Khép Mi

Chương 13




Khung cửa sổ thủy tinh không ngăn được ánh sáng bên ngoài truyền vào, Hạo Nhân nheo mắt. Đầu đau như búa bổ, cổ họng hơi rát, tay chân không còn sức lực chắc chắn là dấu hiệu của việc bị cảm lạnh. Hôm qua sau khi từ trường trở về, cậu đã tắm rửa rất lâu. Nước sơn theo dòng chảy khắp người cậu, đưa tay chà mạnh cổ đến mức đỏ ửng lên nhưng mơ hồ vẫn chưa tan hết cái màu xanh đáng ghét đó. Nhấc tay ra khỏi chăn, lau nhẹ tầng mồ hôi trên trán; trước đó Gia Huy đã tự ý nhuộm màu tóc cậu, thật không biết dùng loại thuốc nhuộm nào mà nước sơn không bám lại được chỉ có da đầu thì không được may mắn như thế khiến cậu phải gội rửa một lúc khá lâu.

Không gian yên ắng, tiếng hít thở như có như không khiến khung cảnh càng trở nên nặng nề, Hạo Nhân cứ nằm vậy nhìn trần nhà. Cậu mơ hồ nghĩ đến một số việc trước kia, khi ấy mẹ cậu còn sống. Có một lần, nhà hàng xóm sửa nhà, cậu lén mẹ sang đó chơi. Nhìn mấy hộp sơn để ngoài sân, cậu thật cao hứng. Căn nhà của cậu không được tô màu, chỉ là một bức tường xi măng thô kệch, mỗi khi có mưa xuống sẽ loang lổ từng mảng trông rất nhếch nhác. Có lẽ cậu quá chú tâm nên không phát hiện có người đằng sau, cuối cùng bị người đó đẩy ngã vào mấy thùng sơn. Chất sơn dính dính, mùi nồng xông thẳng vào mũi khiến cậu bồn nôn, chưa kịp phản ứng đã bị chủ nhà kéo thẳng dậy, tát vào mặt.

Có đau hay không cậu không nhớ, chỉ nhớ hình dáng mẹ chạy vội từ bên nhà sang, kéo cậu vào lòng rồi cúi thấp đầu xin lỗi người đó. Mẹ ôm cậu về nhà, nấu nước ấm rồi tắm rửa cho cậu rất lâu, rất lâu. Nước xối lên người tung tóe, chảy dài lên gương mặt mẹ, ấm nóng.

Không biết là nước mắt hay nước tắm của cậu?

“Mẹ… con bị đánh… con không khóc sao mẹ lại khóc?” – Hạo Nhân mím môi.

Mẹ Hứa không nói gì, chỉ nhìn cậu. Sau đó cậu thấy hình dáng mẹ phóng lớn lên, mẹ cúi người ôm cậu vào lòng rồi liên tục xin lỗi cậu.

Hạo Nhân không hiểu, không phải mẹ làm đổ sơn khiến bác ấy tức giận, không phải mẹ đánh cậu tại sao mẹ lại xin lỗi cậu?

Hạo Nhân không biết rằng, nếu cậu khóc, mẹ cậu sẽ tự dặn mình đây là lần đầu cậu bị người khác đánh, cậu sợ nên khóc; nhưng khi nhìn cậu im lặng như không có chuyện gì xảy ra, bà hiểu rằng cậu đã quen với việc bị bắt nạt, đã quen nên không còn cảm giác. Sự bất lực khiến bà tự trách bản thân mình, trái tim như bị bóp nghẹt, biến dạng đớn đau.

Cốc cốc cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên, tâm trạng Hạo Nhân dần bình ổn. Mở cửa ra, Gia Huy nhanh như gió xộc thẳng vào phòng cậu, như thể chỉ chậm một giây sẽ bị nhốt trở ra ngoài. Hạo Nhân không nói gì, đưa tay chốt cửa.

“Cậu vẫn ổn chứ?” – Gia Huy mỉm cười tinh quái – “Tôi cứ tưởng cậu tức chết rồi.”

“Ừ.” – Hạo Nhân mở tủ lạnh lấy nước ném về phía Gia Huy, còn mình thì mở lốc nước để bên ngoài, vặn nắp uống. Cổ họng nóng như lửa đốt, uống từng ngụm từng ngụm để hạ hỏa chẳng mấy chốc đã hết nửa chai.

“Cậu sao vậy?” – Gia Huy giật mình – “Sao lại uống nước như thế? Không phải bị cảm rồi đi.”

“Cổ hơi nóng, có chút rát.” – Hạo Nhân đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Một lát sau, cậu cầm một chiếc khăn nhỏ lau mặt, xua đi cảm giác bết bát khó chịu.

“Bắt đầu từ hôm qua đến giờ? Có cần liên hệ bác sĩ hộ cậu không?”

