Trương Thần dìu Du An Kỳ đi. Vừa ra khỏi nhà hàng, cô liền thay đổi thái độ. An Kỳ gạt tay anh ra khỏi người mình, nói:
- Tôi có thể tự đi.
Cô làm cho anh có chút kinh ngạc. Không ngờ An Kỳ lại đổi thái độ nhanh đến vậy. Anh định đưa Du An Kỳ quay về nhà. Nhưng anh chợt nhớ ra, mình không biết nhà của cô, liền hỏi:
- Nhà của em ở đâu?
- Để tôi lái.
Du An Kỳ không chạy về chung cư của mình. Ngược lại, cô đưa anh đến nhà của Giang Hải.
Đến nơi, An Kỳ liền dừng xe và bước ra ngoài, Trương Thần rời xe theo cô. Cô đứng bên ngoài bấm chuông, Giang Hải liền đi ra mở cửa. Thấy cô anh vui mừng reo lên:
- Em về rồi.
Thấy sắc mặt cô có chút kỳ lạ. Anh nhìn theo hướng mắt của An Kỳ thì thấy Trương Thần. Hóa ra anh ta đưa cô về. Anh mời Trương Thần vào nhà. Cả ba người vừa bước vào, An Nhiên chạy đến và ôm lấy An Kỳ, vui mừng nói:
- Mẹ đến rồi.
An Khải và An Nhiên nhìn thấy Trương Thần, chào anh:
- Chào thúc.
- Thúc thúc cũng đến sao?
An Nhiên hỏi anh.
- Đúng vậy, An Nhiên có thích thúc đến hay không?
- Thích ah...
An Kỳ nghĩ thầm trong lòng, tại sao anh lại biết tên hai đứa nhỏ, liền nhìn sang Giang Hải. Giang Hải cũng chẳng biết phải nói sao với cô.
Hôm ấy, Trương Thần ở lại nhà Giang Hải rất lâu sau mới về. Hai đứa trẻ có vẻ cũng rất quý anh. Điều này cũng chẳng làm cho An Kỳ ngạc nhiên. Bởi vì họ vốn dĩ là ch con mà, nhưng, cô sẽ không cho anh nhận con dễ dàng như vậy.
Sau khi Trương Thần rời đi, An Khải đã tắm xong, hiện đang ở trong phòng ngủ để đọc sách, còn An Nhiên thì đang đi tắm. Du An Kỳ và Giang Hải lúc này đang ngồi gần nhau. Cả hai người im lặng khiến bầu không khí có phần nặng nề. Giang Hải kể:
- Hôm ở nhà hàng, khi em vào nhà vệ sinh, Trương Thần đã tặng quà cho An Khải và An Nhiên. Anh ta cũng đã hỏi tên hai đứa nhóc... Nhìn chúng, có vẻ rất quý Trương Thần.
- Dù gì anh ta cũng là ba của chúng...
Dứt lời, An Kỳ đứng dậy. Giang Hải liền ngước lên, hỏi cô:
- An Kỳ... em... đêm nay em ở lại đây chứ?
- Ừm.
Thấy cô đồng ý ở lại Giang Hải vui trong lòng.
Sau khi An Kỳ tắm xong, cô vào phòng của các con, nhìn đồng hồ thấy chẳng còn sớm, hai đứa cũng sớm đã ngủ rồi. An Kỳ đi đến bàn đọc sách của An Khải, thấy trên bàn có hai chiếc hộp nhỏ, cô đoán đấy có lẽ là quà mà Trương Thần tặng cho chúng. Khi An Kỳ cẩn thận mở ra xem, là chuông báo động. Anh tặng chuông báo động để trẻ em tránh bị bắt cóc. Của An Khải màu xanh nước biển, của An Nhiên màu hồng. Du An Kỳ xem xong, bất giác cười không hiểu lý do. Hóa ra, anh cũng quan tâm bọn trẻ đến vậy.
Mấy ngày sau, An Kỳ được Hà tổng giao công việc là đi gặp gỡ đối tác. Cô cũng được Hà tổng cảnh báo trước, đối tác lần này là một kẻ háo sắc. An Kỳ gật đầu, tỏ ý đã hiểu nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ rằng, có háo sắc đến đâu được chứ?
