Tối đó, Du An Kỳ làm xong thì quay trở về biệt thự như mọi hôm. Nhưng hôm nay Trương Thần lại về trước cô, anh đang ngồi ăn tối. Nhìn thấy anh, An Kỳ vờ như không có gì, cô tiến về phía cầu thang. Cô bước lên được một bậc thang, Trương Thần liền đặt đũa xuống, cất giọng:
- Đứng lại.
An Kỳ đột nhiên nghe theo lời anh, một chân cô cũng không bước thêm một bước.
- Cô qua đây.
Nghe vậy, Du An Kỳ lại ngoan ngoãn đi đến. Cô kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, hỏi anh:
- Anh có chuyện gì sao?
- Không có gì. Chỉ là muốn cô ăn cùng tôi thôi.
- Tôi... tôi đã ăn bên ngoài rồi.
Dứt lời, Du An Kỳ có ý định rời đi. Trương Thần nói tiếp:
- Ngồi yên đó cho tôi.
Du An Kỳ thầm chửi trong lòng:
" Chết tiệt. Bà đây chưa ăn tối còn lại phải nhìn tên này ăn. Vì không muốn ăn cùng hắn mà lại bịa một cái lý do ngu ngốc như vậy. Đúng là tự hại mình. "
Nghĩ rồi, Du An Kỳ cau có mặt mày, cô lấy tay đập vào trán mình. Trương Thần nhìn vẻ mặt lúc nảy của An Kỳ cũng thừa biết cô nói dối. Vậy nên anh mới cố tình không cho cô đi.
- Nếu cô còn đói thì cứ ăn cùng tôi. Dù sao thì một mình tôi ăn cũng không hết.
Trương Thần vừa dứt lời, An Kỳ liền cầm lấy đũa và nói:
- Vậy tôi không khách khí.
Nhìn thấy Du An Kỳ ăn ngon lành như vậy, Trương Thần cũng không nhịn được mà cười thầm. Anh đặt biệt dặn dì Quế làm những món này vì đây toàn là món yêu thích của An Kỳ.
Trong khi cô đang ăn, Trương Thần có vẻ như đang rất lúng túng. Anh không biết phải mở lời như thế nào.
- Chuyện hôm qua, cô có muốn giải thích gì hay không?
Trương Thần vừa dứt lời, An Kỳ cũng từ từ buông đũa. Cô nói:
- Anh chịu nghe tôi giải thích sao? Anh tin lời tôi?
- Chỉ là hôm nay Lý Đông Lượng gọi điện đến làm phiền tôi. Nói rằng hôm qua đã giải thích mà tôi lại không tin cậu ta. Hại cô sáng nay đi làm với tâm trạng không tốt.
Đúng là sáng nay, lúc Lý Đông Lượng đến đón Hà Hoa Tử, anh vô tình nhìn thấy những dấu vết mà đêm qua anh hành hạ Du An Kỳ. Sau khi làm nước chanh cho Hà Hoa Tử, Lý Đông Lượng lập tức gọi điện cho Trương Thần.
Cuối cùng thì Trương Thần cũng đã giải quyết những hiểu lầm với Du An Kỳ. Cuối cùng thì anh cũng đã tin tưởng cô.
Du An Kỳ lấy trong túi xách một lọ thuốc. Cô đặt lọ thuốc lên bàn, uống một ngụm nước, dự định uống, thấy vậy Trương Thần liền hỏi:
- Cô bị bệnh à?
- À, không có.
Thấy kì lạ, tại sao không bệnh mà lại uống thuốc. Nhìn tên hiệu thuốc anh mới phát hiện đây là thuốc tránh thai. Du An Kỳ định lấy một viên thuốc để uống thì bị Trương Thần giành lấy rồi vứt hết vào rọt rác. Bất ngờ với hành động của anh, An Kỳ hỏi với giọng đầy ngỡ ngàng:
- Anh... làm gì vậy?
- Tại sao cô lại uống những thứ này?
- Do đêm qua chúng ta... quan hệ, anh lại không sử dụng " áo mưa ", sáng nay tôi lại gấp nên quên uống nó. Với lại, chúng ta chỉ làm việc với nhau 2 năm, nếu để có thai thì không hay.
Vừa nói, Du An Kỳ vừa cảm thấy rất ngại, ngại một cách kì lạ.
- Sao này đừng uống những thứ đó nữa.
Trương Thần vẫn dùng giọng với vẻ thản nhiên, nói.