“Không cần. Cậu liên hệ lịch làm việc với trường hộ tôi là được.”

“Không thành vấn đề. Mà A Nhân… cậu thật sự trở thành đại diện của Tập đoàn Lý Thị tại Việt Nam?”

Hạo Nhân im lặng, Gia Huy xem như đó là thừa nhận. Cậu không hiểu. Trước giờ Hạo Nhân luôn tránh xa những hoạt động liên quan tới truyền thông của Lý Thị, chuẩn bị cho sự ra đi trong im lặng của mình sao lần này lại có quyết định như thế? Phải biết rằng, trước giờ truyền thông chỉ biết Lý Gia có đại thiếu gia Lý Hạo Thiên, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Nhị thiếu gia Hứa Hạo Nhân, dù đây không phải ở Đài Loan nhưng việc chấp nhận là đại diện cũng sẽ khiến cậu ta bị chú ý.

Phải thừa nhận rằng đời thứ năm của Lý thị ở Đài Loan, Hạo Nhân là người tài hoa bậc nhất. Tập đoàn Xây dựng Lý Thị nhờ những thiết kế độc đáo của cậu ta chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã đứng vững ở vị trí đầu ngành. Ngoài thiết kế, Hạo Nhân có óc kinh doanh nhanh nhạy, vô tình hữu ý những ý kiến cậu ta đưa ra luôn trở thành quyết sách của Tập đoàn trong vài năm qua.

Gia Huy cảm thấy thật buồn cười. Nhiều kẻ tranh nhau công lao không phải của họ, có người lại phủ nhận những thứ mình cố sức làm ra, Hạo Nhân là điển hình tiêu biểu của vế sau. Một điều cậu không hiểu nữa là việc anh Hạo Thiên hoàn toàn không có ý kiến về việc này, vẫn để cậu ta bình lặng trong tối, bản thân lại trở thành tâm điểm của Lý Thị.

Rốt cuộc thì hai người bọn họ đang chơi trò gì đây?

“Việc đại diện này không liên quan đến kinh doanh của Lý Thị tại Việt Nam. Đơn giản chỉ là đại diện tài trợ học bổng và tham gia hoạt động hợp tác giáo dục của Đại học S Lý Thị và Đại học L Đồng Nai.” – Hạo Nhân trầm giọng – “Nếu cậu đang lo lắng tới vấn đề truyền thông thì không cần nghĩ nữa. Tôi không mang họ Lý, chỉ được xem là nhân viên Lý Thị công tác tại Việt Nam trong vài tháng tới… Không hơn.”

Gia Huy gật đầu, xem như đã hiểu. Người có thể khiến Hạo Nhân miễn cưỡng nhận việc này ngoài bác Lý Uy thì không còn ai khác. Những lần hợp tác trước đó, bên phía trụ sở chính đều cử người từ Đại học S nhận vị trí này, nên truyền thông cũng không có hứng thú tìm hiểu. Xem như cậu nghĩ nhiều rồi.

“Lịch hợp tác lần này tập trung cả nội dung giảng dạy lẫn hoạt động giao lưu. Tuần sau sẽ bắt đầu. Trước mắt cậu cứ nghĩ ngơi đi.”

“Được.” – Hạo Nhân ngả đầu dựa vào ghế, chẳng buồn tiếp chuyện Gia Huy nữa, hạ lệnh đuổi khách – “Nhớ khép cửa.”

Gia Huy trề miệng, quả là tên lạnh lùng. Hết chuyện liền xua cậu như xua tà, chẳng nghĩ xem cậu tốt với cậu ta bao nhiêu.

“Đợi đã. Đã nói hết đâu.” – Gia Huy ỉu xìu – “Hôm qua tôi quên không nói với cậu một chuyện. Anh Hạo Thiên nói gần đây có một khu công viên khá rộng, cảnh trí đẹp thích hợp để cậu chạy thể dục buổi sáng. Lúc trước tôi đã đi ngang qua, rất đẹp. Ngày mai đưa cậu tới đó xem thử. Ok?”

Lúc nghe Hạo Thiên nói Hạo Nhân có thói quen chạy bộ buổi sáng, Gia Huy cảm thấy rất khó tin. Những năm gần đây Hạo Nhân rất ít khi ở Lý Gia mà dù có về Lý Gia cũng toàn do cậu đến sớm đánh thức; thời gian hai người gặp nhau ở trường đa phần là ở căn tin. Chưa từng thấy cậu ta có sở thích gì đặc biệt nhưng xem ra cậu hiểu quá ít về con người này rồi. Lần này, Gia Huy càng thêm bội phục Hạo Thiên, quả thật anh ấy rất yêu em trai mình.

