Ngay khi về đến biệt thự, Trương Thần nhờ Peter làm cho anh một ly nước chanh. Anh nhanh chóng bế Du An Kỳ vào phòng tắm. Trương Thần đặt cô vào bồn tắm và xả nước lạnh vào người cô. Nhưng An Kỳ vẫn chưa hết thấy nóng, cô nói:
- Trương Thần, tôi rất khó chịu...
Cô vừa nói, tay không ngừng sờ lấy anh.
- Nếu em cứ sờ mãi, ngay cả anh cũng sẽ thấy khó chịu.
- Trương Thần... " phía dưới " của tôi cũng rất khó chịu...
Anh bất giác đỏ mặt, cố gắng nhủ với lòng:
" Kìm chế... nhất định phải kiềm chế... "
Ngay lúc này, Peter mang nước chanh đến. Trương Thần nhanh chóng cho An Kỳ uống. Anh dỗ:
- An Kỳ, ngoan, mau uống đi.
- Chua quá...
- Chua thì em mới hết.
Sau khi uống xong, Trương Thần cho phép Peter quay về nghĩ ngơi. Trong lòng Peter thầm nghĩ rằng, đây là lần đầu tiên trong năm năm qua anh thấy Trương Thần có dáng vẻ dịu dàng đến vậy.
Sáng hôm sau, Du An Kỳ thức dậy, cả người cô đầy mệt mỏi. Cô ngồi dậy, thấy khung cảnh ở đây rất quen, chợt nhận ra đây là biệt thự của Trương Thần. Lúc này, An Kỳ mới phát hiện, cô không mặc quần áo. Không lẽ...
Vừa nghĩ xong, An Kỳ nghe tiếng bước chân từ nhà tắm bước ra, cô quay sang nhìn. Trương Thần lúc này chỉ có mỗi chiếc khăn che phần bên dưới, còn phía trên anh vẫn còn ướt. Thấy cô, anh liền nói:
- Em thức rồi sao?
- Anh... anh... anh đưa tôi về?
- Vậy em nghĩ là lão Chu sao? Em xem, đêm qua em hành hạ anh như vậy.
Dứt lời, anh dí sát vào người An Kỳ. Cô liền đỏ mặt khi thấy trên người anh toàn là vết thương do đêm qua cô gây ra. Nào là dấu răng do cô cắn, có cả dấu vết anh bị cô cào trên người, trên ngực vẫn còn dấu son môi của An Kỳ,...
- Đêm qua em chẳng khác nào con thú bị phát dục cả.
- A... anh muốn gì?
- Không, anh chỉ muốn hỏi em, đêm qua, em thỏa mãn chứ?
- Anh... anh...
Du An Kỳ mặt đỏ bừng bừng, cô xô người anh ra xa rồi ngồi dậy. Nhưng phát hiện quần áo của mình đã không còn nữa. Anh nói:
- Anh đã cho người chuẩn bị quần áo cho em rồi. Anh để trong phòng tắm.
Cô nhanh chóng chạy vào trong. Nếu nán lại lâu, cô lại càng thấy xấu hổ.
Trương Thần thì phì cười.
Đêm qua anh bế cô từ nhà tắm ra. Vì sợ cô mặc đồ ướt ngủ sẽ bị bệnh nên anh đã cởi chúng ra. Nhưng anh cũng không ngờ, khi An Kỳ ngủ lại liên tục cắn vào ngực anh. Chẳng những vậy, cô còn lấy tay cào cào vào người anh. Dẫn đến những vết thương như này.
Khi An Kỳ tắm xong, mặc đồ mà Trương Thần chọn, cô thấy cũng không tệ. Cô đi xuống định rời khỏi, thấy anh đang dọn bửa sáng ra bàn. Nghe tiếng bước chân, biết An Kỳ đi xuống, anh liền nói:
- Ở lại đây ăn sáng đi rồi hẳn đi.
- Không cần đâu!
- Ở lại ăn, xem như cảm ơn anh đêm qua đã cứu em.
Du An Kỳ thở dài, cũng hết cách với anh. Cô đi vào bàn và ngồi xuống. Trương Thần ngắm cô một hồi, cảm thán:
- Em mặc bộ này rất đẹp!
