Manchester - nước Anh
Một màn xuân sắc kiều diễm đang bao trùm lấy cả căn phòng ngủ mang đậm
phong cách Châu Âu cổ điển. Ánh nắng ấm áp rực rỡ xuyên qua cửa sổ, ‘ôm
ấp’ lấy tấm thảm màu tím trên nền nhà.
Trên chiếc giương bốn trụ
có hai thân thể đang nằm ngủ ngon, không phát hiện một khuôn mặt nhỏ
nhắn đáng yêu đang xuất hiện ở khe cửa.
“Ba à!” - Đứa bé lên tiếng gọi, mày nhăn tít lại.
Sao lại vậy? Tại sao ba lần nào cũng không giữ chữ tín như thế?
“Baaaaa…” - Cậu bé kéo dài giọng ra nhưng vẫn không thấy người trên giường phản
ứng, cậu bực bội đạp cánh cửa khắc đầy hoa văn nặng nề ra, căm tức giẫm
mạnh từng bước chân đi đến giường, cả người bốc hỏa.
“Ba!”
Quá đáng ghét, ba đã đáp ứng cậu, sao cứ lặp lại cái chiêu cũ rích này chứ? Cho rằng cậu tuổi nhỏ dễ ăn hiếp nên không tôn trọng cậu sao? Lời hứa
hẹn của ba chỉ để lừa gạt trẻ con thôi sao?
“Hả?”
Người
trên giường lên tiếng, kéo cái chăn màu hồng trùm lên đầu, mặc kệ người
‘bạn tình’ bên cạnh vì hành động này của mình mà lộ hết cảnh xuân ra
ngoài.
“Ba à!” – Cậu sắp điên rồi – “Ba… Ba lại gạt con!”
Ba nói sẽ không bao giờ làm loạn với mấy cô này nữa, nhưng ai biết cậu vừa từ ký túc xá trở về, lại thấy ngay một màn này.
“Tiểu Phần?” – Hắn kéo chăn xuống, lông mày dài rậm, giương đôi con ngươi màu hổ phách nhìn cậu bé – “Sao con lại ở đây?”
Hắn nằm mơ sao? Thế nào mà vừa mở mắt đã thấy ngay đứa con trai mà mình nhớ nhung da diết vậy?
“Trường-cho-nghỉ-ạ!” - Chung Ly Phần nghiến răng nghiến lợi trả lời từng chữ, căm tức nhìn
người cha ngu ngốc không biết tuân thủ hứa hẹn, không hiểu được khế ước
rốt cuộc là dùng để trói buộc cái gì. – “Ba không đến đón con coi như
thôi đi… lại còn để con thấy cái cảnh này, lẽ nào ba một chút cũng không lo sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đến sự trưởng thành của con hả?”
Có người ba như thế này, bảo cậu làm thế nào cho phải đây?
“Sao có thể chứ? Để con tiếp xúc nhiều, về sau một khi gặp mới thông thạo,
mới không mất thể diện trước con gái.” - Chung Ly Minh Khiết vươn tay
kéo con trai vào lòng, hôn lên mặt cậu bé. – “Con trai yêu quý, con còn
chưa hôn chào ba buổi sáng đâu!”
Chung Ly Phần liễm hạ lông mi
dài, mày hất lên, lộ ra biểu tình không hợp với tuổi. – “Ba yêu quý, bởi vì bây giờ là buổi trưa… cho nên con không thể hôn chào buổi sáng ba
được rồi.”
Cậu bé một tay đẩy khuôn mặt ba ra, tay kia thì đưa lên lau mặt.
“Buổi trưa?” - Cũng đúng, hắn còn nhớ buổi sáng mới bắt đầu ngủ mà.
“Con không có hứng thú cùng ba học kỹ thuật “săn gái”, nhưng con nói cho ba
biết, nếu từ đầu ba cũng không có ý định tuân thủ ước định, vậy ba cũng
đừng tùy tiện đáp ứng con”. - Chung Ly Phần đẩy hắn ra, đang muốn bò
xuống giường, lại bị kéo vào trong ngực, tức giận giùng giằng.
“Con trai, ba nhớ con mà, nhưng con lại không có ở bên cạnh ba, ba phải ngủ
một mình nên rất cô đơn…” - Chung Ly Minh Khiết ôm con trai vừa cười vừa hôn, nhìn cậu bé giãy dụa làm cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn không
nhịn được càng ôm chặt cậu bé hơn.
