“Đứa bé đó?” - Lan Hâm Ân bỗng chốc đứng lên.
“Em không phát hiện ra nó rất giống em sao?” - Hắn thực sự là không còn lời nào hỏi trời xanh a! - “Thằng bé một chút cũng không giống anh, ngay cả tính cách cũng thế.”
“Nhưng. . . . .” - Làm sao có thể?
“Lúc trước là em nói em không muốn gặp con, em không cần biết tên nó, em
không muốn biết bất cứ chuyện gì của nó, anh mới cái gì cũng chưa nói.
Nhưng em lúc này cũng không thể nghĩ anh ở bên ngoài hoang đường sinh
một đống con chứ?” - Hắn lại không có ý định muốn một tổ bóng chày hoặc
một đội bóng đá.
“Thật sự là nó sao?”
Thấy hắn gật gật đầu, Lan Hâm Ân vô lực ngồi xuống ghế.
Gạt người! Chẳng lẽ phim bộ đều quá khuếch trương, nói cái gì mẫu tử liên
tâm, cho dù chia lìa, hai mươi năm, chỉ cần gặp mặt một lần, là có thể
biết đối phương có cùng quan hệ huyết thống. . . . . Vậy suy cho cùng là cô vô tình cho nên mới không nhận ra, hay là kịch để lấy nước mắt khiến con người hiểu hơn triết lý cuộc sống?
* * *
“Trong lòng có cảm giác gì sao?”
Lặng im một hồi lâu, Chung Ly Minh Khiết dụi điếu thuốc, mí mắt có chút nặng trĩu.
Vừa xuống máy bay đã chạy tới văn phòng của cô, đến bây giờ đã hơn bảy tiếng rồi, cũng hẳn cảm thấy mệt mỏi.
“Không. . . . .” - Chỉ là cảm thấy lòng thật đau. - “Anh không nói cho nó biết quan hệ giữa tôi và nó chứ?”
Đau lòng là vì cô lại có thể không có cách nào thương yêu cậu, quả thực
không thể tin một đứa bé mới sinh mà giờ đã lớn như vậy, cô thậm chí
không hề cho cậu uống một giọt sữa mẹ, không có tắm cho cậu, đây đều là
chuyện mà một người mẹ nên làm, cô lại chưa từng làm được.
Thời
gian trôi qua thật nhanh khiến cô không thể tin được đứa bé bởi bản thân buông thả mà sinh ra đã đứng trước mặt cùng cô đối thoại.
“Chuyện em dặn dò anh, anh khi nào mà không làm thỏa đáng đây?” - Hắn cười trầm thấp.
Khi nào thì Chung Ly Minh Khiết hắn lại cung phụng một cô gái như thế? Là áy náy, là day dứt, là bất đắc dĩ, là đa tình?
Có lẽ ngay từ đầu hắn chỉ là muốn cướp đoạt, có lẽ hắn chỉ là không quen
nhìn bộ dáng đắc ý có được cô trên đời còn cầu gì hơn của Lâm Quảng
Dĩnh, có lẽ hắn chỉ là ghen ghét thứ Lâm Quảng Dĩnh chiếm được mà hắn
không chiếm được, có lẽ đây là tâm tính hô phong hoán vũ đã quen từ khi
sinh ra của hắn, thế nhưng việc hắn làm với cô đã tạo thành tổn thương,
nói nhiều đi nữa đều là lấy cớ, đều là ngụy biện.
Thương tổn đúng mười đủ mười, cô quả thật chia tay Lâm Quảng Dĩnh, hắn cũng hoàn toàn
làm tan rã dáng tươi cười kiêu hãnh của Lâm Quảng Dĩnh, nhưng hắn lại
cũng không vui vẻ gì.
Bởi vì, cô không vui vẻ.
“Vậy thì
mãi mãi đừng để nó biết.” - Lan Hâm Ân không hy vọng bởi lỗi lầm của cô
mà tạo thành ảnh hưởng xấu với một đứa bé. - “Anh đã tìm được nó, vẫn
nên sớm dẫn nó về Manchester đi.”
Cô không muốn gặp lại Chung Ly Phần, quá mức thân thiết với cậu sẽ chỉ làm cô áy náy.
“Thật vất vả mới về Đài Loan một chuyến, em hà tất vội vã đuổi anh đi như
thế?” - Lúc nào thì muốn gặp được cô thì phải có sự cho phép của cô vậy
hả? Hắn thật sự là uất ức không ngẩng đầu lên được. - “Dù sao anh sẽ
không tới công ty thị sát, mọi chuyện đều tùy em, em vui vẻ là được.”
Nếu thực phải cắt đứt đoạn tình này, hắn tuyệt đối sẽ không để bản thân thống khổ như thế.
Có lẽ đây chính là báo ứng của hắn. Một người không hiểu được tình yêu lại không muốn nhìn gia đình người ta ân ái, thật sự chia rẽ bọn họ. Lại
nói, nếu không hiểu tình yêu, cả đời cũng sẽ không hiểu được tình yêu,
cần gì khiến hắn yêu cô? Đây không phải báo ứng thì là gì?
“Nói
dối, anh nhờ A Dã tới công ty thị sát, anh đừng tưởng tôi không biết.” - Cô bất quá làm bộ không biết mà thôi. Dù sao đây là sự nghiệp của Chung Ly gia bọn họ, để người nhà Chung Ly đến thị sát trên phạm vi lớn bên
trong tập đoàn coi như là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cô không có ý
kiến, chỉ không thích cái giọng khi nói chuyện của hắn.
