Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 96




Editor: Puck - Diễn đàn

Đỗ Hâm Lôi ăn cơm trưa một mình. Hoắc Vân Phi sợ Lâm Tuyết ở trên bàn cơm lại cổ vũ cô trốn đi, dứt khoát nhốt cô một mình nghỉ ngơi trong phòng, cấm chỉ cô ra cửa.

Sau buổi trưa, Đỗ Hâm Lôi nằm trên tấm chiếu trải trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, tâm tình vô cùng buồn bực. Cô đã trải qua đủ thời gian bị nhốt mất đi tự do này, ngay cả nằm mộng cũng muốn trở về tổ quốc. Nhưng mà… Hiển nhiên Lâm Tuyết không cách nào mang cô đi.

Hoắc Vân Phi đáng chết, âm hồn không tan, tại sao cứ sống chết nắm chặt cô không buông chứ! Oan gia đời trước, đời này tệ hại hơn theo sát cô đòi nợ đến rồi!

Đỗ Hâm Lôi thở dài thở ngắn, thủy chung không nghĩ ra được biện pháp chu toàn.

Không khỏi lại nhớ tới Triệu Bắc Thành, ở trong lòng âm thầm nói: Bắc Thành, bây giờ anh có khỏe không? Có nhớ em không? Anh nhất định sẽ lo lắng đi! Haizzz, em nên làm như thế nào?

Lòng cô loạn như ma, càng nghĩ càng khổ sở, bất tri bất giác ướt lông mi.

Khi đang rối rắm, nghe tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc của người đàn ông, cô biết Hoắc Vân Phi tới.

Ngay cả mí mắt cũng lười trợn, cô lật người, tức giận đưa lưng về phía anh.

Khi anh đến gần thả nhẹ bước chân, đi tới trước sập thì bắt đầu sột sột soạt soạt, cởi quần áo tháo dây lưng.

Cô lập tức tê dại da đầu, có lầm hay không, ban ngày ban mặt, còn ngay trong phòng khách, anh… Cầm thú này động dục cũng không nhìn xem địa điểm và thời gian sao? Dĩ nhiên, cô biết khi anh động dục cũng không để ý tới những thứ này!

Không có cách nào, cô không thể giả bộ ngủ, vội vàng quay người lại, tức giận trừng mắt về phía anh, hận không thể cắn anh một phát.

Hoắc Vân Phi cởi bỏ áo, lồng ngực trần trụi cường tráng, vào lúc này đang chậm rãi tháo dây lưng, quả nhiên như nguyện nhìn thấy cô chủ động xoay người lại. Như ma quỷ nhếch môi, anh cúi người hôn lên mặt cô, bàn tay đồng thời không đàng hoàng luồn vào bên trong quần áo của cô. dfienddn lieqiudoon

“Đừng ở đây!” Đỗ Hâm Lôi vội vàng nói rõ ý nguyện của mình, “Ở đây không được!”

Khi tâm tình tốt, Hoắc Vân Phi hoàn toàn thuận theo cô, muốn sao không hái mặt trăng cho cô; khi tâm trạng không tốt, anh chỉ thích làm ngược ý cô, khi cô muốn sao, anh cố tình thích hái mặt trăng cho cô, hơn nữa anh cho cô, không muốn cũng phải lấy, cũng không do cô phản bác từ chối.

Bàn tay túm lấy vạt áo bằng tơ lụa của cô, nhẹ nhàng xé ra, cúc áo đứt tung, áo tơ lụa tinh sảo lập tức rách thành mấy mảnh vải vụn. Ở trong tiếng kêu sợ hãi của cô, anh mân mê ngực cô, lực rất nặng.

“A.” Đỗ Hâm Lôi đã rất lâu không bị anh đối xử thô bạo như thế, đau đến cô đấm lên lưng khỏe khoắn của anh, tức giận vô cùng mắng, “Anh có thể đừng cầm thú như vậy không!”

Nơi này là phòng nghỉ, cô sợ người giúp việc tiến vào sẽ nhìn thấy.

Thấy ngực cô nhiều thêm mấy dấu tay màu đỏ, anh biết tay mình xuống hơi nặng. Hết cách rồi, khi cô chọc giận anh, anh cũng có phần không khống chế được sức lực. An ủi chỗ đau cho cô, động tác hôn cô của anh êm ái rất nhiều.