Con trai hắn thật đáng yêu,
lớn lên cực kỳ giống với mẹ nó, trên khuôn mặt không tìm được một chút
gien bên nội nào… Nếu không chạm được vào mẹ nó thì hôn con trai cũng
giống thế, miễn là làm hắn đỡ thèm là được rồi.
“Đừng có hôn
con…” - Chung Ly Phần giùng giằng nhưng chỉ tốn công vô ích. – “Thay vì
hôn con… chẳng bằng ba đi hôn cô ấy đi!” - Cậu bé chỉ chỉ người phụ nữ
bên cạnh hắn.
“Ba thích con hơn mà!” - Cô gái bên cạnh hắn? Ừ,
tên gì ấy nhỉ? – “Tiểu Phần khi tức giận thật giống mẹ nha, thật khiến
ba khó mà cầm lòng nổi.”
“Ba!” – Làm ơn đi, cậu thà quay lại kí
túc xá còn hơn về nhà. Cậu thà để ba cùng cái cô ‘chưa từng gặp’ kia
‘vui vẻ’ còn hơn để ba lúc cao hứng cứ ôm cậu hôn hít mãi. Thật mất thể
diện!
“Ừ?” - Chung Ly Minh Khiết cười đến rất vui vẻ, quên luôn bên cạnh mình còn một người phụ nữ.
“Bây giờ em mới biết anh có sở thích ‘luyến đồng’ đấy Minh Khiết” – Cô gái
bên cạnh vươn tay kéo chăn lên che kín mình không còn khe hở.
Chung Ly Minh Khiết chợt trở lại dáng vẻ cợt nhã như thường, vứt con trai qua một bên lôi kéo cô gái vào lòng.
“Em thật sự cho rằng anh là một người thích ‘luyến đồng’ sao?” Hắn khẽ
nhếch khoé môi, cười hết sức quyến rũ… nhưng vẫn là không nhớ nỗi cô gái bên cạnh này là ai.
Ai nha! Tên không phải là trọng điểm, hai người ở chung một chỗ ‘vui vẻ’ là được rồi.
Em không cho rằng anh là thế, nhưng anh khiến em cảm giác hình như là… - Cô gái tóc vàng ở trong ngực hắn cười khanh khách.
Em định dùng mật khẩu với anh hả? Vậy em hẳn phải biết tác phong làm việc
của anh chứ nhỉ? - Chung Ly Minh Khiết thấp giọng khàn khàn mê hoặc. -
Dù sao chúng ta cũng không quá hiểu biết lẫn nhau.
Nói cũng đúng! - Cô gái cười nhẹ.
Hai người đắm chìm trong kích tình, hoàn toàn quên bên cạnh còn có một đứa bé chưa được mười tám tuổi đang quan sát.
Ba, con rất tức giận. - Chung Ly Phần nắm chặt nắm tay nho nhỏ, hét lên nhưng lại không nghe ba đáp lại.
Xem ra là do cậu nói quá nhỏ rồi, nhưng mà bằng cái giọng này của cậu, làm
sao hơn được cái thứ âm thanh ‘dâm thanh lãng ngữ’ của cô gái kia!
Cuối cùng cậu đã hiểu vì sao vừa sinh ra đã không có mẹ.
Ba của cậu là một người tốt, cũng tuyệt đối là một người ba tốt. Nhưng vấn đế là nằm ở thái độ sống của ba, cùng với tính chất công việc. Nếu cậu
là mẹ, cậu cũng không muốn sống cùng người đàn ông như thế. Việc trốn
khỏi nhà là chuyện đương nhiên, nhưng thân thân cậu lá con trai ba thì
đành chịu vậy, muốn trốn khoi nhà cũng không phải bổn sự của cậu.
Ai! Cũng không trách được ba, tuổi trẻ nhà giàu, đẹp trai ngời ngời, bên
cạnh tự nhiên có không ít cô dì có chủ ý với ba, cũng khó trách ba không cầm lòng được.
Nhưng nếu như là cậu, cậu tuyệt đối sẽ không làm
chuyện như vậy, tuyệt không dẫm vào vết xe đổ của ba. Cậu không thể làm
mình trở nên thối nát như thế, thậm chí ngay cả kỳ nghỉ của con trai
cũng không nhớ tới đón con mình về nhà.
