Dưới ánh đèn mờ, đủ bóng dáng như quỷ mị nhe nanh múa vuốt tung bay.
Đã lâu không vào PUB, Lan Hâm Ân có chút không thích ứng, mang theo lo sợ bất an, ngước mắt tìm người mời cô ra ngoài.
Không bao lâu, liền nhìn thấy một người ngoắc tay với cô, không khỏi khiến cô bội phục ở trong đám người mà hắn vẫn tìm thấy cô.
“Có chuyện gì sao?” - Sau khi cô ngồi xuống không khách khí hỏi.
Cô thật không ngờ hắn lại mời cô ra ngoài, càng không nghĩ tới mình lại
đến nơi hẹn, đến nơi hẹn tám phần là do bị Chung Ly Minh Khiết bắt buộc. Cô không muốn ở trong nhà mà thấy hắn cùng cô gái khác anh anh em em.
Khốn kiếp! Thua thiệt một bộ dạng lòng đầy căm phẫn của hắn khiến cô suýt bị thuyết phục.
“Đã lâu không gặp, tìm em ra ngoài hàn huyên chút thôi.” - Lâm Quảng Dĩnh
khẽ nói, giúp cô gọi một ly nước trái cây. - “Em chắc là vẫn không uống
rượu hả.”
“Uống rượu cũng không sao cả.” - Dù sao cô cũng đang buồn bực!
Chỉ là không nghĩ tới một cặp tình nhân khó xử chia tay lại có thể gặp mặt
hòa bình sau mười năm như thế, thậm chí là tán gẫu, song nếu cô không
nhìn lầm, vẻ mặt của hắn có chút cổ quái.
“Em thay đổi rồi, em từ trước đến giờ không có uống rượu.” - Lâm Quảng Dĩnh thoải mái nói.
“Anh cũng thay đổi rồi đấy thôi, nói chuyện với anh từ trước cũng không có
dài dòng như vậy.” - Nhấp một ngụm rượu, Lan Hâm Ân cũng không chút
khách khí phản bác. – “Quảng Dĩnh, có lời gì cứ nói thẳng đi, em nghĩ
anh sẽ không có hứng thú mà tìm em ôn chuyện cũ như thế này có phải
không?.”
Nếu cô đoán không sai, dụng ý hắn tìm cô chủ yếu là muốn bàn bạc việc ký hợp đồng không thành ngày hôm nay, một phần trong hợp
đồng tương đối quan trọng với Bắc Hằng, ngược lại cũng quan trọng không
kém với xí nghiệp Trường Lưu.
Cô hôm nay vô cớ vắng mặt, lại
khiến cán bộ cao cấp trong công ty không tìm được cô, cô có thể đoán sắc mặt của đổng sự Trường Lưu rất dọa người.
“Tìm em dĩ nhiên không phải ôn chuyện, như em nói, anh xác thực là vì việc ký hợp đồng mà
đến.” - Hắn dừng một chút lại nói - “Anh không nghĩ tới là Chung Ly Minh Khiết kia lại giao Bắc Hằng cho em, càng không nghĩ tới em không chỉ là hư vị (chức vụ trên danh nghĩa), mà còn có quyền tuyệt đối, chỉ vì em,
Chung Ly Minh Khiết thật đúng là đại thủ bút, thật là khiến người ta
nghi ngờ là do em có kĩ thuật trên giường cao siêu, hay là…”
“Kỹ thuật trên giường cao siêu?” - Cô giễu cợt.
Thì ra tới là vì cái này. Cứ nói đi, giữa cô và hắn còn có cái gì mà không dám nữa?
Không phải nói cả đời cũng không muốn gặp lại cô sao? Người rất mau quên,
những lời hứa hẹn nghĩa khí hào hùng cũng bởi thời gian mà thay đổi.
Trên thế giới này không có cái gì gọi là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích nắm
trong tay sẽ không phản bội cô.
“Ban đầu em không phải lợi dụng
điểm này mà nhảy đến bên cạnh Chung Ly Minh Khiết đó sao? Em là cô gái
ái mộ hư vinh còn gì.” - Lâm Quảng Dĩnh mỉm cười.
Lan Hâm Ân nhướng mi, một hớp uống cạn ly rượu.