Cô đến địa điểm mà vị đối tác chọn. Nhìn lên bảng tên của quán, cô biết tên này không phải là người đàng hoàng. Ban ngày ban mặt, chọn địa điểm gặp đối tác của mình ai lại chọn quán bar chứ.
An Kỳ đã nhìn sơ qua hình của vị đối tác này. Là một người đàn ông trung niên, đầu bị hói ở phía trước, thân hình vốn có của một kẻ hay uống rượu bia. Du An Kỳ nhìn một lượt trong quán, thấy ông ta ngồi góc dễ ngắm người đẹp nhất, cô nhanh chóng đi đến.
Ông ta lúc đầu chỉ lo nhìn ngắm những cô gái xinh đẹp mặc đồ thiếu vải. Nhưng sau khi nhìn thấy đứng gần mình có một cô gái chân dài, liền ngước đầu lên nhìn. An Kỳ liền hỏi:
- Xin hỏi, ngài là Chu tổng?
- Đúng vậy, đúng vậy, mời cô ngồi.
Tên Chu tổng thấy Du An Kỳ liền bị hớp hồn. Ông ta đặc biệt thích vẻ đẹp của An Kỳ. Không phải vẻ đẹp thuần khiết bình thường, nhưng lại có đôi chút bí ẩn.
An Kỳ ra sức nói về vấn đề gặp lần này. Còn ông ta chỉ chăm chú nhìn vào đôi chân và ngực của cô. Sau khi An Kỳ thuyết xong, cô hỏi lão ta:
- Chu tổng, tôi đã nói xong rồi, không biết Ngài còn ý kiến gì hay không?
- Không có... nhưng tôi hy vọng cô sẽ góp chút sức lực để hai công ty có thể hợp tác vui vẻ.
An Kỳ không hiểu ý của ông ta là gì. Nhưng sau khi ông ta dứt lời, cô lập tức hiểu. Lão Chu tổng lấy tay vuốt vẻ chân của An Kỳ, làm cô cực kỳ khó chịu. Cô thẳng thừng nói:
- Chu tổng, tôi đến đây để bàn công việc. Ngoài ra những chuyện khác, tôi không có hứng thú. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.
Dứt lời cô phũ phàng rời đi, lòng đầy hậm hực. Lão Chu có chút tức giận. Bởi vì từ trước đến giờ, chưa ai dám khước từ đề nghị này của ông. Nhưng không sao, càng từ chối, ông ta càng muốn có được cô.
Lão Chu cũng rời ngay lập tức, theo sau An Kỳ. Không ngờ đụng trúng Dương Thi Nhi. Ông đỡ cô ta lên, ánh mắt sáng ngời:
- Dương tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở đây.
- Chu tổng, tôi cũng không ngờ gặp Ngài ở đây? Ngaig định về sao?
- Không phải, tôi đang đuổi theo cô gái phía trước.
Nhìn theo hướng mắt của lão Chu, Dương Thi Nhi liền nhận ra ngay là An Kỳ.
- Ngài biết An Kỳ sao?
- Cô biết cô gái đó sao?
- Ngài và cô ấy quen nhau sao?
- Cô ta là thư ký của Hà tổng, tôi có hứng thú với tiểu mỹ nhân đó.
Dương Thi Nhi liền nghĩ bụng:
" Tên sắc quỷ này, ngay cả Du An Kỳ cũng có hứng thú. Nhưng, đây cũng là cơ hội tốt của mình... "
Vừa nghĩ rồi, Dương Thi Nhi liền nở nụ cười đầy gian ác. Dường như cô ta đã nghĩ ra một ý nghĩ xấu xa nào đó, liền nói với lão Chu.
- Chu tổng, tôi có ý này.
- Ý gì.
- Chúng ta sẽ...
Cô ta nói nhỏ vào tai lão Chu, vẻ mặt của hai kẻ này đều hết sức xấu xa. Có vẻ như Du An Kỳ sắp xảy ra chuyện không hai khi rơi vào bẫy của chúng.
🎵background music🎵
Bệnh Biến - Cúc Văn Nhàn, Deepain