“Minh Khiết, gọi tên em…”
Chung Ly Phần tức giận giương mắt, không thể tin được cô gái trẻ tuổi này lại không đếm xỉa tới sự hiện diện của hắn. Song… cũng còn tốt, cậu biết rõ ba chỉ vui chơi mà thôi, cái cô này tuyệt sẽ không trở thành mẹ cậu;
cho nên vì ba, cậu cũng chỉ đành ‘nhắm một con mắt,mổ một con mắt’ mà
thôi.
Thở dài một hơi, cậu cam chịu số phận nhẹ nhàng đi ra ngoài, đang định đóng cửa lại trốn đi, lại nghe được…
“Lisa, anh yêu em!”
Ai! Ba lại dùng lời ngon tiếng ngọt lừa người chết mà không đền mạng nữa.
Quên đi, quên đi, cậu vẫn nên mau đi thôi, khoảng cách tới mười tám tuổi còn lâu lắm.
“Ai là Lisa?” - Cô gái tóc vàng đột nhiên đẩy hắn ra.
Chung Ly Minh Khiết sửng sốt, lại cười mị hoặc chúng sinh – “Jodie?”
“Ai là Jodie?” - Cô gái sắp tức giận, một đôi mắt xanh biếc gần như bốc hỏa.
“Sandra? Kristen? Brenda? Melody? Jill? Lina?” - Nhìn cô gái bắt đầu xuống
giường mặc quần áo, Chung Ly Minh Khiết không thể làm gì khác hơn là hỏi – “Em rốt cuộc là ai?”
Hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi lại càng kích thích lửa giận của cô gái.
“Anh là tên khốn kiếp!” – Một chiếc giày gót cao ba tấc cứ thế phi thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Sau đó cô gái xinh đẹp cứ thế nhặt giày của
mình rồi đi thẳng ra khỏi căn phòng lộng lẫy ấy mà không một lần nhìn
lại.
Chung Ly Phần vẫn núp sau cánh cửa cũng chỉ có thể nặng nề
thở dài. Khó trách mỗi lần cậu hỏi tên mẹ, ba đều không nói, thì ra ba
đã quên… Quên đi, đợi thêm nữa mình sẽ phát điên, thừa dịp được nghỉ này tới Đài Loan tìm chị tiểu Phạm thôi.
Không phải cậu vô tình
không đi thăm vết thương của ba, mà chuyện này cũng không phải lần đầu
trình diễn, đã thành thói quen rồi, dù sao ba căn bản không quan tâm. Ba có thể không quan tâm bất kỳ ai, do đó mẹ mới không muốn ba.
Đột nhiên, cậu cảm thấy mình thật đáng thương. Mẹ không cần, ba cũng không thương… cậu không thể làm gì khác là bỏ nhà ra ngoài.
* * *
Phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Bắc Hằng - Đài Loan
“Đến bao giờ em mới chịu đi ăn cơm với anh đây?”
Người con trai thâm tình hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào cô gái duy nhất trong
phòng làm việc này, nào ngờ đáp lại hắn chỉ là tiếng bàn phím vang dội
của máy tính.
“Hâm Ân… cái bộ dạng lợi dụng người khác xong vứt
qua một bên có phải rất quá đáng không vậy?” - Thượng Hành Thư cúi người xuống, quả thật là để mặt ngang cặp mắt không rời khỏi màn hình
‘computer’ của cô gái, bức bách cô dời mắt sang hắn. – “Hâm Ân?”
Lan Hâm Ân hất mày, tươi cười rạng rỡ nghiêng mắt nhìn hắn - “Rốt cuộc là
ai lợi dụng ai? Hành Thư… anh nói vậy khiến tôi rất buồn đấy.”
“Làm trò! Em muốn anh giúp em giới thiệu, cũng không phải muốn anh vì em bỏ
chút sức lực sao, không nói cám ơn anh thì thôi, sau khi chuyện thành
công còn không để ý anh. Hâm Ân, qua cầu rút ván không phải quá nhanh
rồi chứ?” - Thượng Hành Thư cười đến rất tà khí, tay ôm lấy cằm cô gái.
Cô gái không dấu hiệu đẩy ghế dịch lại sau, tránh cử chỉ trêu ghẹo của hắn nhưng không ngăn lại hành động của hắn. – “Tôi gần đây thật sự là rất
bận, tôi nghĩ anh phải hiểu rõ chứ.”
Đàn ông đều như thế, muốn hắn giúp một chuyện sẽ phải có phần thưởng.
Nếu cô đối với mỗi người đều như thế, thử hỏi làm sao cô ứng phó được chứ?!