Nghe vậy, An Kỳ liền nhớ đến một số chuyện. Cô nhớ đến ngày Trương Thần đưa mình đến khu vui chơi. Trong lúc đợi anh đi mua nước, cô đã đi tìm nhà vệ sinh. Và khi cô bước ra từ nhà vệ sinh đã thấy tất cả ở ngang đường. Cô thấy anh nhận nhầm cô gái khác là Mạn Mạn, lòng cô khi ấy có chút chua xót. Song, cô nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình và Trương Thần cũng quay trở lại. Nhớ đến lúc ấy, An Kỳ có vẻ đau lòng hơn, cô nói:
- Từ trước đến nay, trong lòng của Trương Thần chỉ có mỗi Mạn Mạn. Người anh ấy yêu, cũng là Mạn Mạn. Du An Kỳ em, vốn chỉ là kẻ thế thân của người khác. Bây giờ, em đã có thể chấp nhận một điều, anh ấy chưa từng yêu em.
- Em đã từng vọng tưởng mình có thể ở bên cạnh anh ấy, cùng anh bách niên giai lão, răng long đầu bạc. Lẳng lặng nhìn đời trôi, chỉ cần anh còn bên cạnh, như vậy đã tốt rồi. Nhưng đến cuối cùng em lại phát hiện, là do bản thân quá ảo tưởng. Ngay từ đầu, vốn dĩ đã khác biệt quá lớn, làm sao có thể ở bên nhau.
Cô vừa dứt lời, liền cười tự giễu. Điệu cười này, như khinh chính bản thân mình, nhưng cũng chất chứa rất nhiều đau khổ và tổn thương. Cô chọn cách nói hết nỗi lòng của mình, chỉ mong nó sẽ không làm cô thêm đau khổ nữa.
Máy bay đưa Hà Hoa Tử và Du An Kỳ đã cất cánh, An Kỳ nhìn xuống bên dưới, rồi lại nhìn những đám mây đang bay, lòng thầm nói:
" Tạm biệt quá khứ đầy đau thương..."
Nghĩ rồi, cô liền đặt tay lên bụng mình, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt cũng đầy kiên định:
- Con ngoan, mẹ nhất định sẽ trả thù cho con.
Trơ mắt đứng nhìn máy bay chở Du An Kỳ đi, bản thân lại không thể ngăn cản cô, Trương Thần ngồi xuống ghế, đờ đẫn như một kẻ mất hồn. Cùng lúc ấy, Lý Đông Lượng vừa hay tin Hà Hoa Tử đã dọn đi, anh chạy đến quán tìm nhưng lại được báo là cô đã nhượng lại quán. Một lần nữa, anh nhận được tin Hà Hoa Tử đang ở sân bay, chuẩn bị sang nước ngoài, Lý Đông Lượng tức tốc chạy đến sân bay. Nhưng khi anh đến, chỉ thấy Trương Thần ngồi gục đầu xuống đất, anh đi đến hỏi bằng giọng không thể giữ được bình tĩnh:
- Chuyến bay của Hà Hoa Tử đã bay chưa?
- Đã đi rồi. Cô ấy và An Kỳ đã đi rồi.
Trương Thần chẳng còn sức sống, nói. Nghe vậy, Lý Đông Lượng với thái độ đầy khẩn trương, nói:
- Tôi lập tức gọi điện, kêu phi công phải đáp chuyến bay đó ngay lập tức.
- Vô ích thôi.
Trương phu nhân từ xa bước đến. Bà thấy hai kẻ đang lụy tình trước mặt, lòng bà không biết nên làm sao cho phải.
- Bác Trương, bác nói vậy nghĩa là sao?
- Đó là máy bay tư nhân của bác, không có lệnh của bác, họ sẽ không nghe theo.
- Bác Trương, con xin bác, nói với phi công lập tức đáp chuyến bay. Con không thể để mất cô ấy.
Lý Đông Lượng vẻ mặt đau khổ, van xin.
- Tiểu Lượng, trên đời này, nếu như hai người thuộc về nhau, cho dù có gặp nhiều trắc trở thì họ cũng sẽ quay về bên nhau. Ngược lại, nếu đã không thuộc về nhau, hà cớ gì cố cưỡng cầu.
