Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 97




Editor: Puck - Diễn đàn

“Có bốn chiếc máy bay khả nghi theo dõi chúng ta, như thế nào cũng không bỏ rơi được!” Hồng Khuê là tâm phúc thân tín của Hoắc Vân Phi, bình thường tới đâu đều mang theo bên người.

Hoắc Vân Phi trầm ngâm một lát, hỏi, "Có thể nhận ra lai lịch máy bay?”

“Không biết! Nhìn từ bên ngoài giống như máy bay chiến đấu kiểu Mỹ!” Hồng Khuê hỏi, “Bây giờ chúng ta phải làm gì? Trở về đường cũ hay vẫn tiếp tục đi tới?”

Bốn đấu một, thắng bại không cần nghĩ, nếu như đối phương phát động công kích, bọn họ bất cứ thời khắc nào cũng máy bay hủy người chết.

Hành tung của Hoắc Vân Phi quỷ dị, chưa từng có ai có thể thành công theo dõi anh, lần này đi Afghanistan càng thêm là suy nghĩ nhất thời, rốt cuộc người nào có khả năng lớn như vậy khóa được hành tung của anh?

Đỗ Hâm Lôi ngược lại thật bình tĩnh, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí bẩn, cô khiêu khích cười nói với Hoắc Vân Phi: "Khó trách hôm nay thời tiết tốt như vậy, thì ra là Hoắc tam thiếu muốn đi gặp Diêm vương gia rồi!”

Cô biết kẻ thù của Hoắc Vân Phi rất nhiều, người muốn tính mạng anh nhiều đếm không xuể. Hôm nay cho dù mất mạng ở trong tay ai, cô đều hả lòng hả dạ!

Chết tốt nhất, xong hết mọi chuyện! Cũng không cần rối rắm tình cảm trong lòng nữa, cũng không phải gặp Hoắc cầm thú lấn áp lăng nhục! Thật tốt!

Hoắc Vân Phi giận quá hóa cười, anh vỗ nhẹ gương mặt của cô, giọng nói trầm nhẹ: "Bảo bối, có em cùng với tôi, chết cũng không tiếc!" dieendaanleequuydonn

Đỗ Hâm Lôi quay mặt qua chỗ khác, không muốn để ý tới đồ biến thái khốn kiếp này.

"Đứng lên!" Hoắc Vân Phi đứng lên đồng thời cũng nâng cô dậy, không nói lời nào rời đi dọc theo đường bên cạnh chỗ ngồi đi về phía trước.

Bị anh kéo đi về phía trước, Đỗ Hâm Lôi tức giận, châm chọc nói: "Chết đã đến nơi nổi điên lên? Vùng vẫy giãy chết cũng không thay đổi được số mạng anh lập tức phải xuống địa ngục!”

Không biết anh chuẩn bị làm gì, nhưng cô biết thằng cha này đã chết đến nơi khẳng định không làm được chuyện gì tốt!

Nào có nghĩ đến, Hoắc Vân Phi thế mà lại kéo cô đến buồng lái, đuổi phi công đang khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi ra, anh ngồi vào vị trí phi công, để cho cô ngồi vào vị trí bên cạnh người lái.

Lệnh cho tùy tùng thắt dây an toàn cho cô, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Phi âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Hâm Lôi lạnh nhạt, giọng nói lại vô cùng dịu dàng, “Ngồi đàng hoàng cho tôi, đừng lộn xộn! Nên nhớ, tôi lái máy bay, cho dù lúc nào em đều không phải sợ!”

Hừ, hò hét lợi hại, anh lái máy bay thì ngon sao? Đỗ Hâm Lôi vô cùng khinh thường. Nhưng tiếp đó, Đỗ Hâm Lôi rất nhanh sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của Hoắc Vân Phi, cô đi theo anh trải qua một màn rung động lòng người.

Hoắc Vân Phi chẳng những biết lái máy bay, hơn nữa kỹ thuật bay thế mà lại có thể nói là tinh sảo, không ai bằng.

Máy bay bọn họ ngồi bị bốn chiếc máy bay không rõ thân phận bao vây vòng tròn ở trung tâm, mới vừa rồi phi công kia cho dù theo phương hướng nào đèu không thể phá vòng vây. Hoắc Vân Phi ngồi vào trên vị trí kia, đẩy cần thao tác, vừa bắt đầu chính là một lao xuống đẹp đẽ.

