Editor: Puck - Diễn đàn
Mẹ nó, đã nói không để lộ ra sự thật! Lăng Lang thằng nhóc này, quả nhiên càng lăn lộn càng không thuần túy! Hoắc Vân Phi thu lại nụ cười xong, căm giận bất bình, đảo mắt định nhìn phản ứng của Đỗ Hâm Lôi một chút, lại thấy cô hoảng hốt đến nhảy dựng lên.
“Hả? Lương Tuấn Đào để cho anh đến đây!” Đỗ Hâm Lôi là một cô gái thông minh, cô nhất thời hiểu được, “Anh ấy để cho anh tới dẫn tôi đi sao? Tôi đi với anh! Tôi lập tức đi theo anh!”
Người đàn ông đáng chết này tại sao không nói sớm! Cô liền kỳ quái vì sao trong đơn vị không có một chút xíu động tĩnh nào, xem ra Triệu Bắc Thành đã sớm hao hết tâm cơ muốn cứu cô, nhưng Hoắc Vân Phi thật sự quá mức khó đối phó. Mời người đàn ông trước mắt này đến làm thuyết khách, người này khẳng định có giao tình không tệ với Hoắc Vân Phi.
Hoắc Vân Phi mím thật chặt cánh môi mỏng, trong tròng mắt đen nhanh chóng bốc cháy lên ngọn lửa. Đỗ Hâm Lôi lại không chút do dự nói muốn đi cùng Lăng Lang, bởi vì nghe nói Lương Tuấn Đào để cho cậu ta tới mang cô đi! Lương Tuấn Đào đại biểu cho Triệu Bắc Thành, có thể thấy được cô lựa chọn Triệu Bắc Thành không hề thấp thỏm chút nào!
Mẹ nó, những ngày qua đối xử tốt với cô cũng coi như cho chó ăn, người phụ nữ đáng chết này một chút cũng không nhớ tới ân đức của anh! Khuôn mặt mới vừa rồi còn tươi cười vô cùng rực rỡ của Hoắc Vân Phi lập tức tối tăm đến đáng sợ, anh nheo mắt lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Hâm Lôi, chờ biểu hiện tiếp theo của cô.
Lăng Lang nhìn ra thay đổi cảm xúc của Hoắc Vân Phi, anh rất hiểu tính tình của anh ta nên không lập tức đứng dậy mang Đỗ Hâm Lôi đi (dĩ nhiên, cho dù anh muốn lập tức mang Đỗ Hâm Lôi đi, Hoắc Vân Phi cũng sẽ không để cho anh đi).
Châm điếu thuốc, không chút để ý phun hai vòng khói, nói: “Cô ấy cứ si tình với cậu như vậy? Theo tôi thấy, người phụ nữ như vậy cậu cũng không cần thiết lưu luyến không thôi. Còn không bằng tiếp nhận điều kiện Lương Tuấn Đào đưa ra, ích lợi đủ để cậu chơi phụ nữ xinh đẹp đếm không hết!” diee ndda fnleeq uysd doon
Hoắc Vân Phi nhếch miệng, cảm thấy buồn rười rượi. Anh nghiêng người đưa tay túm lấy Đỗ Hâm Lôi, ôm cô vào trong ngực.
“Buông tôi ra!” Mặc dù Đỗ Hâm Lôi không biết Lăng Lang, nhưng cô nhìn ra được thân phận của đối phương tuyệt đối không đơn giản, bằng không cũng không có tư cách ngồi ngang hàng với Hoắc Vân Phi. Nếu đối phương đặc biệt vì đón cô mà đến, cô chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội tốt này. Vội vàng phủi sạch quan hệ với Hoắc Vân Phi, vạch rõ giới hạn, “Tôi bị ép buộc ở lại bên cạnh anh, cho tới bây giờ chưa từng tình nguyện! Làm ơn thả tôi đi có được không?”
“Lão tam, thả cô ấy đi! Một người phụ nữ mà thôi, cũng không phải quốc sắc thiên hương gì!” Lăng Lang thấy sắc mặt Hoắc Vân Phi càng lúc càng dọa người, cảm giác sự tình có phần khó giải quyết, “Chẳng lẽ cậu thật sự si mê cô ấy? Cho dù thích thật, trong lòng cô ấy có người khác, dưa cưỡng ép hái không ngọt!”
“Ai nói dưa cưỡng ép hái không ngọt?” Hoắc Vân Phi cười đến điên cuồng ngạo mạn, “Tôi nếm rất ngọt!” Nói xong, anh cúi đầu, hung hăng cắn một phát trên cổ Đỗ Hâm Lôi.
“A!” Đỗ Hâm Lôi hét thảm một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Con cầm thú này càng ngày càng khát máu, cô che vết thương ở cổ, nơi đỏ rỉ ra máu.
“Hoắc, quá kịch liệt đi!” Lăng Lang trố mắt, chất vấn, “Bình thường ở trên giường cậu cũng chơi cô ấy như vậy?”