“Vậy thì như thế nào?” - Mấy năm này cô ở Bắc Hằng cũng không phải là một
tổng giám đốc bằng gỗ, sở học của cô cũng không phải sống an nhàn sung
sướng, mà là kỹ năng sinh tồn anh lừa tôi gạt, đấm đá nhau trong giới
kinh doanh. Dựa vào một chút phê bình như thế của hắn cũng chả là gì với cô.
Muốn nghe lời khó nghe, đầy đường còn nhiều mà.
Lâm
Quảng Dĩnh sững sờ. – “Hừ! Nếu anh cũng là phụ nữ, tin rằng anh cũng có
thể dùng phương thức giống em trèo lên địa vị cao hơn nữa, không như
hiện tại làm một đổng sự thấp kém bên cạnh có một thư ký có cũng như
không.”
“Khó mà làm được, bởi vì anh không có khuôn mặt xinh đẹp
của em.” - Lan Hâm Ân nhếch môi cười lạnh. – “Nếu như nói, cuộc gặp mặt
hôm nay của chúng ta chỉ là đàm luận tình hình gần đây, vậy em nghĩ em
cũng không cần nhiều lời nữa, tin rằng qua việc hợp tác lần này chúng ta có thể hiểu nhau hơn.”
“Em!” - Lâm Quảng Dĩnh thẹn quá thành giận nhìn chằm chằm cô.
“Nếu như không còn việc gì nữa thì em đi trước.” - Lan Hâm Ân để ly rượu xuống, đứng dậy muốn đi.
Nếu biết tình huống hai người gặp mặt sẽ khó chịu như thế, cô thà đến nơi
khác cũng không muốn gặp mặt hắn, tránh để cô càng lúc càng thất vọng
với hắn, hoặc là nên nói càng lúc càng nhận rõ con người hắn, cũng như
cô biết rõ Chung Ly Minh Khiết là người nói không đi đôi với làm.
Nói hết một đống những lời ngon tiếng ngọt với cô, sau đó lập tức lại nhảy
ra một cô gái tóc vàng. Cuộc sống riêng tư của hắn xằng bậy thế nào, cô
cũng không phải ngày đầu mới biết, nhưng không có tận mắt nhìn thấy,
vĩnh viễn sẽ không biết đau đớn tận sau trong lòng không thèm chú ý đến
rốt cuộc đau đến thế nào
Buồn muốn chết, lòng cô quả thực buồn bực tới cực điểm.
Sau khi uống một ly, tâm tình chẳng những không có chuyển biến tốt lên,
ngược lại càng xuống thấp hơn. Cô không muốn về nhà, nhưng cô lại càng
không muốn đợi ở đây.
“Thế nào, Chung Ly Minh Khiết giờ đã quay
lại, em vội vàng đi về để phục vụ anh ta sao?” - Lâm Quảng Dĩnh lạnh
lùng nói - “Hừ! Em cho rằng còn có thể mê hoặc bao lâu, một ngày nào đó
em cũng sẽ già đi, tư vị tình yêu xa cách, đến lúc đó xem em có thể ngồi yên ổn trên cái ghế tổng giám đốc Bắc Hằng này được bao lâu.”
Lan Hâm Ân hơi tức giận nhăn đầu lông mày, rồi lại đột nhiên nở nụ cười -
“Vậy thì như thế nào? Chỉ sợ anh ngay cả bản lĩnh lấy sắc dụ dỗ cũng
không có, muốn cơ hội bị người khác vứt bỏ cũng không có, chỉ biết đố kỵ người khác lên chức nhanh chóng thế nào, lại vĩnh viễn cũng không biết
muốn dùng sắc dụ dỗ người khác cũng cần có kỹ năng và bản lĩnh. Đi học
chút đi!”
Sắc mặt cô bây giờ thật cay nghiệt, cô không hy vọng sẽ có ngày đối mặt với anh ta như thế này nhưng anh ta lại khiến cô không
nhịn được mà dứt khoát buông lời trào phúng.
Nhìn thấy cô gái tóc vàng đó cô đã đủ khó chịu rồi, nghĩ đến sau khi về nhà còn phải đối mặt với Chung Ly Minh Khiết và cô gái tóc vàng, cô cảm thấy ngực mình như
có một tảng đá nặng nề chặn lại.
Lâm Quảng Dĩnh muốn đâm đầu vào, là hắn tự tìm.
