Hắn mệt mỏi nhìn chằm chằm cô đang khẽ nói điện thoại.
Cô hơi nhăn mày lại nói - “Anh chờ tôi, tôi lập tức tới đó.”
“Em phải đi đâu?” - Thấy cô cúp máy, Chung Ly Minh Khiết liên tục hỏi không ngừng.
Nói giỡn, hắn lời cũng còn chưa nói mà! Trời mới biết muốn hắn tỏ tình phải ngưng tụ biết bao dũng khí.
“Chuyện không liên quan đến anh, anh không có quyền quản thúc tôi nhiều như
vậy.” - Lan Hâm Ân cau mi, cầm lấy túi xách liền muốn đi ra ngoài.
“Không nói thì không được ra ngoài, đây là mệnh lệnh.” - Nếu phải là ra lệnh cô mới nghe, hắn cũng đành phải ra lệnh cho cô.
Lan Hâm Ân ngước mắt trừng hắn, tức giận nói - “Là A Dã, là đứa cháu đáng yêu của anh tìm tôi.”
“A Dã?” - Cô ấy lúc nào thì tốt với hắn vậy?
“Tôi đi được chưa?” - Lan Hâm Ân đẩy hắn ra, ngay sau đó rời đi, tuyệt không quản hắn đang suy nghĩ cái khỉ gì.
* * *
Tập đoàn Nam Cửu
“Này, anh đúng là phiền toái!”
Lan Hâm Ân không biết làm sao đá Chung Ly Dã say khướt ở dưới ghế sofa, cô thật là không còn lời nào để nói
Hắn cũng thật giỏi, gọi cô tới đây để nhìn bộ dạng say khướt đáng xấu hổ
của hắn. Nhưng mà cũng may, bộ dạng kia của hắn trừ Á Liên thấy ra thì
không còn đồng nghiệp nào thấy nữa, coi như để lại chút thể diện, chỉ
là, tâm sự của hắn vẫn phải tự mình giải, cô bó tay.
Sở trường cô không phải an ủi người khác, lại càng không có phương pháp tốt về mặt
tình cảm, cô ngay cả chuyện của mình còn chưa giải quyết xong thì chỗ
nào quản đến được hắn?
Ngồi ngẩn ra trên ghế, nghĩ đợi lát nữa phải về nhà, cô mệt mỏi muốn động cũng không động nổi.
Huống hồ cạnh chân cô còn một tên say rượu.
Nên xử lý hắn như thế nào? Dứt khoát để hắn ngủ thẳng đến ngày mai luôn đi, thuận tiện để cho hắn yên tĩnh một chút, thất tình không có nghiêm
trọng như vậy, sẽ đau, nhưng là sẽ quên.
Một ngày nào đó nhất định sẽ quên .
Cô rất nỗ lực muốn quên đi một chuyện, rất nỗ lực muốn suy nghĩ cho mình,
tỷ như phải làm thế nào để tiêu tan sự cô quạnh của cô, để cô không có
thời gian rảnh mà suy nghĩ lung tung. Chỉ là nhìn thấy hắn như vậy, cô
lại có chút đau lòng.
Vẫn là nên đánh thức hắn dậy, coi như là thay mình tích chút ân đức.
“A Dã, vừa rồi Á Liên tới, cô ấy giống như hiểu lầm chúng ta, anh có mau
dậy giải thích cho cô ấy không đây? Tôi tốt bụng nói cho anh biết, tránh cho anh oán trách tôi, cho nên…. A!”
“Á Liên….”
Tên khốn
này, hắn rốt cuộc là đang làm gì? Cư nhiên ôm cô chặt như vậy. Sớm biết
hắn vừa uống rượu thì sẽ cư xử tồi tệ, cô tuyệt đối sẽ không đến tìm
hắn! Thật là sắp đè chết cô rồi, cái tên đại thạch đầu (đá lớn) này!
“Buông tôi ra, Chung Ly Dã!” - Cô tức giận, cũng sắp bị mùi rượu hắn thở ra làm cho bất tỉnh luôn rồi.
Trời ạ, ai tới cứu cô đi?
Đang suy nghĩ thì cô lại thấy trên người không còn sức ép nữa, ngước mắt lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú đang tức giận của Chung Ly Minh Khiết.
“Đứng dậy” - Vươn tay ra, mặc kệ cô có đáp ứng hay không, hắn vẫn kéo cô lên, cộng thêm đạp một cước vào Chung Ly Dã đang mê man. Hắn nên phán đoán
cái màn này như thế nào? Là A Dã ngủ mê man nên ngã vào lòng cô ấy, hay
là cô ấy cố ý hấp dẫn A Dã?
Nhưng mặc kệ là cái nào, A Dã đều đáng chết.
Biết rõ cô ấy là người của hắn, A Dã lại còn dám động vào cô! Mặc kể là cố ý hay là vô ý, chuyện hôm nay phải ghi nợ vào người hắn.
“Anh theo dõi tôi!” - Cô khẳng định nói ra.
Đánh chết cô cũng không tin hắn ngẫu nhiên đến Nam Cửu, trên đời này sao có
chuyện trùng hợp vậy? Nhưng hắn cần gì giám thị cô, sợ đồ hắn giành được bị người khác cướp đi sao?
