Phòng y tế
“Chân phải bong gân, vết thương tay phải bị rách, tay trái…”
Bác sĩ trừng mắt nhìn Thu Trang đang căng thẳng đứng bên cạnh mình, tiếp lời – “… có dấu hiệu rạn xương, phải tới bệnh viện chụp phim cho chắc chắn. Có thể khiến một chàng trai cao gần một mét tám nốc ao tại trận, em chắc hẳn là Thu Trang 36 phải không?”
Sau hôm tập huấn phòng cháy chữa cháy mấy tuần trước, gần như cả khu nội trú đều biết đến danh tiếng của cô, biệt danh Thu Trang 36 cũng ra đời từ hôm đó. Thu Trang đen mặt, lúng túng đứng bên cạnh không biết nên nói hay thôi.
Trái với Thu Trang, gương mặt đau đớn của Tiến Trung bỗng chốc khá lên trông thấy, hoa nở khắp nơi. Tiến Trung nheo nheo mắt, ngước nhìn vị bác sĩ đang khám thương cho mình, cười hỏi.
“Bác sĩ, bác vừa nói cháu bị rạn xương tay trái hả? Chân phải với tay phải cũng bị thương luôn. Như vậy… như vậy mất bao lâu thì khỏi ạ?”
“Thương gân cốt hiển nhiên lâu khỏi, sức cháu trai tráng khỏe mạnh thì chưa đầy một tháng là có thể chạy nhảy như xưa rồi. Xem chừng cháu rất thích.”
Bác sĩ thật tài tình, nhìn thôi đã đoán được tâm ý của bệnh nhân luôn rồi.
Tiến Trung nhỏ giọng – “Đúng ạ.”
Đoạn nhìn về phía Thu Trang đang đứng phía sau mỉm cười đắc ý.
“Thu Trang, tốt quá, lần này là thật, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với tớ.”
Thu Trang và bác sĩ: -.-!!!
…
Thu Trang sau khi cầm kết quả bệnh án của Tiến Trung, sắc mặt sa sầm. Lần này tay trái Tiến Trung bị gãy, phải bó bột suốt một tháng; tay phải vết thương bị rách khá lớn, chân bong gân cũng băng luôn một thể, vô cùng thảm hại. Thu Trang xoa xoa trán, đẩy một cú osin một tháng. Nghẹn họng! Nên nói là cô quá mạnh mẽ hay Tiến Trung quá yếu đuối đây?
Tiến Trung bị người ta băng bó như xác ướp, tuy rất đau nhưng trước mặt Thu Trang vẫn cắn răng không kêu một tiếng. Lúc Thu Trang quát cậu, cậu thấy đôi mắt cô ấy ngân ngấn nước có lẽ người đau không phải mỗi mình cậu, hà tất khiến cô ấy thêm áy náy. Tiến Trung nghĩ lần ngã này cũng đáng, ít nhất biết được Thu Trang không phải không có tình cảm với mình, chỉ là chưa thể thừa nhận thôi. Còn phần tại sao chưa thể thừa nhận cậu sẽ điều tra cho rõ, dù có lý do gì cũng loại trừ, từng bước đem cô ấy đến bên cạnh mình.
Rời khỏi bệnh viện, Thu Trang lập tức bắt xe taxi, nhét Tiến Trung vào rồi lệnh cậu ta nói địa chỉ cho tài xế. Còn lại một mình, Thu Trang tìm bến xe bus, thẫn thờ ngồi nhìn dòng người dòng xe tấp nập qua lại. Trong cuộc đời, có ai sẽ đi qua ai, ai sẽ nhớ đến ai?
Chuyến xe bus vừa đến, người xuống người lên, đón xong khách lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cô bỏ qua chuyến này, vậy chuyến sau có thể bước lên chứ?
Thu Trang thở dài, mở cặp bỏ sổ bệnh của Tiến Trung vào, tay cô chạm phải một vật, khẽ khựng người. Trong cặp là một chai sữa bắp cùng một bịch kẹo socola ba viên cô thích ăn nhất. Thu Trang hít một hơi thật sâu, áp chế nỗi kích động trong lòng.