Bốn chiếc máy bay kia không ngờ máy bay đã đổi phi công, hơn nữa lao xuống trong nháy mắt, đảo mắt liền kéo dài khoảng cách. Chỉ có điều phi công của bốn chiếc máy bay này hiển nhiên đều là cao thủ bay, cũng không hốt hoảng, cũng không vội vã lao xuống đuổi theo, mà giữ vững tốc độ bay bình thường, lấy trận thế cao cao tại thượng vững vàng khóa chặt máy bay đang bay lượn dưới tầng trời thấp kia. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Bọn họ đang kiên nhẫn chờ nó một lần nữa bay lên cao, bay lượn ở tầng trời thấp bị ảnh hưởng tốc độ, nó bay không thoải mái. Bốn chiếc máy bay chuẩn xác khóa bốn góc, vây nó vào trung tâm.

Hoắc Vân Phi mím chặt môi mỏng đẹp mắt, nhanh chóng phán đoán tình thế trước mắt. Bốn chiếc máy bay kia vây mà không công, nguyên nhân không ngoài hai điều. Một là thời cơ chín muồi, hoặc trên chiếc máy bay này có người đối phương để ý.

Muốn biết rõ ràng ý đồ của đối phương, cũng không khó khăn, anh đột nhiên nâng cao cần điều khiển, máy bay lập tức vọt lên.

Động tác này rất nguy hiểm, có kiểu tự sát, máy bay bị đụng vội vàng né tránh, Hoắc Vân Phi thành công xé ra một cửa đột phá. Kỹ thuật bay của anh xuất thần nhập hóa, nếu so tốc độ, không kém chút nào.

Bốn chiếc máy bay đối phương điều chỉnh đội hình, vẫn theo sát phía sau, cũng không nổ súng bắn.

Suy nghĩ vừa chuyển, Hoắc Vân Phi từ trong kính chiếu hậu quan sát bề ngoài của bốn chiếc máy bay này, tốc độ cùng với đội hình, phát hiện bọn họ phối hợp ăn ý, đội hình chỉnh tề chắc đã được nhận huấn luyện chính quy.

Chẳng lẽ là không quân chính quy? Trong đầu Hoắc Vân Phi nhanh chóng có giả thuyết, cũng nhanh chóng đưa đến kết luận: Không sai, tuyệt đối là không quân chính quy!

Lương Tuấn Đào cùng đi với Lâm Tuyết đến tam giác vàng cho đến giờ vẫn không hiện thân ở nhà họ Hoắc, nghe nói anh ta đã trở về nước trước, ai có thể nghĩ tới anh ta sẽ điều tới không quân thừa cơ hội này chặn Hoắc Vân Phi lại?

Triệu Bắc Thành là tâm phúc đắc lực của Lương Tuấn Đào, Đỗ Hâm Lôi bị bắt, Lương Tuấn Đào dĩ nhiên sẽ không ngồi nhìn bỏ qua. Bên ngoài anh cùng Lâm Tuyết đến tam giác vàng thăm hỏi Hoắc Gia Tường, bên trong anh ngầm mượn cơ hội này theo dõi Hoắc Vân Phi.

"Đáng chết!" Hoắc Vân Phi mắng to Lương Tuấn Đào ở trong lòng, lần này anh lại bị họ Lương kia tính toán!

Nếu là không quân quân đội, tất nhiên kiêng kỵ Đỗ Hâm Lôi đang ngồi trên máy bay, cho nên mới vì vậy mà không tấn công, định ép máy bay Hoắc Vân Phi ngồi hạ xuống.

Đoán chắc điểm này, Hoắc Vân Phi càng thêm chắc chắn, anh không chút do dự đẩy tốc độ tới cao nhất, dùng toàn lực chạy trốn.

Bốn chiếc máy bay phía sau lấy làm kinh hãi, chỉ có thể tung hết hơi sức đuổi theo ở phía sau. Khoảng cách đang dần dần kéo dài ra, tiếp tục như vậy Hoắc Vân Phi một lần nữa trốn đi là chuyện sớm hay muộn.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Tôi hoài nghi hiện giờ máy bay đổi phi công, tốc độ bay và phong cách bay của nó biến hóa đều rất lớn, tiếp tục như vậy không phải là cách, thao tác cụ thể như thế nào, xin chỉ thị!” Phùng Trường Nghĩa vừa ra lệnh cho phi công toàn lực đuổi theo máy bay phía trước, vừa dùng vô tuyến điện của máy bay báo cáo.