Những lời Gia Huy nói khiến lòng Hạo Nhân gợn sóng. Từ chỗ ở, nơi an nghỉ của mẹ tới những thứ nhỏ nhặt như bày trí phòng ốc, thói quen sinh hoạt hàng ngày Hạo Thiên đều thay cậu an bài. Hạo Thiên quan tâm cậu, cậu đều biết nhưng quan tâm tới mức này thì cậu chưa bao giờ nghĩ đến.

Ngay từ hôm đầu đến đây, cậu đã để ý tới vị trí của khu chung cư này. Không chỉ gần trường học và siêu thị, nơi đây cũng rất gần với Quan Âm Tu Viện – nơi mẹ cậu an nghỉ, phải công nhận đây là một khu chung cư quá phù hợp để cậu sống trong thời gian sắp tới. Chỉ có một điều cậu không hài lòng lắm là khuôn viên bên trong chung cư rất nhỏ, không thích hợp cho thói quen chạy bộ buổi sáng của cậu. Nhưng xem ra cậu đánh giá quá thấp sự hiểu biết của Hạo Thiên về mình, trước giờ cậu đa phần chọn trường nội trú rất ít khi về Lý Gia nên tin rằng thói quen này gần như không ai biết không nghĩ tới Hạo Thiên lại nắm rõ như vậy.

“Được. Sáng mai tôi sẽ đợi cậu dưới cổng.”

“Ok. Tôi sẽ cố tới sớm.” – Gia Huy góp ý – “Thực ra nếu đi từ đây tới công viên đó tôi nghĩ cậu nên sử dụng xe sẽ tốt hơn. Nơi đó có khu giữ xe riêng, tập xong có thể trực tiếp lái xe trở về.”

“Trước mắt không cần nghĩ tới điều này, nếu cần thiết tôi sẽ mua phương tiện để đi. So với tôi nhàn nhã thì giảng viên trao đổi là cậu cần hơn nhiều.”

“Được. Tôi không ý kiến nữa. Cậu nghỉ ngơi đi, cần thiết thì liên hệ với tôi.”

Gia Huy bước ra cửa, ánh mắt ngập ngừng nhìn Hạo Nhân đang nửa nằm nữa ngồi trên ghế. Con người yếu đuối nhất là lúc đau ốm không có ai bên cạnh, không lẽ Hạo Nhân lại không cảm thấy như vậy ư?

Gia Huy lắc đầu, miệng lẩm nhẩm - “Bộ mặt lạnh lùng đó trưng ra cho ai xem chứ. Thật không biết ai có thể xé tan cái mặt nạ thối tha đó đây?”

Haiz…

Còn lại một mình trong phòng, Hạo Nhân lơ đãng nhớ lại sự việc diễn ra ngày hôm qua. Cô gái kia… Nghĩ tới hình ảnh nhếch nhác của cậu ngày hôm qua, Hạo Nhân có chút ân hận vì hành động của mình lúc đó. Ngay khi được cậu cứu, cô ta biến mất như một cơn gió, không quan tâm người cứu mình đang chật vật thế nào. Một người vô trách nhiệm!

Hạo Nhân buồn bực, chẳng hiểu khi đó cậu nghĩ gì lại muốn biết cô ta là ai. Tuy không thu được kết quả gì nhưng linh cảm mách bảo chắc chắn cậu sẽ gặp lại cô ta lần nữa.

Cô gái… tốt nhất đừng để tôi gặp lại… nếu không… tôi e bản thân mình sẽ khiến cô ân hận về hành động vô ơn lúc đó.

Ở một nơi xa, Lệ Tâm không biết bản thân mình vừa kết thù với một ai đó vẫn vui vẻ gặm chân gà bó xôi với ba cô bạn cùng phòng. Kỳ thực trong đầu Lệ Tâm cũng rất biết ơn người đã cứu cô, có điều sự việc diễn ra quá nhanh nên cô không có ấn tượng lắm về vị ân nhân của mình.

Thực ra, ngay tối hôm qua Đỗ Hùng đã gọi điện kể với cô về tình hình hiện trường sau khi cô rời khỏi. Nhìn thái độ của đối phương không được thân thiện lắm nên khi anh ta hỏi về cô, Đỗ Hùng quyết định giấu nhẹm, chỉ bảo đó là nhân viên thời vụ anh ta kêu làm hôm nay, chưa xong việc không cần thanh toán nên cũng chẳng cần tìm cô làm gì nữa. Mấy người còn lại tuy là giảng viên khoa Đông Phương nhưng chuyên ngành Trung Quốc học, căn bản chưa từng gặp sinh viên ngành Việt Nam học như cô nên càng không có gì đáng ngại, Lệ Tâm vuốt vuốt ngực, cảm thấy bản thân cực kỳ may mắn.

Giờ chỉ mong sao không gặp lại anh ta nữa. Xem như cô ở hiền gặp lành được thần linh phái người xuống cứu giúp cũng được.

Lệ Tâm chắp tay thành kính… Nam mô a di đà phật… thiện tai thiện tai…