3 tháng sau khi kết thúc buổi tiệc của Trương Thần, Du An Kỳ đã không hề liên lạc với anh lần nào. Cô quay trở lại với cuộc sống vốn có của mình. Và đến bây giờ, cô vẫn chưa hề cảm thấy hối hận vì đêm của 3 tháng trước từ chối đề nghị của anh.
Tối đó, Du An Kỳ đã làm xong công việc tại quán caffee, cô thu xếp đồ để về nhà. Trên đường về, cô cảm thấy trong lòng đột nhiên bất an, liền vội vã về nhà hơn. Quả nhiên, trực giác của cô là đúng.
Về đến nhà, trước mắt Du An Kỳ là một mớ hổn độn. Tất cả đồ đạt đều nằm dưới đất, và mẹ cô lại đang nằm ở dưới đất. Cô hoảng hốt, chạy lại và lay người của mẹ, liên tục gọi.
- Mẹ ơi... mẹ ơi!!!
Cô nhanh chóng lấy điện thoại và gọi xe cấp cứu đến. Mẹ cô được đưa đến bệnh viện và đưa vào phòng cấp cứu. Du An Kỳ ngồi bên ngoài đợi, cảm thấy thời gian này trôi qua thật dài.
Vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, thấy cô ngồi bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng bèn cất giọng hỏi An Kỳ:
- Cô là người thân của bệnh nhân vừa được đưa vào?
- Dạ phải!
Mẹ tôi có sao không bác sĩ?
- Bệnh nhân bị bệnh tim, có lẽ là do gặp phải kích thích nhẹ nên chỉ ngất thôi. Nhưng mà, bệnh nhân cần phải ở lại bệnh viện để được theo dõi.
Du An Kỳ nghe bác sĩ nói vậy, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn. Chỉ cần tính mạng của mẹ cô không sao, đã là tốt đối với cô rồi.
Vị bác sĩ nói tiếp:
- Lần này, tiền thuốc của mẹ cô rất đắt, có thể hơn 5000 NDT. So với những lần thuốc trước mà mẹ cô điều trị thì lần này đắt hơn rất nhiều.
Du An Kỳ nghe bác sĩ nói, trong lòng như sụp đổ. Bây giờ cô đào đâu ra hơn 5000 NDT? Nhưng nếu như không có, thì mẹ cô...
- Bác sĩ, không còn thuốc nào có chi phí rẻ hơn sao?
- Nếu như cô muốn bà ấy sống với cô đầy vui vẻ, thì đây là cách duy nhất.
Cô có thể suy nghĩ, sáng mai tôi sẽ ghé qua khám thêm một lần nữa cho bà ấy.
Vị bác sĩ vừa đi, Du An Kỳ đã gục ngã, cô đứng cũng chẳng vững, ngã ra phía sau tường rồi ngồi khụy xuống.
Rời khỏi bệnh viện, An Kỳ như người mất hồn. Vì lúc này trong đầu cô chỉ suy nghĩ mỗi cách để kiếm tiền trị bệnh cho mẹ mình. Nhưng, cô phải làm gì đây? Không thể trơ mắt nhìn bà như vậy.
Du An Kỳ đột nhiên nhớ đến Hà Hoa Tử. Nhưng khi cô vừa định gọi điện cho Hà Hoa Tử thì cô dừng lại một chút, nghĩ:
- Hà tỷ đã giúp mình nhiều rồi.
Mình cũng không muốn nợ chị ấy.
Nghĩ rồi, cô cất lại điện thoại vào túi xách. Lúc này, cô thấy có thứ gì đó phát ra chút ánh sáng, liền cầm ra xem. Là dành thiếp của Trương Thần, thì ra cô vẫn chưa vứt nó đi.
- Đúng rồi, mình có thể nhờ đến anh ta.
Du An Kỳ liền bắt một chiếc taxi và đưa danh thiếp cho tài xế taxi đưa cô đến công ty Quang Thái. Trên đường đi, trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn, An Kỳ nhìn đồng hồ ở điện thoại rồi thần nghĩ:
- Đã gần 8 giờ rồi, không biết anh ta rời công ty chưa?
