Du An Kỳ đứng trước cửa căn hộ của mình, cô quay sang, thái độ bực dọc, nói:
- Anh về được rồi đó. còn định theo tôi đến khi nào đây?
Thì ra, sau khi An Kỳ rời khỏi xe, Trương Thần vẫn không rời đi mà theo cô lên đến tận nhà. Cô không ngờ anh lại bám lấy mình đến vậy. Thấy cô bước vào, Trương Thần mới chịu quay về. Anh sợ trên đường về căn hộ gặp nguy hiểm nên mới theo sát cô đến vậy.
Du An Kỳ bước vào trong. Cô đứng tựa người vào cửa, nghĩ rằng không ngờ lại nhanh đến vậy. Cô lấy trong túi xách ra một tờ giấy nhỏ. Nhớ lại lúc ở trong phòng với An Nhiên, cô bé đã nhét vào tay mình. An Kỳ mở ra xem:
" Thứ bảy tuần này tại công viên X vào lúc chín giờ sáng. Nhớ đưa theo đứa trẻ. "
An Kỳ liền đoán được đây là Trương phu nhân muốn An Nhiên đưa cho cô. Du An Kỳ nghĩ, cho dù bọn trẻ có nhận lại Trương phu nhân nhưng cô cũng không muốn chúng nhận lại Trương Thần.
Vài ngày sau, đúng như đã hẹn, Du An Kỳ đã đến công viên X, nắm hai tay cô là hai đứa nhóc. Nhìn thấy Trương phu nhân đứng ngay chỗ cầu trượt, cô nhanh chóng đến đó. Cô dẫn An Khải và An Nhiên đến trước mặt Trương phu nhân. Vừa nhìn thấy bà, chúng đã lễ phép chào hỏi. Trương phu nhân khá ngạc nhiên, vì lúc đầu bà chỉ thấy Trương Thần đưa về một cô bé, còn cậu nhóc đi cùng này, bà chưa từng gặp. Bà nhìn An Kỳ có chút nghi hoặc, nhưng nét mặt lại phảng phất hy vọng, hỏi:
- An Kỳ, năm đó con sinh đôi?
- Dạ.
Du An Kỳ để bọn trẻ chơi đùa với các trò chơi, còn cô và Trương phu nhân ngồi gần đó, vừa trông bọn trẻ, vừa nói chuyện. Thấy An Kỳ hiện tại trông trưởng thành và xinh đẹp hơn so với năm năm trước, bất giác bà cũng thấy vui. Điều làm bà bất ngờ và vui hơn, chính là cô đã sinh cho Trương Thần hai đứa con, một trai một gái.
- An Kỳ, một mình con chăm sóc bọn trẻ, chắc con rất vất vả?
- Dạ không, là một người mẹ, chăm sóc con cái cho dù có vất vả thế nào cũng xứng đáng. Cả, ơn Trương phu nhân đã lo lắng cho con.
- An Kỳ, ta vẫn muốn con gọi ta là " mẹ " giống như năm năm trước, có được hay không?
Trương phu nhân nắm lấy tay An Kỳ, nét mặt thoáng buồn của bà làm cho cô không tài nào từ chối.
- Nhất định là Trương Thần sẽ rất vui nếu như biết con sinh cho nó hai đứa trẻ lanh lợi và xinh xắn như này. Nhưng An Kỳ, con đã từng nghĩ đến chuyện cho bọn trẻ nhận lại Trương Thần hay không?
- Chuyện này...
An Kỳ ngập ngừng. Nếu như cô nói cho Trương phu nhân biết, cô không có ý định cho An Khải và An Nhiên nhận lại Trương Thần, chắc rằng bà sẽ rất buồn. Cô cũng không biết nên trả lời như thế nào cho thỏa đáng.
- Mẹ ơi, An Nhiên khát nước.
