“Ăn sáng thôi.”
Cô nhiều lần cân nhắc, nghĩ mình có nên mở cánh cửa này ra không, sợ vừa
đi xuống lầu, cô sẽ xấu hổ đến chết mất, nhưng không được, nghĩ tới hôm
nay phải ký hợp đồng, cô lại không thể không đi công ty.
Vậy mà
vừa mới đi xuống liền thấy người đàn ông khó ưa kia đang cười câu hồn
đứng cạnh cầu thang, vươn tay muốn dắt cô xuống lầu.
Cô đứng ở
bậc thang cuối cùng, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, ác ý không để ý tới
hắn, tự đi vào phòng khách, mà cô vừa ngồi lên ghế liền bị thứ gì đó đâm đau khiến cô nhe răng trợn mắt không phát ra được tiếng nào.
“Mẹ, ăn sáng thôi.”
Nghe, thật là ngọt ngào a! Dù là cô trời sinh tính lạnh nhạt cũng bị hắn hòa tan rồi.
“Mẹ không đói.” - Cô đã hoàn toàn tiếp nhận cái thân phận này.
Có thể không tiếp nhận được sao? Sau khi biết được mọi chuyện về con trai, cô còn có thể hung ác quyết tâm cự tuyệt sao? Cô còn chưa tuyệt tình
tới mức không để ý tới con trai mình đâu.
“Nhưng ba nói, chờ sau
khi mẹ ăn sáng xong, ba sẽ dẫn chúng ta đi chơi.” - Hắn rất là chờ mong
đó. – “Mẹ, con rất ít khi đi chơi với ba, nhưng hôm nay con lại được đi
chơi với cả ba và mẹ, con rất là cao hứng nha!”
Hắn miễn phí dâng tặng một nụ cười ngọt ngào chết gnười không đền mạng làm Lan Hâm Ân ngây dại.
“Đi chơi?” - Cô ngước mắt lên thấy Chung Ly Minh Khiết đang cười âm hiểm.
Hắn cố ý?
“Đúng vậy, thế nên mẹ phải nhanh lên, ăn sáng xong chúng ta còn phải lên
đường.” - Ai, không nghĩ tới cô gái đầu tiên hợp nhãn lại là mẹ mình,
thật sự là việc đời khó liệu, nhưng không sao, hắn nhặt được một người
mẹ, cũng là chuyện tốt.
Chỉ là không hiểu mẹ tại sao không ở cùng ba, hôm qua mẹ nói một tràng nhưng hắn nghe không hiểu chút nào, tuy
vậy hắn cũng đoán được vấn đề nằm trên người ba hắn.
Nhưng ba nói, ba muốn lừa mẹ về Anh quốc, bằng không cũng sống cùng nhau ở đây, vậy hắn đương nhiên phải hỗ trợ, có phải không?
“Mẹ. . . . . .” - Cô hôm nay phải ký hợp đồng, hơn nữa còn là hợp đồng rất quan trọng.
“Mau lên đi, mau lên đi!”
Chung Ly Phần nào có quản việc này, lập tức thúc cô, cũng không quản cô có
gật đầu hay không, dù thế nào đi nữa hắn nhất định phải hỗ trợ ba lừa mẹ về Anh quốc, bằng không sau này hắn cũng không có mẹ để mà làm nũng nữa rồi.
Có mẹ thật tốt, mẹ sẽ cười ngọt ngào, còn có thể ôm hắn
ngủ, giống ba thì hắn mắc ói luôn, cho nên hắn quyết định, hắn muốn mẹ
cùng về, bằng không cũng sẽ sống ở đây.
Cho dù là không chừa thủ đoạn nào, hắn cũng sẽ không tiếc .
* * *
“Này, anh làm cái gì thế hả?”
Sau khi bị buộc phải nuốt hai cái bánh mì, Lan Hâm Ân lại bị áp giải về phòng ngủ.
“Chúng ta muốn đi ra ngoài chơi, đương nhiên phải thay một bộ thoải mái, thuận tiện đem tóc. . . . . .” - Tay Chung Ly Minh Khiết linh hoạt cởi búi
tóc cô ra, mái tóc dài xõa xuống.
“Xõa tóc ra, cảm giác không phải thoải mái hơn sao?”
“Anh. . . . . .” - Cô là ngại khuôn mặt như em bé của mình mới cố tình búi
tóc lên, tên khốn kiếp này lại muốn cô buông xuống! - “Anh đừng có quá
đáng.”
Đừng có lấy Tiểu Phần ra bức cô, nhẫn nại của cô cũng có mức độ.
“Anh thích tóc em.” - Chung Ly Minh Khiết căn bản lờ đi uy hiếp như làm nũng này của cô, tự tiến sát lại gần, ngửi hương thơm nhàn nhạt trên tóc cô.
“Đừng có dựa gần vào tôi thế.” - Trái tim như lỡ một nhịp, cô vội vã lùi sang bên cạnh.
Hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Tha cho cô đi!
“Mau thay quần áo đi, hay là muốn anh thay giúp em?” - Chung Ly Minh Khiết
lấy ra một cái áo phông trắng, cùng một cái quần jeans cũng màu trắng
lắc lắc trước mặt cô. - “Bằng không hay là anh đi nói với Tiểu Phần. . . . . .”