Trong một máy bay khác, quan chỉ huy Vân Phàm làm ra phán đoán giống vậy: “Không sai, hiện giờ lái máy bay là một cao thủ bay hiếm thấy, nếu chúng ta muốn vượt qua rất khó khăn, chỉ có thể đánh nó xuống. Nhưng mà Đỗ Hâm Lôi và Hoắc Vân Phi ngồi chung một máy bay, nhất định phải quan tâm đến vấn đề an toàn của cô ấy!”

Ngồi trong máy bay thứ ba, nghe thấy sự tình không liên quan đến mình, anh vốn không biết Đỗ Hâm Lôi, cho nên có thể rất bình tĩnh đưa ra quyết định chính xác: "Đề nghị bắn thủng bình xăng của nó, nhanh chóng để nó hạ xuống ở biên giới, nếu không tiếp tục như vậy sẽ để cho nó chạy!” die nda nle equ ydo nn

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc! Trên máy bay không thiếu người tài đánh lén, hơn nữa bách phát bách trúng! Nhưng mà… Bắn xuyên thủng bình xăng vẫn có mạo hiểm nguy hiểm cực lớn, một khi không khống chế tốt, thì có thể tạo thành bình xăng nổ tung, máy bay sẽ có khả năng nổ tung thành mảnh vụn trên không trung.

Hoắc Vân Phi là tội phạm truy nã cấp A quốc tế, hoàn toàn phù hợp với quy định bắn gục tại chỗ, vấn đề là trong máy bay còn có Đỗ Hâm Lôi, lỡ như máy bay nổ, Đỗ Hâm Lôi chẳng phải cũng chôn theo?

Cũng không nói nữa, hậu quả này quá nghiêm trọng, ai cũng không kham nổi trách nhiệm.

Hồi lâu, chỉ nghe quan chỉ huy Triệu Bắc Thành trên chiếc máy bay thứ tư phát ra mệnh lệnh không cho ai chất vấn: “Súng bắn tỉa đợi lệnh, bắn xuyên thủng bình xăng của nó, nhanh chóng hạ nó xuống!”

Phùng Trường Nghĩa ngây ngốc, nhắc nhở anh: “Bắc Thành, cậu phải hiểu rõ ràng, nếu như lỡ có sơ xuất, Hâm Lôi của cậu…” Hâm Lôi của cậu hài cốt không còn, dĩ nhiên câu tiếp theo anh không nói tin tưởng Triệu Bắc Thành cũng hiểu.

Triệu Bắc Thành đỏ vành mắt, hầu kết tán loạn, khống chế nội tâm dao động kịch liệt và đau đớn, từ trong hàm răng cắn ra bốn chữ: "Thi hành mệnh lệnh!"

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hoắc Vân Phi vững vàng bay, dần dần kéo dài khoảng cách với bốn chiếc máy bay theo phía sau. Mới vừa rồi khi lao xuống, quả nhiên làm Đỗ Hâm Lôi sợ hết hồn, anh kịp thời chìa tay cầm tay cô, cho cô an ủi và khích lệ.

Như kỳ tích, sau khi cô được anh cầm tay, lòng lo sợ không yên lập tức ổn định lại. Có lẽ nghĩ đến có đồ cặn bã này chôn theo cô, bị chết cũng coi như nhắm mắt đi!

Lại ngoài dự đoán của cô, kỹ thuật bay của Hoắc Vân Phi có thể nói vô cùng thành thục, lại có thể dễ dàng lao ra khỏi vòng vây.

Bốn chiếc máy bay này từ đầu đến cuối đều không công kích nổ súng, Đỗ Hâm Lôi cũng cảm thấy sự tình rất quỷ dị, chẳng lẽ là… Tim đập loạn, cô dự cảm đến một khả năng.

Cô từ trong kính chiếu hậu quan sát bề ngoài bốn chiếc máy bay này, quả nhiên rất giống máy bay chiến đấu chuyên dụng của không quân kinh thành, chỉ có điều đều che giấu dấu hiệu quân dụng!

Đội hình chỉnh tề như thế, phong cách tác chiến phối hợp ăn ý như thế, hoàn toàn phù hợp với không quân chính quy! Là Bắc Thành! Là anh tới cứu cô!