Ở trong mắt cô hắn là một người xấu xa đến thế sao? Có lẽ đấy là trước kia, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải.
Hiện tại, hắn chỉ muốn chiếm giữ cô ấy thôi. Hắn chỉ khát vọng như thế.
“Chẳng lẽ không đúng?” - Cô khẽ cười, có chút tự giễu. – “Bởi vì anh không
quen nhìn Quảng Dĩnh khoe khoang tình yêu trước mặt anh, cho nên anh mới không từ thủ đoạn chiếm lấy tôi, chỉ vì chế giễu cái gọi là tình yêu
trong miệng Quảng Dĩnh chẳng qua là ảo tưởng, chẳng lẽ đây không phải là tính toán? Mà anh vì muốn tôi ở lại bên cạnh anh, không tiếc dùng lợi
ích thỏa mãn ham muốn cá nhân của tôi, thậm chí vì muốn chạy trốn hôn
nhân mà muốn tôi sinh cho anh một đứa con, nếu đây không phải tính toán, vậy anh nói cho tôi biết - đó là cái gì?”
Chung Ly Minh Khiết
không nói gì nhìn cô hồi lâu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đột nhiên
ném cô lên giường, sau đó đè cô bên dưới.
“Để anh nói cho em biết đó là cái gì!” - Hắn chợt quát, bàn tay bắt đầu kéo áo trên người cô,
công khai dò xét làn da nhẵn nhụi của cô. – “Đây cũng là bởi vì anh yêu
em, bởi vì yêu em, anh mới có thể càng lúc càng hoang đường. Em vừa nói
những tính toán đó, cũng là bởi vì anh yêu em, anh muốn độc chiếm em,
cho nên tính toán để em chỉ có thể dựa vào anh, nhưng cũng bởi muốn đền
bù cho em. . . . . .”
Đừng nói hắn kinh khủng vậy được không, hắn chỉ là hèn mọn muốn giữ cô vĩnh viễn ở bên cạnh mà thôi.
“Anh muốn đền bù cho tôi là vì anh biết anh làm sai, có đúng hay không?” -
Khép lại thủy mâu, cô vẫn không dám nhìn hắn, không muốn nghe hắn giải
thích, từng câu chữ quá rung động xâm lấn vào cảm xúc của cô.
Hành động xâm lược đột nhiên dừng lại, hai cánh tay hắn rút ra ngoài, khâm
hạ mị con mắt. – “Đúng! Anh biết anh sai, cho nên anh dốc hết tất cả đền bù cho em, anh mặc kệ bất cứ giá nào thỏa mãn yêu cầu vĩnh viễn không
ngừng của em, chỉ cần em lên tiếng anh đều chấp nhận. Nhưng mà, em biết
không? Không có một người đàn ông nào chỉ bởi vì đền bù, bởi vì cảm giác tội ác, mà có thể hao tổn mười năm tuổi trẻ trên người một cô gái, ít
nhất anh không phải, nhưng kì lạ anh vì em mà bằng lòng chờ đợi. Hâm Ân, nếu không phải yêu em, anh không có khả năng bỏ ra nhiều như vậy.”
Cô ấy có hiểu không? Hẳn phải hiểu rồi chứ.
Hắn thừa nhận, từ đầu hắn chỉ muốn phá hoại tình yêu của Lâm Quảng Dĩnh,
nhưng ai cũng không biết được cuối cùng chuyện lại trở thành kết quả
này.
Lan Hâm Ân ngây ngốc nhìn hắn, tiếp theo né tránh cái nhìn chăm chú của hắn.
“Đừng tránh anh nữa!” - Hắn chợt quát, dí sát mặt mình vào mặt cô, không để
cô lại có cơ hội né tránh hắn. – “Hâm Ân, anh có phóng đãng, hoang đường hơn nữa, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức vì đền bù một cô gái mà chắp
tay nhường cả sự nghiệp kế thừa của mình cho người khác!”
Đó là
sản nghiệp của ba lưu lại cho hắn, hắn không có đạo lý không tự kinh
doanh mà ủy thác cho cô, là bởi vì cô muốn nên hắn cho, là bởi vì cô,
hắn mới nguyện ý cho.
“Tôi không biết! Tôi cái gì cũng không biết!” - Cô hoảng hốt biện giải.
Hắn bây giờ muốn nói cho cô, tất cả những gì quá khứ hắn làm đều là vì yêu
cô sao? Muốn cô bây giờ lập tức liền tin tưởng cũng quá ép buộc người ta rồi, cô còn chưa giải thích được tại sao lúc này hắn lại nói cho cô,
thậm chí cầu hôn với cô.
Cô cần ít thời gian để suy nghĩ, cô
không có cách nào mặc hắn đem chuyện trong mười năm hóa thành vài ba
lời. Chuyện không có đơn giản như vậy, hắn tốn mười năm, cô cũng theo
mười năm, ai cũng không có được chỗ tốt; hắn không nên tại đây mà dẫn ra việc này khiến cô khó xử.
Chung Ly Minh Khiết đột nhiên suồng sã hôn môi cô, khiêu khích linh hồn cô, mặc sức dụ dỗ cảm giác bướng bỉnh của cô.
“Đừng. . . . . .” - Cô dùng hết hơi sức cuối cùng kháng cự.
Giống như con thuyền gặp bão táp trong biển rộng lúc chìm lúc nổi, ở trong
sóng to gió lớn nếm trải hết những cơn sóng kích ngập đầu và cùng vẫy
giữa những đợt thở dốc tạm thời.