Đỗ Hâm Lôi phát hiện anh kiềm chế lửa giận và tính khí, cũng hiểu được hôm nay ở trước mặt Lâm Tuyết, một vài lời của cô đã chọc giận anh.

Thật không rõ anh có gì mà phải tức giận, người nên tức giận là cô mới đúng! Cô bị anh nhốt, đã đoạt đi thân thể và tự do, chẳng lẽ còn không có tư cách kể khổ một chút với Lâm Tuyết sao?

Ngón tay thon dài xương cốt rõ ràng thăm dò trong cái miệng nhỏ nhắn của Đỗ Hâm Lôi, điều này làm cho cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt giống như rướm máu, theo bản năng muốn cắn ngón tay của anh, lại bị anh giảo hoạt chạy trốn.

“Ha.” Anh ái muội trêu chọc nói, “Nhìn thân thể của em không tiện lắm, muốn để em dùng miệng phục vụ tôi, lại không tình nguyện!”

“Anh dám!” Đỗ Hâm Lôi vừa giận vừa sợ, Hoắc cầm thú quả nhiên vô sỉ không biến mất, anh thế mà dám muốn để cô cho anh… “Anh dám làm, tôi liền dám biến anh thành thái giám!”

“Ha ha ha…” Hoắc Vân Phi gian manh cất tiếng cười to, trong tiếng cười, anh giữc hặt cổ tay cô dùng thắt lưng trói chặt.

Sức lực của anh cũng không nặng, chắc cố kỵ đến thai nhi trong bụng cô, nhưng kiểu kiềm chế thân thiết này rõ ràng không thể thỏa mãn tính dục mãnh liệt đến biến thái tàn sát bừa bãi của anh. Rất nhanh, anh có phần không kiềm chế được, một phát túm chặt lấy cằm cô…

Đỗ Hâm Lôi thiếu chút nằm trên sập ói đến trời đất mù mịt, mà đầu sỏ gây nên ở bên cạnh âm trầm gương mặt tuấn tú, hết sức mất hứng.

Anh có ghê tởm như vậy sao?

Thở được, chuyện đầu tiên Đỗ Hâm Lôi phải làm chính là nhào tới trên người anh bóp cổ anh.

Giống như thường ngày, Hoắc Vân Phi bị cô bóp, không hề đánh lại.

Lần này Đỗ Hâm Lôi thật sự nổi giận, cô quyết ý bóp chết anh, không chết không thôi.

Người giúp việc tới đây quét dọn chiến trường, thấy tam thiếu gia của bọn họ sắp tắt thở, Đỗ Hâm Lôi vẫn không có ý tứ buông tay, vội vàng tiến lên kéo cô ra.

Khỏa thân không một mảnh vải, mặt Đỗ Hâm Lôi đầy nước mắt, đã phẫn nộ đến cực điểm.

Hoắc cầm thú đáng chết, hành hạ nhục nhã cô như vậy, cô hận chết anh!

Đôi tay che mặt, cô khóc đến thật đau lòng.

Không biết qua bao lâu, đợi cô khóc mệt, tiếng khóc biến thành thút thít đứt quãng không đều, anh đưa tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Hai người da thịt kề nhau, nhiệt độ của người anh an ủi cô, động tác dịu dàng lau vệt nước mắt nơi khóe mắt cô.

“Cút!” Đỗ Hâm Lôi đổi thành nhéo da thịt anh, nhéo đến anh đầm đìa máu tươi.

Anh giống như không biết đau đớn, không hề quan tâm. Cho đến khi cô phát tiết không sai biệt lắm, mới ôm cô đi phòng tắm.

Súc miệng vô số lần, vẫn cảm thấy trong miệng có mùi vị là lạ, Đỗ Hâm Lôi hoàn toàn hận chết Hoắc Vân Phi, vốn do do dự dự hiện giờ đã quyết định hạ quyết tâm –– nhất định phải rời khỏi anh! Cho dù có mang thai đứa bé của anh hay không, cô định tự mình nuôi đứa bé này!

Giằng co một phen, thân thể Đỗ Hâm Lôi có thai thật sự không đỡ nổi, buồn ngủ không hề có chút sức lực nào, rất muốn ngủ.

Anh thấy cô tỏ vẻ mệt mỏi, hơi hối hận vừa rồi chơi cô quá độc ác, hơn nữa khóc đến lợi hại như vậy, có thể tổn hại tới phát triển của thai nhi.