Lý Đông Lượng hiểu ý của Trương phu nhân, nhưng anh không thể từ bỏ cô.
- Mẹ...
Trương Thần cất giọng gọi, Trương phu nhân đưa mắt sang nhìn anh. Thấy anh vẫn còn ngồi trong tư thế đầy u sầu ấy, lòng bà liền thấy không yên:
- Mẹ, sau khi An Kỳ rời đi, con mới phát hiện, con yêu cô ấy.
Anh nói tiếp.
- Mẹ nói đúng, tất cả là do con. Con không nên ôm lấy quá khứ mãi. Nhưng bây giờ con thức tỉnh, đã muộn rồi... Nếu như con nhận ra mình yêu An Kỳ sớm hơn thì thật tốt
Trương phu nhân thấy Trương Thần vẻ đầy thống khổ. Bà định lấy tay và xoa lên vai anh để anh ủi, nhưng cứ chần chừ mãi. Cuối cùng, bà lại rút tay về. Trương phu nhân quay người bỏ đi, trước khi đi, bà không quên nói:
- Đừng níu kéo những gì xa tầm với... Mây của trời hãy để gió cuốn đi...
Bà biết rằng nói những lời này chỉ làm cho Trương Thần và Lý Đông Lượng thêm đau khổ. Nhưng bà biết rõ hai người họ không dễ bỏ cuộc. Họ nhất định sẽ nỗ lực để tìm lại người mà mình yêu.
Trương phu nhân bước đi với những bước chân đầy nặng trịch. Có lẽ bà cũng buồn vì An Kỳ rời đi. Thấy bà đi ra, một chiếc xe Lexus dừng lại trước mặt. Người lái xe từ trên xe bước xuống, thái độ đầy cung kính, mở cửa cho bà. Trương phu nhân từ từ bước vào, bà tựa đầu vào Trương lão gia, không nói lời nào. Xe bắt đầu chạy, thấy bà vẫn im lặng, ông liền hỏi:
- Con bé... đi rồi?
Trương phu nhân không trả lời, bà chỉ gật đầu. Ngay lúc bà gật đầu, không kìm được mà rơi nước mắt. Thấy vậy, Trương lão gia liền lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má của bà, nói:
- Được rồi, An Kỳ đi rồi, em không cũng chẳng có ích gì. Đừng khóc nữa.
- Em cảm thấy tiếc cho tiểu Thần. Rõ ràng bản thân đã yêu An Kỳ, nhưng tại sao lại không nhận ra sớm hơn. Đến khi con bé đi thì... Em cảm thấy cuộc đời này thật nhiều chông gai.
Dù Trương phu nhân đã cố nén lại nhưng trong thái độ của bà vẫn có sự ấm ức. Thấy vậy, Trương lão gia cười một tiếng rồi nói:
- Không phải lúc chúng ta đến với nhau cũng có rất nhiều chông gai sao?
Ngay hôm sau, Trương Thần đang làm việc tại công ty, vẻ mặt mệt mỏi thì Peter với thái độ hốt hoảng chạy vào, báo tin:
- Trương tổng, tôi vừa nhận được tin máy bay chở Du tiểu thư đã mất tín hiệu, không thể liên lạc được nữa.
- Cái gì!
Vừa nghe nói thế, Trương Thần đứng dậy, tay anh đập mạnh lên bàn. Đột nhiên, anh bắt đầu đứng không vững, đầu anh cũng bắt đầu đau nhói làm anh liên tục xoa vào thái dương, dần dần, anh ngã xuống ghế. Peter thấy liền lo lắng, hỏi:
- Trương tổng, Ngài...?
- Tôi không sao. Lập tức gọi điện cho người tìm kiếm chuyến bay đó, nhất định phải tìm được cho tôi.
Anh đưa tay ngăn Peter đừng đến gần, mặt cúi xuống, nói.
Lý Đông Lượng sau khi biết được tin chuyến bay của Hà Hoa Tử không liên lạc được cũng cho người tìm kiếm. Có vẻ như anh còn lo lắng hơn Trương Thần.
🎵background music🎵
Into The New World - SNSD