm luôn nó vào tận xương tủy của mình.

Rốt cuộc… chuyện gì đang xảy ra với mình đây?

Hạo Nhân đưa tay đặt lên ngực, mỗi tiếng Lệ Tâm vang lên, nhịp tim của cậu cũng theo đó gia tốc.

Lệ Tâm… trái tim của tôi… em đã là gì với nó vậy?