“Anh chỉ lo lắng em lâu vậy còn chưa về, cho nên mới tới đón em.” - Chung Ly Minh Khiết đè nén tâm tình.
Hắn không muốn nổi giận ở đây, bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Hắn không muốn là người chỉ dùng mệnh lệnh để áp bức cô, thậm chí
bức bách cô khuất phục, hắn chỉ muốn cô biết sự gò bó này xuất phát từ
tình yêu của hắn.
Đơn thuần như thế, đơn giản như vậy, không có bất kỳ tính toán gì khác.
“Không cần anh đón tôi, tự tôi có lái xe tới đây.” - Lan Hâm ân hất tay hắn
ra, đi trước rời khỏi phòng làm việc, đôi tay chuyển tới trước xoa bóp
người, lại không có ở trong lòng bàn tay ấm áp của hắn.
Tâm tình
hắn rốt cuộc thế nào vậy? Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao muốn ở Đài
Loan đợi lâu như vậy? Trước kia sau khi kí kết khế ước, hắn liền không
nói hai lời bỏ đi, thậm chí ngay cả lúc rời đi cũng không thông báo cho
cô, hôm nay hắn cần gì canh giữ bên cạnh cô?
Nhưng nếu muốn dùng
thân thể trao đổi quyền thế, cô đã làm, hơn nữa tự nhận đã làm được tốt
nhất, cô không ngốc đến mức đi ăn máng người khác, hắn đại khái có thể
không cần lo lắng cô làm chuyện gì khiến hắn mất mặt, cô chưa đến mức
chà đạp mình như thế.
Trong cuộc đời bán mình một lần đã đủ thảm rồi, cô chưa có mức ngốc đến mức lại làm thêm lần nữa.
“Hay lắm, dù sao anh ngồi taxi tới, vừa lúc em đưa anh về đi.” - Chung Ly Minh Khiết cười.
Hắn đi lên trước, không để cho cô kháng cự cầm lấy tay cô, mọi thứ hết sức
tự nhiên, mặc dù cảm thấy sự chống cự của cô, hắn vẫn không buông tay.
Đánh cuộc đi! Hắn thật muốn đặt cược một lần, cược một lần lớn nhất, thành hay bại phải xem lần này.
Dù sao cho dù là thua, hắn với cô vẫn sống như hiện này; nhưng nếu thắng,
hắn có thể ngăn lại sự chờ đợi thống khổ không ngừng hành hạ.
Tính thế nào, cũng cảm thấy đọ sức này là đáng giá.
“Anh….” - Không bỏ được tay hắn ra, cô chỉ có thể bất đắc dĩ mặc hắn nắm, giãy
dụa cũng lười, rồi lại đột nhiên nghĩ đến cái gì nói - “Đúng rồi, anh
sao lại để Tiểu Phần ở nhà một mình? Hôm nay chị Ngô không có tới, để
một mình thằng bé ở nhà, nếu không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn
thì sao đây?”
Hắn có phải không có óc không hả, chẳng lẽ hắn
không biết rất nhiều tổn thương đều xảy ra ở nhà hay sao? Dưới sự nuôi
nấng của hắn, Tiểu Phần còn có thể lớn như vậy, cơ hồ có thể coi như là
kỳ tích.
“Hâm Ân, nó đã tám tuổi, không phải tám tháng.” - Hắn
tin cho dù nhà bị hủy, Tiểu Phần một chút cũng sẽ không sao, căn bản
không cần lo lắng cho nó, huống chi hắn cố ý để nó ở nhà.
“Nhưng….” - Cô thật không biết phải đối mặt với một đứa bé tám tuổi thế nào. -
“Tại sao anh không về Anh đi? Nơi đó chắc hẳn có rất nhiều chuyện đang
đợi anh, tại sao không sớm trở về xử lý? Huống chi Tiểu Phần cũng tìm
thấy rồi thì cũng nên về chứ?”
Sự áy náy của hắn với cô, có phải
cũng giống như sự áy náy của cô với tiểu Phần không đây? Một cảm giác
vừa thống khổ vừa bất lực.
“Còn sớm mà, anh muốn ở chơi thêm vài
ngày, dù sao chuyện ở Anh cũng xử lý một phần rồi, không có chuyện gì
lớn.” - Ai, cô ấy lúc nói chuyện nhất định phải làm tổn thương người
khác sao?
“Vậy còn những cô gái kia?” - Hắn nói như thế, Lan Hâm Ân giả vờ ung dung chế nhạo hỏi.
Cô không để ý, thật sự không để ý, chỉ là hỏi một chút mà thôi.
“Ở đâu có phụ nữ? Cái kia chỉ là thành kiến của Tiểu Phần thôi, nó còn
nhỏ, không hiểu chuyện mà thôi.” - Thằng nhóc nếu không phải con trai
hắn, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ phạt nó úp mặt vào tường sám hối thôi
đâu.
Nếu cuộc đọ sức này thua, trên đường về hắn sẽ nói cho con
trai, cô gái mà nó thích đó là người mẹ nó vẫn luôn muốn gặp, để cho nó
nếm tư vị đau khổ này mà lớn lên.
Lan Hâm Ân không nói, gật đầu cười nhạt.
Cô nói rồi, cô chỉ hỏi mà thôi..