Đến công ty Quang Thái, Du An Kỳ đi thẳng đến quầy tiếp tân và hỏi cô ta:
- Xin hỏi Tổng giám đốc Trương có còn ở đây không?
- Tổng giám đốc sao? Ngài ấy vừa mới ra ngoài.
Cô nghe vậy liền một mạch chạy ra bên ngoài, thấy một chiếc xe đang chạy đến. Nhìn từ xa, An Kỳ thấy Trương Thần đang ngồi trong xe. Cô ngang nhiên chạy đến chặn lấy đầu xe anh. Người lái xe của Trương Thần nhanh chóng thắng lại, tình huống vừa rồi thật nguy hiểm. Nếu như anh ta không thắng, chắc chắn An Kỳ đã đi rồi.
Người lái xe của Trương Thần cũng không quên mắng An Kỳ:
- Cô gái, muốn chết thì tìm cách khác.
Đừng hại người khác như vậy chứ.
Mặc lời anh ta đang mắng mình, Du An Kỳ tiến đến chỗ Trương Thần ngồi. Cô gõ cửa sổ xe của anh, anh liền cho hạ kính xuống. Du An Kỳ liền cất giọng:
- Trương tiên sinh, không biết anh còn nhớ tôi không? Tôi là Du An Kỳ, là người của đêm 3 tháng trước anh muốn giả làm bạn gái. Chúng ta có thể nói chuyện không?
Trương Thần liền kêu tài xế rời khỏi xe một lát. Du An Kỳ liền bước lên xe, cô ngỏ ý muốn mượn tiền của anh, nhưng lại không nhắc đến lý do mượn số tiền ấy.
Trương Thần lúc này liền nghĩ, hóa ra, cô cũng nhưng những người phụ nữ khác, muốn đến với anh đều chỉ vì tiền. Anh hỏi cô:
- Vậy cô nói thử xem, tại sao tôi phải cho cô mượn?
- Không phải anh muốn chúng ta tiếp tục làm ăn lâu dài sao? Tôi đồng ý với anh. Với lại hiện tại, tôi đang rất cần đến số tiền này. Tôi nhất định sẽ trả nó sớm nhất cho anh.
Du An Kỳ trả lời đầy dứt khoát.
- Không phải lúc trước cô nói sẽ không hối hận sao? Sao bây giờ lại thay đổi nhanh đến vậy?
Trương Thần tỏ ý cười nhạo Du An Kỳ khiến cô không trả lời thêm được nữa
- Tôi...
- Xuống xe.
Trương Thần ra lệnh cho Du An Kỳ, cô chỉ biết nghe theo.
Khi xe anh rời đi, Trương Thần thấy cô quay người, đi hướng ngược lại với mình trong mưa gió. Trên đường trở về, Trương Thần mãi suy nghĩ đến những lời mà mình đã nói ra với Du An Kỳ. Anh liền nói với người lái xe.
- Mau quay đầu lại đi. Chạy về hướng mà cô gái vừa nãy đã đi.
Còn Du An Kỳ lúc này đang đi trong màn mưa. Cô vừa khóc, nước mưa lại không ngừng bắn thẳng vào mặt mình. Cô cảm thấy may mắn vì ngay lúc mình khóc thì trời đổ mưa, nếu không thì tất cả mọi người đều biết cô đang khóc.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng. Mẹ cô đã nuôi dưỡng cô rất tốt, vậy mà bây giờ bà ấy bị bệnh, cô cũng không thể cứu bà. Nghĩ rồi, đột nhiên cô cảm thấy mắt mình như không thể nhìn thấy phía trước được nữa. Cô ngồi khụy xuống bên đường.
Trương Thần lúc này đang cho người chạy xe để tìm cô. Thấy cô đang ngồi khụy giữa đường, trời lại mưa lớn, anh kêu tài xế dừng xe lại. Tay anh cầm theo chiếc dù, anh đi đến và che cho cô.
🎵background music🎵
Si tâm tuyệt đối - Lý Thánh Kiệt