“Đưa đây!” - Lan Hâm Ân oán hận đoạt lấy quần áo trên tay hắn, hỏi cũng không hỏi bộ quần áo này là ở đâu có chính đang đánh giá
bộ quần áo, lại thấy hắn nghiêng người tựa bên cánh cửa, tựa hồ không có ý định đi. – “Đi ra ngoài!”
“Anh nghĩ là em cần giúp một tay.” - Hắn miết môi, thoạt nhìn rất vô tội.
“Đi ra ngoài!” - Hắn cho là cô phải mặc sườn xám hay là kimônô sao hả?
Đừng có khinh người quá đáng thế chứ!
* * *
“Này, tôi đã nói với anh, hôm nay phải cùng xí nghiệp Trường Lưu ký hợp đồng
rất quan trọng, chuyện liên quan đến việc buôn bán cuối năm của Bắc
Hằng, tôi không thể bỏ qua.”
Cô bị bắt cóc rồi!
Hung thủ
chính là tổng giám đốc chân chính Chung Ly Minh Khiết của tập đoàn Bắc
Hằng, mà đồng lõa là Chung Ly Phần con cô với hắn, giờ phút này cô đang
bị trói trên ghế lái phụ không nhúc nhích nổi, ngay cả điện thoại cũng
không có mang làm cô ngay cả việc gọi điện để trì hoãn cũng không có.
“Vậy thì thế nào?” - Chung Ly Minh Khiết nhíu mày, căn bản không thèm để ý.
Một bản hợp đồng đáng giá bao nhiêu? Trị giá mười năm tuổi xuân của hắn? Trị giá mười năm để hắn đổi lấy sự cô đơn thôi sao?
“Cái gì mà thế nào?” - Cô quả thật không thể tin được, hắn lại tùy tiện như
vậy! - “Anh có biết nếu không kí hợp đồng này, ảnh hưởng tới tiến độ
kinh doanh cuối năm thì cũng thôi, nhưng nếu đến lúc đó công ty vì vậy
mà lợi ích bị giảm, vậy thì sẽ liên tiếp xảy ra nhiều vấn đề xấu đây?
May là anh không có vào đoàn cố vấn của công ty, bằng không Bắc Hằng sớm muộn sẽ bị anh đùa cho xong luôn.”
“Xong thì xong, dù sao anh cũng không hiếm.” - Nói hoàn toàn là giọng của con nhà giàu.
Một cái công ty còn cướp người trong lòng của hắn còn giữ làm cái gì? Dứt
khoát đóng cửa luôn cho nhanh. Nhưng hắn lại sợ, không có công ty đó,
vậy không biết cô ấy sẽ trốn đi nơi nào nữa; cho nên muốn tới muốn đi,
ít nhất phải khiến cô ở ấy lại một nơi xác định, hắn còn có thể nắm giữ
được ở cô ấy.
“Anh--” - Mắt trợn trắng, cô quả thật không còn gì
để nói. – “Nếu anh không để ý, vị tổng giám đốc đại diện tôi đây còn nói làm gì nữa? Chỉ là tôi nói trước cho anh biết, cục diện kiểm tra sổ
sách rối rắm lần này anh phải chịu trách nhiệm, chuyện không liên quan
đến ta, tôi mặc kệ.”
Hắn là hoàng đế còn chưa vội, thái giám đã vội, cô tội gì hành hạ mình?
“Khó được người một nhà cùng ra ngoài, chớ bày tấm mặt thối ra nha, Tiểu
Phần đang ở phía sau đấy!” - Chung Ly Minh Khiết cười vui vẻ lái xe ra
ngoại ô
“Ai là. . . . . .” - Người một nhà à?
Lan Hâm Ân
không dám nói ra miệng, sợ lại tổn thương trái tim con trai, có người mẹ không chịu trách nhiệm như cô, đứa bé đã đủ xui xẻo rồi, nhưng nếu cô
lại cùng Chung Ly Minh Khiết cãi nhau, vậy cô với bố mẹ cô có gì khác
biệt?
Cô sẽ không để mình phạm phải loại này sai lầm, tuyệt đối không!
Cô liếc con trai ngồi đằng sau, thấy hắn nhìn phong cảnh mới lạ bên ngoài, khẽ lên tiếng - “Này, vậy chúng ta đi đâu đây?” - Ít nhất phải nói cho
cô biết mục đích đi!
“Anh không phải ‘Này’.” - Hắn cũng không phải là không có tên.
“Mẹ, ba tên là Minh Khiết.” - Chung Ly Phần tốt bụng nhắc nhở, hắn rất lo lắng mẹ sẽ quên, sợ mẹ cũng giống ba rất hay quên.
“Minh. . . . . .” - Thật khó nói ra a!
Cô không muốn gọi hắn, nhưng con trai cứ nhìn chằm chằm lại khiến cô không thể không theo.
“Hả?” - Chung Ly Minh Khiết nhíu mày cười đến rất tặc.
Hắn bắt đầu cảm tạ con trai cưng rồi.
“Minh. . . . . . Khiết, chúng ta đi đâu đây?” - Cô mặc kệ rồi đó.
“Đến một nơi không ai quấy rầy chúng ta!” - Cái cách gọi này, hắn cũng không thật hài lòng, chỉ là tất cả vừa mới bắt đầu, hắn sẽ chờ.
Hắn nói rồi, hắn nhất định sẽ chờ cô, trừ phi cô ấy không cần hắn chờ.