Tiến Trung, tôi không biết bản thân mình muốn gì, chờ đợi điều gì. Cái cậu có là tâm ý, cái tôi cần lại là thời gian. Tiến Trung, liệu cậu có thể cho tôi thời gian không?
…
Thành phố Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu
Bà Rịa – Vũng Tàu là một tỉnh nằm ở miền Nam Việt Nam, được biết đến là thành phố biển nổi tiếng cả nước. Du khách đến đây ngoài việc tham qua tắm biển còn có thể thưởng thức ẩm thực hải sản vô cùng phong phú với mức giá bình dân. Bên cạnh đó, các hoạt động thể thao bãi biển cũng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ du khách khắp nơi. Nếu có dịp đến đây vào những kỳ thi đấu, du khách không chỉ bị thu hút bởi cảnh đẹp mà còn choáng ngợp với sự náo nhiệt, phồn hoa của một thành phố trẻ đang ngày ngày vươn mình phát triến.
Đình Hải tựa mình vào ghế đá đặt dưới một gốc cây bạch dương to lớn, đưa mắt nhìn về phía xa. Biển Vũng Tàu xanh biếc một màu, từng con sóng bạc đầu vỗ vào bờ cát trắng, dường như trong gió còn ngửi thấy vị mặn tanh nồng. Rất dễ chịu! Đình Hải khẽ cười. Nếu có thể mang một chút nắng, một chút gió ở đây về làm quà cho Lệ Tâm thì tốt quá!
Đình Hải là một sinh viên ưu tú của hai trường Đại học hàng đầu khu vực miền Nam. Chuyên ngành của cậu ở hai trường đại học này tương khắc rất rõ rệt. Ở Đại học Ngân hàng, cậu là sinh viên xuất sắc khoa Tiếng Anh Thương mại; ở Đại học L Đồng Nai, cậu là sinh viên toàn diện Khoa Đông Phương học. Cũng may Đại học Ngân hàng học theo chế độ tín chỉ từ rất sớm, cậu đăng ký lịch học thích hợp với thời gian học ở Đại học L Đồng Nai, nghỉ hè thì đăng ký học thêm vài môn trước nên ba năm nay vẫn ổn, so với những sinh viên khác cậu có vất vả hơn một chút.
Tiến Trung từng hỏi cậu rằng, tương lai ra trường chắc chắn sẽ làm kinh tế, sao lại cố chấp muốn học cả chuyên ngành xã hội học làm gì? Đình Hải cười khổ, cậu vốn dĩ không có lựa chọn khác. Học bên kinh tế một phần là vì điều kiện gia đình và sở trường của bản thân, học bên xã hội vì trái tim cậu muốn thế, chẳng thể khác được.
Gần bờ biển, các mặt hàng thủ công mỹ nghệ làm từ ốc biển được bày bán nhộn nhịp, Đình Hải bước đến. Lệ Tâm thích những vật trang trí nhỏ, Đình Hải chọn một chiếc móc chìa khóa có gắn một con ốc biển màu tím thẫm, bóng loáng. Chuyến đi Vũng Tàu lần này cậu đại diện sinh viên khoa Tiếng Anh Thương mại tham dự cuộc thi Kỹ năng Anh Ngữ khu vực Miền Nam, kéo dài mười lăm ngày tại thành phố biển Vũng Tàu, còn khoảng sáu ngày nữa thì kết thúc. Đình Hải đưa ốc biển lên cao, ánh nắng mặt trời khẽ vuốt ve từng đường vân mỏng trên thân ốc, mờ ảo. Nghĩ đến vẻ mặt thích thú của Lệ Tâm khi nhìn thấy món đồ này, nếu hôm nay có thể trở về thì tốt quá.
Diệp Vũ mặc chiếc váy maxxi dài chấm gót màu xanh biếc bước nhẹ trên bờ cát trắng. Làn da bạch ngọc, dáng điệu thướt tha tựa như đóa hồng xanh e ấp trong nắng sớm. Diệp Vũ đưa tay giữ chiếc nón cói, nghiêng người tránh làn gió biển, mái tóc dài khẽ tung bay thu hút rất nhiều ánh mắt từ mọi người xung quanh.