- Cảm ơn.
- Năm năm qua, em vẫn khỏe chứ?
An Kỳ dừng nói, ngước đầu nhìn anh. Vẻ mặt có chút chán nản, hỏi:
- Anh hỏi tôi câu này rất nhiều lần rồi, không thấy chán sao?
- Nhưng em vẫn chưa một lần trả lời anh một cách đàng hoàn.
An Kỳ có chút né tránh, đáp:
- Vẫn tốt.
Sau khi ăn xong, An Kỳ rời đi. Nhưng cô phát hiện mình để quên điện thoại trên phòng nên nhanh chóng quay lên lấy.
Cô vừa rời đi, Trương phu nhân cũng xuất hiện. Nhìn thấy bà, Trương Thần ngạc nhiên hỏi:
- Mẹ, sao mẹ lại ở đây?
- Đêm qua không thấy con về, đoán là con ở đây nên đến xem.
Bà vừa dứt lời, nghe tiếng bước chân ở trên lầu. Bà ngước nhìn, thấy An Kỳ chạy xuống. Nhìn thấy Trương phu nhân, cô cũng không khỏi kinh ngạc, và bà cũng thế.
- An Kỳ... con... con về rồi sao?
- Phu nhân...
Trương phu nhân vừa thấy An Kỳ, bà không kiềm được xúc động, chạy đến ôm lấy cô như ôm lấy đứa con đã xa cách bấy lâu. Bà ân cần hỏi thăm cô:
- Cuộc sống của con có tốt không?
Du An Kỳ thấy bà xúc động, cô cũng thấy vui. Ít ra vẫn có người luôn thương cô như bà. Cô vui vẻ gật đầu.
- Vậy còn...
Nụ cười của An Kỳ cũng chẳng còn tươi tắn. Nhưng cô vẫn gật đầu. Bà hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn hỏi An Kỳ:
- An Kỳ, ta có thể...
- Dạ được.
- Mẹ à, hai người đang nói gì vậy? Con không hiểu.
Trương Thần với vẻ mặt thắc mắc. Anh không hiểu Trương phu nhân và Du An Kỳ đang nói gì. Hơn nữa, nhìn họ có chút mờ ám.
- Chuyện của chúng ta, con không cần hiểu.
Lúc này, An Kỳ nhìn đồng hồ, cũng chẳng còn sớm nữa. Nếu cô không đi, chắc chắn sẽ bị trễ giờ làm. Cô vội nói với Trương phu nhân.
- Phu nhân, con phải đi làm, con xin phép đi trước.
- Được.
Dứt lời, bà quay sang nói với Trương Thần:
- Tiểu Thần, con mau lấy xe đưa An Kỳ đi làm.
Du An Kỳ lập tức ngăn cản.
- Không... không cần phiền như vậy đâu phu nhân...
- Không sao đâu, mẹ nói đúng chứ, tiểu Thần.
- Dạ.
Dứt lời, Trương Thần đi đến nắm lấy tay An Kỳ, nói với Trương phu nhân:
- Vậy tụi con xin phép.
- Được, đi mau đi, nếu không An Kỳ bị trễ đó.
Trương phu nhân biết rõ, từ lúc Du An Kỳ rời đi, Trương Thần luôn sống trong khổ sở. Lần này cô quay về, bà nhất định phải tạo điều kiện hết mức cho hai đứa.
Đưa An Kỳ đến công ty, cô kêu Trương Thần dừng ở nơi gần công ty là được. Cô sợ nếu lỡ như nhân viên trong công ty nhìn thấy, nhất định sẽ có những tin đồn không đáng có. Trước khi xuống xe, cô không quên cảm ơn anh vì đã cứu mình đêm qua và về bữa sáng lúc nãy. Anh nói:
- Chiều nay anh đến đón em.
- Không cần đâu.
Dứt lời, cô liền rời đi. Đến khi bóng lưng An Kỳ mất hẳn, Trương Thần lấy trong túi một tờ giấy. Là tờ giấy đêm qua đặt cạnh viên thuốc. Anh thầm nghĩ rằng, nhất định sẽ điều tra kẻ chủ mưu của vụ này cho đến cùng.
🎵background music🎵
Just One Last Dance - Sarah Connor