Trong hốc mắt Đỗ Hâm Lôi chậm rãi chứa đầy nước mắt, cô cố nén không để cho nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu lên, quật cường bất khuất giận nhìn chằm chằm Hoắc Vân Phi: “Thả tôi đi!”
Hoắc Vân Phi cười đến cực kỳ cổ quái, quỷ quái nhướng đuôi mắt lên, sảng khoái nói: “Được!”
Đồng ý sảng khoái như vậy, nhất định có âm mưu, quả nhiên, nghe anh bổ sung tiếp: “Chờ em hầu hạ tôi thoải mái đã!”
Thật muốn bóp chết anh ta! Đỗ Hâm Lôi nghĩ như vậy, lại thật sự đưa tay hành động. Cô nhanh chóng nhảy dựng lên, đưa hai tay liền bóp cổ anh, hung hăng bóp anh: “Cầm thú đáng chết, tôi đã bị anh làm nhục, anh còn muốn như thế nào? Tại sao chính là chiếm lấy không thả tôi đi? Anh không muốn để cho tôi tốt hơn, tôi cũng không để cho anh sống yên ổn! Bóp chết anh đồ cầm thú này…”
Khoảng cách quá gần, lại không kịp đề phòng, Hoắc Vân Phi nhất thời không ngừng né tránh, lại bị cô bóp khó thở.
Đỗ Hâm Lôi là sĩ quan quân đội, cho dù thân thủ không bằng Hoắc Vân Phi, nhưng không phải cô gái yếu đuối bình thường, một chiêu được như ý, liền như thế nào cũng không chịu buông tay.
Từ lúc bị anh bắt cóc cưỡng hiếp, lại lần lượt bị sỉ nhục hành hạ, thù mới hận cũ cộng lại, cô không bóp chết anh ta khó tiêu mối hận trong lòng!
Lăng Lang ngơ ngác bàng quan mấy giây, bắt đầu anh còn tưởng rằng Hoắc Vân Phi vờ tha để bắt thật, sau đó lại thấy sắc mặt đối phương tái xanh, gân xanh trên trán dữ dội, hiển nhiên thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, mới ý thức được tình huống không ổn.
Vệ sĩ đứng hầu bên cạnh cũng không hiểu được sao lại thế này, đợi đến khi Lăng Lang tiến lên kéo Đỗ Hâm Lôi ra, mới thấy tam thiếu của bọn họ đã thiếu dưỡng khí nghiêm trọng trợn mắt nhìn thẳng.
“Khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ…” Hoắc Vân Phi liều mạng khụ, không dễ dàng điều hòa hơi thở.
Vệ sĩ bên cạnh liền vội vàng tiến lên vỗ lưng cho anh, nơm nớp lo sợ hỏi: “Tam thiếu, anh có việc gì không? Kêu bác sỹ không?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Có thể không run như cầy sấy sao? Ngay trước mặt một đống lớn vệ sĩ bọn họ, tam thiếu của bọn họ thiếu chút nữa bị một người phụ nữ tươi sống bóp chết Nếu như truyền vào trong tai Hoắc tiên sinh, khẳng định sẽ mắng bọn họ là phế vật, trực tiếp hạ lệnh đưa bọn họ đi bắn loạn đánh gục để tránh lãng phí tiền tài và lương thực.
Chỉ có điều Hoắc Vân Phi điều hòa hơi thở xong cũng không truy cứu bọn họ thiếu trách nhiệm, mà vô cùng phẫn nộ chuyển hướng nhìn Đỗ Hâm Lôi, giống như hận không thể giết chết cô!
Đỗ Hâm Lôi lấy lại tinh thần, mới tỉnh ra vừa rồi mình gây ra họa lớn. Nếu có thể, cô dĩ nhiên hận không thể bóp chết anh ta, cho dù cùng nhau chết cũng được, tối thiểu không phải chịu anh ta hành hạ tiếp. Vấn đề là, anh ta… Không bị cô bóp cổ chết, còn yên ổn ngồi ở đó thở!
Thủ đoạn trả thù của người này làm cho người ta giận sôi, suy nghĩ một chút tới thôi đã khiến cho cô mất hết tất cả khí phách khí phái anh hùng, trở nên thiếu tự tin: “Anh, anh có giỏi thì trực tiếp giết chết tôi! Đừng, đừng lấy những thứ đồ âm hiểm xấu xa kia hành hạ tôi…”
Hoắc Vân Phi không còn ho khan nữa, cánh mũi nở ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Hâm Lôi giống như phun ra lửa.
Đối với một màn này, Lăng Lang tỏ vẻ rất khó lý giải: “Cậu chỉ cần nâng cao đầu gối húc về phía bụng cô ấy, cô ấy sẽ bị đau mà buông tay, chỉ đánh lộn đơn giản như vậy mà cậu lại không làm hả?”
Thật hoài nghi thằng cha này có phải bị ngâm trong ôn nhu hương lâu rồi không, một thân thép xương thiết cũng mềm nhũn? Động tác bóp cổ cậu ta của người phụ nữ kia cũng không hề cao mình, tại sao cậu ta lại không hề có chút lực phản kháng nào! Nếu anh không tiến lên giải cứu, anh hoài nghi Hoắc Vân Phi có thể thật sự bị người phụ nữ kia tươi sống bóp chết không!