“Đó là
thị sát mỗi năm một lần, là quy định anh cả định ra, cũng không phải chỉ có Bắc Hằng mới như vậy.” - Chung Ly Minh Khiết mở hộp thuốc lá, tao
nhã cầm một điếu thuốc chơi đùa trên tay.
“Tôi chỉ biết bên cạnh
tôi đầy cơ sở ngầm của anh, có chút gió thổi cỏ lay nhất định không
thoát khỏi mắt anh.” - Mấy thanh niên phụ trách gia nghiệp nhà Chung Ly
lúc rảnh rỗi lại tới chỗ cô, không phải giám thị cô thì là gì?
Cô bị cảm lạnh, Chung Ly Dã biết chuyện này, thậm chí mạnh mẽ đuổi cô về
nhà, một mình giúp cô chủ trì các hạng hội nghị. Trên đời này còn có
chuyện trùng hợp như vậy sao? Đó là bởi vì trong công ty tất cả đều là
cơ sở ngầm của hắn.
“Trừ việc muốn A Dã giúp em ra thì những việc khác anh không biết.” - Hắn thở dài, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ài! Sao lại có cô gái không biết quan tâm như cô chứ? Chẳng nhẽ cô không
thấy hắn rất mệt sao? Có phải nên để hắn nghỉ ngơi đã rồi mới nói chuyện được không?
Hắn ban đầu là muốn cùng cô tán gẫu chuyện gia đình, nhưng cô nói chuyện mà không hiểu lòng hắn khiến hắn càng nghe càng khó chịu.
Lan Hâm Ân nhướng mi, chợt minh bạch. - “Anh không phải
đang trốn bọn họ chứ? Tôi nghe A Dã nói, anh lén đem họa chuyển sang A
Sở, anh sợ A Sở tìm anh gây phiền toái nên mới trốn bọn họ?”
Hắn
căn bản là không cần phải làm thương nghiệp, bởi chỉ dựa vào tài sản của hắn, lại có cô giúp hắn quản lý tập đoàn Bắc Hằng, kỳ thực hắn có thể
tiêu diêu tự tại hơn nữa, hắn căn bản không cần… Không đúng, có lẽ đây
chỉ là một trong những bùa phép để hắn tiếp cận phụ nữ.
Nhưng mà
cô thừa nhận hắn quả thực rất thích hợp với làm thương nghiệp, bởi vì
muốn hắn một tên ăn chơi trác táng làm chủ Bắc Hằng, chỉ sợ Bắc Hằng
trong thời gian ngắn sẽ như sao chổi rơi xuống. Song, nói hắn lợi dụng
công việc để săn gái tựa hồ cũng không phải chuyện không có khả năng.
Hắn là một quý tộc bị chiều hư, rồi lại tịch mịch đáng thương, muốn hắn
sống độc lập, sợ là sẽ bức điên hắn. Cho nên hắn mới tìm một đống phụ
nữ, mà cô chẳng qua là một đóa hoa trong vạn đóa hoa mà thôi, một cô gái hắn giành được tới tay lập tức vứt đi như cái giày rách.
“Anh có gì mà phải trốn tránh?” - Hắn mỉm cười.
Tuy rằng tuổi hắn với bọn họ ngang ngang nhau, nhưng bối phận hắn lại lớn
hơn, nhìn thấy hắn còn phải gọi một tiếng chú nhỏ đấy, hắn sao phải sợ
bọn họ?
“Nói cũng đúng, ai dám làm trái lão út Chung Ly gia chứ?” - Cô cười lạnh.
Hắn và cha Chung Ly Dã - Chung Ly Cơ hơn kém nhau hai mươi tuổi, xem như
anh em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ đã được yêu thương gấp bội, sự hoang
đường của hắn cô cũng không có bất ngờ.
“Anh cũng không phải được trời ưu ái, muốn gió được gió, cũng sẽ có lúc không được như ý muốn.” - Hắn đây là đang cười nhạo mình. Trước kia hắn cũng cho rằng chỉ cần là
hắn muốn, không có gì không chiếm được, nhưng gặp gỡ cô, hắn đột nhiên
phát hiện ông trời vẫn có chút công bằng.
Hắn có được mọi thứ mà
đàn ông trên đời này mơ tưởng, thế nhưng trái tim hắn lại không có được
chỗ dựa, bởi vì yêu cô khiến hắn nếm được cái gì là cô đơn, cái gì là
thống khổ.
Không ai khi còn sống có thể được như ý, hoàn mỹ vô
khuyết. Người Không có tiền sẽ muốn có tiền, không có địa vị sẽ muốn có
địa vị, mà không có người yêu sẽ khát khao được yêu. Bình thường không
chiếm được đều là thiếu hụt trong nội tâm. Có lẽ đây chính là thói hư
tật xấu của loài người, lại không chỉ thật sự thổ lộ?
Tâm ý của
hắn, cô biết, thế nhưng cô cũng không đáp lại. Hắn phải đợi, nháy mắt
mười năm đằng đẵng đã trôi qua, tình thế vẫn bất lợi với hắn như trước.
Hắn đùa giỡn hết thủ đoạn, cô vẫn thờ ơ, đến cùng còn có biện pháp gì có thể khiến cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận hắn?
Ài! Ngay cả người tôn trọng văn minh khoa học như hắn cũng cần phải đi xem bói.