Vốn đến tìm cô thật sự không định làm chuyện này, nhưng mà… Nhìn dáng vẻ cô đưa lưng về phía anh hờ hững, anh liền không kiềm chế được mình. Mỗi lần giày vò xong, anh đều hối hận, lúc ấy không quản được mình.

“Lên máy bay rồi ngủ tiếp!” Anh ôm lấy cô, dịu dàng nhắc nhở.

“Lên máy bay?” Cơn buồn ngủ của Đỗ Hâm Lôi lập tức bị dọa chạy, liền vội vàng hỏi, “Bay đi đâu?”

Bước chân của Hoắc Vân Phi không hề dừng lại, vừa ôm cô trực tiếp đi ra ngoài, vừa nói cho cô biết: “Đi Afghanistan, tôi có buôn bán cần bàn!”

Kể từ sau khi Đỗ Hâm Lôi về tam giác vàng dưỡng thai, khi Hoắc Vân Phi đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn đều không kêu cô theo cùng. Hiện giờ đột nhiên muốn dẫn cô đi, rõ ràng cho thấy vì tránh Lâm Tuyết.

Cô tức giận phản đối: "Tôi không đi!"

Có đi hay không cũng không phải do cô định đoạt! Giống như thường ngày, anh chỉ thông báo cho cô một tiếng mà thôi, không hề tính toán hỏi ý kiến của cô.

"Khốn kiếp!" Đỗ Hâm Lôi giằng co ở trong ngực anh, như thế nào cũng không chịu đi cùng anh “Thả tôi xuống! Tôi muốn trở về nước với Lâm Tuyết, tôi muốn về nhà! Anh đồ cường đạo này có nghe không!...” di3n~d@n`l3q21y"d0n

Anh nghe thấy cũng coi như không nghe thấy, chuyện cô muốn làm nhiều lắm, có vài chuyện không thể thỏa mãn cô, có vài chuyện không thể mặc cho cô làm bậy.

“Hoắc Vân Phi, anh cầm thú, súc vật, khốn kiếp…” Dưới cực kỳ tức giận, Đỗ Hâm Lôi bắt đầu liên tiếp gọi Hoắc Vân Phi theo thói quen.

Hoắc Vân Phi đã nghe quen, coi như gió thoảng bên tai.

Cứ như vậy, Đỗ Hâm Lôi bị anh mạnh mẽ ôm lên máy bay, mấy phút sau, máy bay bay lên trời, bay đi Afghanistan.

Kế hoạch đi lần này rất bất ngờ, Hoắc Vân Phi cũng không đánh tiếng với cha mình Hoắc Gia Tường, cứ như vậy mà rời đi. Để không kinh động bất kỳ ai, lúc rời đi, anh thậm chí không để cho những máy bay khác bay theo.

Anh nhìn trúng một biệt thự vùng núi hoàn cảnh tĩnh mịch ở Afghanistan, đã sớm mua lại lắp đặt thiết bị, có thể đưa Đỗ Hâm Lôi qua đợi một thời gian ngắn, xóa bỏ ý niệm muốn trở về nước của cô, chờ mấy ngày nữa, cô yên tĩnh lại, lại đón cô trở về.

Tam giác vàng ngay cạnh Afghanistan, sẽ nhanh chóng đến, anh không có ý định huy động nhân lực, chỉ dẫn theo mấy thân tín ngồi máy bay lên đường, hành động khiêm tốn lại bí mật.

Mười phút sau, máy bay gần tới biên giới.

Bên trong buồng máy bay, Hoắc Vân Phi vuốt ve nhè nhẹ Đỗ Hâm Lôi, thỉnh thoảng dụ dỗ cô mấy câu.

Cho dù anh lấy lòng như thế nào, Đỗ Hâm Lôi chết sống không để ý đến. Cô hận anh, hận thấu xương.

“Lại náo loạn lên với tôi!” Hoắc Vân Phi thấy cô khóc đỏ mắt, cười xấu xa không có ý tốt, “Không nghe lời nữa, đợi đến…”

“Không xong!” Hồng Khuê hơi kích động đi tới, báo cáo, “Tam thiếu gia, chúng, chúng ta bị bao vây!”

“Xảy ra chuyện gì?” Hoắc Vân Phi nhíu đôi mày anh tuấn lên, hỏi.