Thấy đầu An Khải đang chảy máu, Du An Kỳ liền thấy xót xa và đau lòng. Hơn nữa còn bị hắn bắt làm con tin, dao đang kề cổ, cô nhất quyết phải cứu được cậu. Trước tiên, An Kỳ cố đôi co với hắn:
- Anh là ai? Tôi không quen biết anh, tại sao lại muốn hại con tôi?
- Cô không biết tôi, cũng không hại tôi, nhưng cô lại là cái gai trong mắt người khác, cô biết không?
- Tôi biết, tôi biết. Vậy nên hãy thả con của tôi. Tôi tình nguyện để anh bắt làm con tin, xin anh đừng làm hại con tôi.
- Bắt cô thì có ích gì, tôi muốn giết nó.
Dứt lời, hắn liền kề dao vào sát cổ An Khải hơn làm cho cổ của cậu chảy máu. Hoảng hốt, chỉ mong hắn đừng nhất thời manh động, An Kỳ nói:
- Đừng mà, đừng giết nó. Nó chỉ là một đứa trẻ. Tôi biết... tôi biết người anh muốn giết là tôi. Vậy nên hãy tha cho nó.
- Tôi nói cho anh biết, nếu như anh giết con của tôi, cả gia đình anh cũng không yên với tôi đâu.
Nghe Trương Thần nói vậy, tên bắt cóc đột nhiên run sợ. Bởi hắn biết Trương Thần, anh là một người có máu mặt ở thành phố này. Hắn cũng biết anh là người nói được làm được. Có lẽ vì vậy nên hắn cũng muốn đầu hàng. Nhưng đột nhiên, không biết từ đâu, Dương Thi Nhiên xuất hiện. Cô ta nhanh nhảu nói:
- Anh mau thả cậu bé ấy ra, cảnh sát đã bao vây hết nơi này rồi, anh có chạy cũng không thoát đâu.
- Cô nói cái gì?
Tên bắt cóc nghe cô ta nói vậy liền gào lên. Du An Kỳ nghe Dương Thi Nhi nói vậy, liền quay sang nhìn và nạt cô ta:
- Cô mau im miệng cho tôi.
Cô biết, chính năm từ " đã bao vây hết nơi này " có thể làm cho tên bắt cóc thấy rằng, cho dù hắn có thả An Khải cũng chẳng sống được bao lâu.
Sau khi đã thành công kéo dài thời gian. Một số cảnh sát khác đã lẻn vào, tên bắt cóc không hay biết và bị bắt giữ. Hắn xô An Khải ra. Thấy vậy, An Kỳ và Trương Thần lập tức chạy đến bên con. Cô nói với Trương Thần:
- Tôi có thể nhờ anh việc này hay không?
- Em nói.
- Bằng tất cả khả năng, khiến hắn phải ở trong tù mãi mãi vì dám làm hại con của tôi.
An Kỳ sau khi đến bên con rồi nhìn tên bắt cóc với ánh mắt đầy căm thù, thiếu điều muốn giết chết hắn ngay lập tức.
Ngay lúc này, tên bắt cóc vùng lên, làm ngã vài cảnh sát. Hắn chạy đến cầm lấy con dao và vung lên định đâm An Kỳ. Ngay lúc này, Trương Thần đột nhiên đứng ra làm lá chắn cho cô. Dương Thi Nhi thấy Trương Thần sắp gặp nguy hiểm, cô ta không suy nghĩ nhiều, liền đứng ra bảo vệ anh. Nhát dao đó đâm vào bụng của Dương Thi Nhi trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt tại đó.
Sau khi đâm Dương Thi Nhi, tên bắt cóc bị một lượng lớn cảnh sát khống chế và bắt được. Dương Thi Nhi và An Khải đều được đưa đến bệnh viện. Ngồi bên ngoài chờ đợi, vẻ mặt Du An Kỳ chưa lúc nào hết lo lắng cho con trai. Cô ngồi bên ngoài mà hồi hộp, không biết đầu của cậu bị thương có nặng hay không. Cô còn sợ chuyện hôm nay sẽ ảnh hưởng đến tâm lý sau này của An Khải. Trương Thần ngồi bên cạnh cô, anh cũng chẳng biết phải an ủi cô bằng cách nào. Anh biết cô rất thất vọng vì đã không bảo vệ được con, nhưng có lẽ đây cũng là việc ngoài ý muốn. Điều anh có thể làm lúc này, chính là nghe theo yêu cầu của An Kỳ, làm cho tên bắt cóc phải ở trong tù mãi mãi.