Diệp Vũ dường như đã gặp tình huống này quá nhiều, làn mi nhẹ như cánh bướm khẽ nhấp nháy, đôi mắt mang vẻ cô đơn tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Đình Hải nhíu mày, để chìa khóa vào trong túi quần, khẽ xoay bước về phía khách sạn. Hàng mi dài rũ xuống, Diệp Vũ buồn bã nhìn bước chân Đình Hải xa dần, trái tim trở nên lạnh giá. Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện đôi chân, Diệp Vũ cắn nhẹ môi dưới, ngẩng đầu nhìn người đến, môi khẽ nở nụ cười.
“Về thôi.”
Đình Hải nói xong, không đợi người phía sau trả lời liền xoay bước đi về phía trước. Đối với Đình Hải, tình cảm dành cho Diệp Vũ có nhiều mâu thuẩn. Trước đây, vì mối quan hệ làm ăn giữa hai nhà Diệp – Vũ (mẹ cậu), cậu và Diệp Vũ có nhiều cơ hội tiếp xúc, lựa chọn trường học hay nơi sinh hoạt đều cùng một chỗ. Lúc đó Đình Hải không nghĩ nhiều, chung quy đối với Diệp Vũ chỉ tồn tại tình bạn. Nhưng càng về sau cậu càng có cảm giác mọi chuyện không như cậu nghĩ, Diệp Vũ không xem cậu là bạn, vì lợi ích kinh tế nên gia đình hai bên mong muốn bọn họ có thể nên duyên. Đình Hải thở dài mệt mỏi. Trong buổi lễ tổng kết ba năm trước, hai gia đình đã xác nhận việc liên hôn trong tương lai của hai người trước toàn thể nhân viên trong công ty. Cậu tức giận đến mức bỏ về giữa chừng, từ đó không tham dự nghiệp vụ của công ty nữa. Đối với Diệp Vũ, Đình Hải cố gắng bảo trì khoảng cách nhưng Diệp Vũ vẫn cố chấp không muốn hiểu. Cậu chọn học hai trường Đại học cùng lúc, muốn mượn thời gian bận rộn để hạn chế thời gian xuất hiện ở nhà lẫn công ty, Diệp Vũ cũng làm y như cậu. Chuyến đi này cậu tham gia với tư cách thí sinh, Diệp Vũ lại xin đi làm cổ động viên cho trường. Rốt cuộc thì cô ấy cố chấp như vậy là vì điều gì? Đình Hải không muốn nghĩ, dù là lý do gì đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Nghĩ đến đây, Đình Hải có chút hối hận vì hành động lúc nãy của mình. Bản thân cậu muốn bỏ đi trước nhưng biết sức khỏe Diệp Vũ trước nay không tốt, nếu đi lâu dưới nắng sẽ xảy ra chuyện nên cuối cùng cũng quay trở lại. Hành động của cậu xuất phát từ sự quan tâm, có điều quan tâm không đặt đúng chỗ sẽ khiến người khác lầm tưởng. Nhìn thấy khách sạn cách đó không xa, Đình Hải tăng nhịp bước chân, bước vội về phía trước.
Diệp Vũ vẫn lặng lẽ đi phía sau. Nắng lên, bóng hai người đổ dài trên nền cát trắng, dù song hành nhưng vẫn không giấu nỗi sự cô đơn. Diệp Vũ nhìn đôi tay đang ở phía trước khẽ ướm thử tay mình muốn tìm lại cảm giác ấm áp như lúc trước. Có một thời gian rất dài, bọn họ luôn ở gần nhau nhưng từ khi nào lại xa xôi đến vậy. Diệp Vũ nhìn bóng dáng Đình Hải đang dần xa, hối hả bước nhanh theo. Đến lúc đứng trước phòng khách sạn vẫn chưa từng rời mắt khỏi gót chân Đình Hải.
Đình Hải xoay người, nhìn Diệp Vũ vẫn cúi đầu, trong giọng nói không chứa một tia tình cảm.
“Tạm biệt.”
Diệp Vũ khẽ gật đầu, cửa phòng Đình Hải khép chặt. Cô ngẩng đầu, đôi môi bất giác run lên nhè nhẹ, nhìn thật lâu về phía cửa phòng, thật lâu chưa rời đi.
Đình Hải, tình yêu của tôi như một chiếc la bàn luôn mãi hướng về hướng bắc là cậu.
Cậu… có hiểu không?