- Hả...???
An Kỳ nghĩ rằng mình nghe nhầm. Cô nghe không hiểu ý của anh, nghĩ cũng không hiểu.
- Nếu cô cứ uống nó, sau này có thể dẫn đến vô sinh. Làm sao có thể sinh con cho chồng cô được.
Nghe anh nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái cho chồng, Du An Kỳ nghĩ rằng đời này cô còn có thể lấy ai nữa chứ? Nhưng cô không hiểu vì sao, khi Trương Thần ngăn không cho cô dùng thuốc tránh thai, trong lòng An Kỳ lại có chút phấn khích đến vậy?
Trong lúc cô mãi suy nghĩ, Trương Thần đặt trước mặt cô hộp quà. Thấy một chiếc hộp nằm đươi bàn, Du An Kỳ ngẩng đầu nhìn anh đầy thắt mắc. Ánh mắt cô nhìn anh như muốn hỏi đây là gì?
Không cần đợi cô hỏi, Trương Thần liền nói:
- Lúc đi công tác, vô tình nhìn thấy nó, nên mua về tặng cho cô.
Vẻ mặt anh thì đầy bình thản, nhưng trong lòng thì bối rối. Anh không biết Du An Kỳ sẽ thấy thế nào khi nhận được quà của anh. Trương Thần nhìn thấy cô cười tươi đầy vui vẻ, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh liền giả vờ xoay qua chỗ khác.
Khi nhìn thấy món quà là một chiếc kẹp mái, có đính ngọc trai. Du An Kỳ như vỡ òa. Chiếc kẹp đầy tinh xảo khiến cô không nỡ lấy ra dùng. Nhưng cô không biết vì lý do gì anh lại tốt bụng mua cho mình. Du An Kỳ quay sang nhìn anh. Như hiểu được ý của An Kỳ, Trương Thần nói:
- Xem như đây món quà tôi tặng cô để xin lỗi việc hôm qua. Thích nó chứ?
Du An Kỳ nhìn ngắm chiếc kẹp thật kĩ. Nét mặt lúc này cũng chẳng còn vui vẻ nữa. Quay sang nói với anh:
- Không thích nữa, mà là đặc biệt thích nó. Cảm ơn anh, Trương tiên sinh.
- Tôi cảm thấy tốt nhất cô đừng gọi tôi là tiên sinh nữa.
- Được thôi. Vậy, cảm ơn anh, Trương Thần.
Dứt lời, vì quá phấn khởi, Du An Kỳ cầm theo món quà chạy một mạch lên phòng. Trương Thần thì vừa lắc đầu vừa cười sự trẻ con của cô.
Lên đến phòng, Du An Kỳ cứ mãi cầm chiếc kẹp tóc và ngắm nó. Cho đến khi chuống điện thoại cô reo lên. Thấy dòng chữ hiện lên là Hà Hoa Tử gọi, cô nhanh chóng nghe máy:
- Hà tỷ, em nghe đây.
- An Kỳ, hôm nay có phải Lý Đông Lượng đưa chị về không?
- Dạ... dạ phải.
- Thôi được rồi. Em cũng nghỉ ngơi đi.
Hà Hoa Tử dứt lời thì liên tắt máy. Song, cô lập tức bị nhắc đầu do uống quá nhiều rượu. Cô bước đến tủ lạnh, mở tủ, thấy bên trong có ly nước chanh anh làm cho mình. Còn ghi thêm tờ giấy note dán vào ly:
" Em nhớ uống nó. "
Không những thế, anh còn làm sẵn thức ăn, chất trong tủ lạnh của cô. Nếu như cô đói, chỉ cần chế biến đơn giản là có thể ăn.
Bực mình vì Lý Đông Lượng tự ý làm càng. Hà Hoa Tử tức giận nên đóng cửa tủ thật manh. Phát hiện bên ngoài cửa tủ lạnh cũng có dán một tờ giấy, ghi:
" Nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bửa sáng, Lý phu nhân. "
Hà Hoa Tử tức giận càng thêm tức giận, cô mắng:
- Lý Đông Lượng, anh đúng là kẻ điên, cả nhà anh cũng là kẻ điên.
Còn Lý Đông Lượng lúc này vừa mới nhảy mũi một cái. Anh liền nghĩ:
" Lý phu nhân chắc vừa nhắc đến mình. "
🎵background music🎵
Đào Hoa Nặc - Đặng Tử Kỳ