“Anh sẽ chờ em gật đầu, chỉ cần
em bằng lòng suy nghĩ, anh nguyện ý vẫn luôn chờ đợi!” - Chung Ly Minh
Khiết lẩm bẩm, hơi thở nặng nề ở bên tai cô. – “Quên Lâm Quảng Dĩnh đi,
có anh ở đây rồi!”
Lan Hâm Ân nheo thủy mâu lại, mơ mơ màng màng
chăm chú liếc nhìn người đàn ông từ trước đến nay cuồng ngạo bất tuân,
phóng đãng không kềm chế được giống như một đứa bé bướng bỉnh, lòng cô
có chút rung động.
Cô sao có thể không rung động được đây?
Nếu cô không có cảm tình gì với hắn, nếu cô muốn báo thù, thủ đoạn của cô
sẽ không khách khí như vậy. Có lẽ cô thật sự có thể cân nhắc lời cầu hôn của hắn, cô có thể cân nhắc nhiều hơn. . . . . .
* * *
Tiếng gì vậy? Tiếng chuông cửa? Đã trễ thế này, là ai tới?
“Có người nhấn chuông cửa. . . . . .” - Lan Hâm Ân khẽ giùng giằng.
“Vậy thì như thế nào?” - Chung Ly Minh Khiết hơi cáu, hầm hừ.
“Nhưng. . . . . .” - Cái tiếng này. . . . . . Chẳng lẽ Tiểu Phần đi mở cửa? –
“Đợi chút, Tiểu Phần giống như đi mở cửa, như vậy rất nguy hiểm, trị an
cũng không phải là rất tốt.”
Cô giùng giằng muốn đứng dậy, lại bị Chung Ly Minh Khiết đè xuống.
“Nó tự biết xử lý như thế nào.” - Hắn hét lên nói chen vào, cơ hồ sắp bị dục hỏa đốt người đến điên luôn rồi.
Là ông trời chỉnh đất hả? Thế nào mà hết lần này tới lần khác toàn quấy nhiễu hắn?
“Nhưng có tiếng bước chân lên lầu. . . . . .” - Cô không có bạn bè gì, lúc này không thể nào có người sẽ tới thăm cô, cô đương nhiên phải vội vàng
xuống xem thế nào.
“Anh mặc kệ là ai tới, ai tới cũng. . . . . .” - Chung Ly Minh Khiết nói xong, liền nghe được tiếng mở cửa ở phía sau, tức giận xoay người lại nhìn chằm chằm người tới, lại thoáng chốc sững
sờ. – “Em. . . . . .”
“Minh Khiết, không nghĩ tới anh lại gạt
em!” - Cô gái tuôn một tràng tiếng Anh ra, nước mắt nước mũi trào ra tố
cáo hắn bạc tình. – “Em cho là anh tới Đài Loan tìm Tiểu Phần, không
nghĩ tới anh lại… Thiệt thòi em còn đặc biệt tới đây tìm anh!”
Lan Hâm Ân nhướng mi, đại khái đã biết chuyện gì xảy ra. Giọng nói này cô
còn nhớ rõ, xem ra cô đúng là không thức thời ở lại đây.
“Em đi đâu?” - Hắn vội vàng giữ Lan Hâm Ân lại.
“Ra ngoài đi dạo.” - Cô sớm biết lời gã này không thể tin! Cũng may, may là ý chí cô kiên định, bằng không, thật đúng phải nhìn lại rồi. – “Dù sao
anh cũng rất bận, vậy anh cứ tiếp tục đi, tôi không quấy rầy anh, nơi
này cho anh mượn tùy ý phát huy.”
Đầu óc cô chập mạch mới dao
động, cô điên rồi mới có thể động tình, cho nên cô muốn ra ngoài để yên
tĩnh một chút; chỉ nghe những hấp dẫn chết người không đền mạng này của
hắn, một ngày nào đó cô sẽ không giữ được mình.
“Nếu bây giờ em đi, chúng ta thật sự có lý cũng không nói rõ được nữa.” - Hắn không thể để cô đi.
Hắn thật vất vả mới xử lý được gần như hoàn mỹ cục diện này, nào ngờ đột
nhiên nhảy ra cô gái này, cô ta tên là gì ấy nhỉ? Ai đưa cô gái này tới
đây?
“Muốn tôi không đi, cũng không phải nói là được.” - Lan Hâm
Ân cười lạnh - “Anh không cần chờ tôi nữa, bởi vì tôi không cần anh chờ
tôi, mang Tiểu Phần trở về Anh đi. Thuận tiện thì anh viết luôn cái giấy mời quản lý ký mười năm một luôn đi, tránh khỏi việc anh cứ một năm lại bay về một lần.”
Cứ như vậy thì cô cũng có thể yên tĩnh được một chút.
Chung Ly Minh Khiết không dám tin tưởng, không hiểu sao cô có thể nói ra
những lời dứt khoát như thế, chẳng lẽ cô ấy một chút cũng không để ý tới hắn sao?
“Anh suy nghĩ một chút đi, tôi có điện thoại, tôi không quấy rầy anh nữa.” - Lan Hâm Ân lấy di động trên bàn, ngay sau đó cầm
ra ngoài.
“Hâm Ân!” - Chung Ly Minh Khiết cao giọng hét lên, không thể tin được cô lại một lần nữa không thèm chú ý đến hắn.
Chỉ còn kém một bước nữa thôi, tại sao ông trời lại muốn hành hạ hắn đến thế?