Trương Thần choàng tay qua vai An Kỳ. Thấy cô vẫn giữ được bình tĩnh đến kỳ lạ, anh nói:
- Nếu bây giờ em muốn khóc thì cứ khóc đi. Đừng cố kiềm nén như vậy.
- Khóc thì có ích gì chứ. Kiềm nén? Tôi vốn đã chẳng còn nước mắt nữa.
Nghe cô nói vậy, đột ngột trong lòng Trương Thần cảm thấy có chút bi thương. Không phải anh bi thương mà là thấy An Kỳ đã trải qua không ít chuyện bi thương dẫn đến mới có một Du An Kỳ quá đỗi mạnh mẽ như hiện nay.
- Tại sao tôi không thấy người nhà của Dương Thi Nhi đến vậy? Anh chưa cho họ hay tin sao?
- Cô ta không có người nhà.
- Đây là ý gì?
- Người mẹ hiện tại của Dương Thi Nhi chỉ là mẹ kế. Mẹ ruột của cô ta một người giúp việc trong Dương gia. Sau khi biết chuyện bà ta dan díu với chồng mình và có con, mẹ kế của cô ta cho người giết mẹ ruột và cướp lấy cô ta. Ba của Dương Thi Nhi cũng như mẹ kế từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến cô ta. Trong mắt của hai người đó, Dương Thi Nhi sống hay chết cũng không liên quan gì đến Dương gia.
- Vậy cô ta cũng thật đáng thương!
Du An Kỳ lúc này mới cảm thán.
- Người đáng hận, ắt có điểm đáng thương. Nhưng, Dương Thi Nhi còn có một người anh họ, tên là Dương...
Trương Thần chưa kịp nói hết, đã nghe tiếng bác sĩ gọi anh và An Kỳ vào phòng bệnh của An Khải. Bác sĩ sau khi băng vết thương cho An Khải xong, Trương Thần và Dự Án Kỳ lập tức vào phòng bệnh của cậu. Trương Thần chuẩn bị cho An Khải một phòng riêng, tránh việc cậu không thể nghỉ ngơi vì ồn ào. Nhìn thấy anh hết mực lo lắng cũng như quan tâm đến An Khải, Dự Án Kỳ cũng thấy đỡ lo phần nào. Cô và Trương Thần đến gặp bác sĩ và hỏi:
- Con trai của tôi bị thương ở đầu như vậy có ảnh hưởng gì nghiêm trọng hay không?
- Trương thiếu phu nhân đừng lo, tiểu thiếu gia không ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả, sau khi tỉnh lại chỉ cần kiểm tra một chút. Nếu không có gì, có thể xuất viện.
- Hả? Chắc là anh hiểu lầm rồi, tôi không phải...
Chưa kịp nói hết lời, Du An Kỳ đã bị ai kia cướp lời rồi nói tiếp:
- Cảm ơn bác sĩ, nhờ ngài kê thuốc tốt cho con trai tôi.
- Dạ được, không làm phiền hai vị.
Thấy cử chỉ của Trương Thần quá đỗi thân mật với Dự Án Kỳ, bác sĩ cũng không muốn cản trở hai người nên cũng cười rồi nhanh chóng rời đi. Sau khi bác sĩ vừa rời đi, Du An Kỳ cũng quay trở về phòng bệnh của An Khải. Nhìn thấy con trai vẫn chưa tỉnh, nhưng khi nghe bác sĩ nói cậu bé không sao cùng với việc được Trương Thần trấn an, Du An Kỳ cũng không quá lo lắng. Trong lúc An Kỳ đang nhìn ngắm khung cảnh có phần tĩnh mịch bên ngoài thì An Khải đã tỉnh lại.
- Mẹ...
Cô nghe tiếng con gọi, nghĩ rằng là ảo giác nên quay qua xem thử. Không ngờ thật sự là cậu đã tỉnh lại. Trương Thần đi gọi các bác sĩ đến, họ kiểm tra cho cậu và tất cả đều bình thường. An Khải xuất viện ngay trong hôm đó. Trương Thần định đưa hai mẹ con cô quay về thì nhận được tin Dương Thi Nhi cũng vừa mới tỉnh lại, Nghe vậy, An Kỳ xoay sang nói với anh:
- Anh ở lại với cô ta đi. Dù gì thì cô ta cũng đã cứu anh.
- Vậy... anh nhờ người đưa em về.
- Ừm.
🎵background music🎵
Loạn Trần Hí - Tưởng Tưởng