“Một ngày nào đó, em sẽ hối hận khi nói những lời này với anh.” - Lâm Quảng
Dĩnh thấy cô muốn đi, ngoài miệng vẫn quẳng ra lời độc ác.
“Vậy
sao?” - Lan Hâm Ân quay đầu lại liếc hắn, cười đến cuồng ngạo. – “Em
trước giờ chưa từng hối hận, có bản lĩnh thì anh khiến em có cơ hội hối
hận một lần đi.” - Đi hai bước, cô giống như nghĩ tới cái gì quay lại
nói - “Đúng rồi, em nghĩ sau này chúng ta hẳn không còn cơ hội gặp mặt
nữa đâu, cho nên muốn em hối hận, anh còn cần phải cố gắng nhiều hơn mới được.”
Ngụ ý là cô sẽ đình chỉ kế hoạch hợp tác hàng đầu này.
Tiến hành kế hoạch này, Trường Lưu là một đối tượng hợp tác tương đối được,
cũng không phải duy nhất, nhưng nếu Chung Ly Minh Khiết đã có thể thoải
mái đến thế, cô cớ gì lại không thể?
Dứt lời, cô lưu lại Lâm
Quảng Dĩnh với kuôn mặt tức giận rồi bỏ đi, căn bản không có phát giác
trong góc có một đôi mắt thâm trầm khóa chặt cô, cùng cô tới lại cùng cô đi.
* * *
“Đi chơi vui chứ?”
Vừa mở cửa liền nghe
được giọng nói có chút khàn khàn của Chung Ly Minh Khiết. Lan Hâm Ân
giật mình ngước mắt lên, chợt cảm thấy thần sắc của hắn có chút cổ quái.
“Cũng được.”
Lại gần hắn, trên người hắn đầy mùi rượu, không khỏi làm cô hơi nhíu mày,
thầm nghĩ hắn uống rượu làm cái gì. Có mỹ nữ ở ôm ấp, cô lại thức thời
nhường chỗ cho hắn, chẳng lẽ hắn còn cần uống rượu trợ hứng sao?
“Nói chuyện với Quảng Dĩnh vui không?” - Chung Ly Minh Khiết đi theo sau cô tới phòng khách.
Lan Hâm Ân sửng sốt, khó hiểu xoay lại nhìn hắn.
“Anh theo dõi tôi?” - Cô nhớ là không nói cho hắn biết cô đi đâu, gặp mặt
với ai. Chẳng lẽ chân trước cô ra ngoài, chân sau hắn đã đi theo rồi sao
Cô ấy không quá nguyện ý làm cái phỏng đoán này, cứ nhìn tình huống trước mắt xem ra quả thật đúng như thế.
“Anh chỉ lo cho em, em đã mệt, lại trễ như vậy, em còn một mình ra ngoài,
anh không yên tâm.” - Ỷ vào chút tác dụng của rượu cồn, Chung Ly Minh
Khiết dựa vào người cô, đôi tay lướt qua eo và lưng cô.
Mày Lan Hâm Ân nhăn lên, lần này có thể giết được hơn chục con muỗi. – “Cô gái kia đâu?”
Hắn sao lại rảnh rỗi đi theo dõi cô vậy? Cô gái kia đâu rồi?
“Trời mới biết? Dù sao sau khi đẩy cô ta ra ngoài cửa, anh liền lái xe đi tìm em, trời mới biết cô ta giờ đã đi đâu?” - Hắn mới không quan tâm cô gái kia, hắn giờ chỉ muốn biết cô đã nói gì với Lâm Quảng Dĩnh, tại sao cô
ấy lại cười vui vẻ như vậy.
“Thật ác độc, người ta từ Anh quốc xa xôi tới tận đây tìm anh, anh cũng không mời người ta uống trà, sao đạo
đãi khách cơ bản nhất cũng không có? Huống chi quan hệ giữa cô ta và anh cũng không giống như người bình thường, phương thức xử lý này của anh
quá thất lễ rồi.” - Đó có phải cũng là kết quả của cô hay không?
Lâm Quảng Dĩnh nói cũng không sai, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ chán
ghét cô, mà chán ghét cô thì thế nào? Cô nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?
Người ta nói vốn đúng là sự thật, chẳng qua là vấn đề về thời gian mà
thôi.