Trong lúc Dự Án Kỳ đang phải đau đầu vì suy nghĩ câu trả lời thì An Nhiên chạy đến và lấy lấy tay cô. An Kỳ không mang theo nước, nhìn xung quanh, chỗ này cũng không có máy bán nước tự động. Chỉ có thể bảo An Nhiên nhịn một lát. Trương phu nhân thấy vậy liền lấy ra một chai nước từ trong chiếc túi, đưa cho cô bé. Uống xong, An Nhiên không quên cảm ơn bà.
Không lâu sau, cô bé chạy đến và nói rằng mình đói. Trương phu nhân một lần nữa lấy ra trong chiếc túi ấy một hộp đựng thức ăn. An Nhiên mở ra và ánh mắt sáng hẳn lên. Bà rất chu đáo khi làm cơm nắm cho bọn trẻ với nhiều hình dạng khác nhau. Bà quay sang nói với An Kỳ:
- Mẹ sợ bọn trẻ đói nên làm sẵn thức ăn mang theo.
Sau đó, Trương phu nhân quay sang An Khải và An Nhiên, vui vẻ hỏi:
- An Khải và An Nhiên thấy cơm nắm này bà làm có vừa ăn hay không?
- Rất ngon ah...
Cả hai đồng thanh trả lời. Bà quay sang, tiếp tục nói với An Kỳ:
- Lúc Trương Thần còn nhỏ rất thích ăn cơm nắm. Mỗi lần mẹ làm, nó đều ăn một cách ngon lành như hai đứa nhóc này.
- Nãi nãi ơi, tụi con no rồi.
An Khải và An Nhiên ăn xong, cậu bé liền gọi. Trương phu nhân và Du An Kỳ ngạc nhiên khi nghe cậu bé gọi như vậy. Bà liền hỏi lại để đính chính:
- An Khải, cháu mới gọi ta là gì?
- Nãi nãi.
Du An Kỳ có chút khuẩn trương, cô la chúng:
- Hai đứa không được phép gọi lung tung như vậy.
- Sao vậy ạ? Lúc nãy con và anh hai nghe mẹ gọi bà là " mẹ ". Mẹ từng nói với chúng con rằng bà ngoại đã mất, vậy đây chính là nãi nãi của tụi con.
Chưa có ngày nào mà An Kỳ phải đau đầu để suy nghĩ câu trả lời như ngày hôm nay, toàn những câu hỏi hóc búa đối với cô. Còn về Trương phu nhân, khi nghe bọn trẻ gọi mình một tiếng " nãi nãi " tâm trạng bà trở nên thăng hoa cực độ. Bà ôm lấy bọn trẻ vào lòng, giọng nói đầy âu yếm:
- Cháu ngoan của ta...
Thấy bà vui mừng như vậy, Du An Kỳ cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của người khác, đành ngồi yên bên cạnh. Bất ngờ, An Nhiên ngóc đầu lên, hỏi Trương phu nhân:
- Nãi nãi ơi, bà là nãi nãi của chúng con, vậy có phải bà biết tung tích của ba chúng con không?
Câu hỏi này của cô bé khiến Trương phu nhân phải quay sang nhìn An Kỳ. Bà muốn hỏi cô xem, cô có muốn cho bọn trẻ biết sự thật về ba mình hay không? Nhưng có vẻ cô không muốn, liền xoay qua nói với An Nhiên:
- An Nhiên, tối qua những gì con hứa với mẹ, sớm đã quên rồi sao?
- Mẹ... con xin lỗi... con... con sẽ không nhắc đến ba nữa.
Cô bé có lẽ cũng rất khó khăn khi thốt ra lời này. Bởi trong thâm tâm, cô bé vẫn luôn ước ao một ngày nào đó được gặp lại ba và cả gia đình sẽ mãi ở bên nhau như những câu chuyện mà An Nhiên đã từng đọc.
Bọn trẻ lại chạy đi chơi. Trương phu nhân tò mò, hỏi An Kỳ:
- Con thật sự không muốn An Khải và An Nhiên nhận lại Trương Thần sao?
🎵background music🎵
Ái Thương - Gong Tuấn