“Tôi nói này người anh em, hôm nay nếu cậu thật sự bị cô ấy bóp chết, một đời thanh danh bị hủy rồi! Nói ra chỉ khiến người khác cười rơi hàm!” Đường đường Hoắc tam thiếu bị một người phụ nữ bóp chết ngay trước mặt bạn và một nhóm vệ sĩ, truyền đi nhà họ Hoắc cũng đừng lên giang hồ rồi, thật sự quá mất mặt!
Hoắc Vân Phi giống như không nghe thấy Lăng Lang nửa chế nhạo nữa chế giễu bất đắc dĩ, anh chỉ gắt gao trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Hâm Lôi, người kia rõ ràng run như cầy sấy, còn chủ động muốn chết, hy vọng anh đừng dùng những thủ đoạn “Xấu xa” kia hành hạ cô.
“Ha.” Hoắc Vân Phi cười một tiếng quái dị, ngoẹo đầu quan sát cô, giống như mới biết cô, “Em khủng bố ~! Trước kia là tôi coi thường em!”
Đây thật sự không giống như lời hữu ích! Chỉ có điều Đỗ Hâm Lôi anh dũng không sợ, cô đứng lên, lui về sau hai bước, chỉ vào ngực mình, nói: “Là đàn ông anh rút súng ra, bắn vào chỗ này một phát súng! Xem khả năng bắn súng của anh có đạt chuẩn không!”
Cô đã sớm nghe nói tới khả năng bắn súng của Hoắc Vân Phi, lúc này lời này không thể nghi ngờ tồn tại ý tứ khích tướng. Dù sao cô chết cũng không muốn lại tiếp nhận anh độc hại, nếu anh không chịu buông tay để cô và Lăng Lang trở về nước, như vậy cô tình nguyện chết đi. di1enda4nle3qu21ydo0n
“Tôi có phải là đàn ông hay không em nên hiểu rõ hơn bất cứ ai!” Thân hình cao lớn anh tuấn của Hoắc Vân Phi đứng lên, cao ngạo quan sát cô, cười lạnh nói, “Muốn ăn súng như vậy? Được, hôm nay tôi thành toàn cho em, để cho em hoàn toàn ăn đủ!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trời nắng chang chang, một chiếc máy bay trực thăng bay trên bầu trời rừng rậm nguyên thủy hoang vu cây cối rậm rạp.
Máy bay trực thăng bay rất thấp rất ổn, gần như lướt qua tán cây, có thể thấy được kỹ thuật của phi công vô cùng vượt qua thử thách.
Cửa sổ máy bay bằng thủy tinh mở ra, Hoắc Vân Phi cầm súng ngắm cự ly xa trong tay, dòm về phía bóng người trên mặt đất.
Lăng Lang ngồi yên ở bên cạnh có phần chán đến chết, hỏi, “Lão tam, cậu cảm thấy trò này chơi rất vui sao?”
“Chơi rất tốt!” Hoắc Vân Phi lườm cậu ta, giọng nói hơi hăng. Đều do tên khốn Lăng Lang này chạy tới gây họa, nếu không hôm nay sao anh lại cưỡng lên với người phụ nữ bướng bỉnh chết tiệt Đỗ Hâm Lôi kia! “Tôi thích chơi như vậy!”
“Cẩn thận đừng đùa chết!” Lăng Lang nghiền ngẫm đánh giá người bạn thân bên cạnh, rất lâu không gặp cậu ấy, người này dường như có phần không giống trước kia! “Tôi nhớ được khi cậu còn bé, cậu nuôi một con chó nhỏ yêu quý, một lần bởi vì trừng phạt nó không nghe lời, kết quả kéo nó vào trong phòng tắm làm chết đuối, sau đó khóc chừng mấy ngày!”
“Cô ấy chết tôi bảo đảm không khóc!” Hoắc Vân Phi gần như cắn răng nghiến lợi, anh gạt chốt, nheo tròng mắt ưng sắc bén, bắn về phía bóng dáng mản khảnh trên mặt đất đó.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đỗ Hâm Lôi hoàn toàn không ngờ Hoắc cầm thú biến thái như thế, anh lại vứt cô xuống rừng rậm nguyên thủy mênh mông này, anh ngồi trên máy bay trực thăng cầm súng coi cô như con mồi mà truy kích bắn chết.
Súng đạn mãnh liệt không ngừng vang lên quanh thân cô trong phạm vi cách không quá nửa mét, mũi chân, ngón tay tóc, vạt áo.. Gần như đều bị vết đạn lướt qua, tử thần luôn luôn cách cô một bước ngắn.
Dừng lại, sẽ bị súng đạn mãnh liệt bắn, cho nên cô chỉ có thể liều mạng chạy.
Trong rừng rậm nguyên thủy, không chỉ có cây cối rậm rạp còn có cỏ dại lộn xộn mọc lan tràn, không cẩn thận cũng sẽ bị trật chân té ngã. Cô bò dậy, tiếp tục chạy.
Cho đến khi chạy mệt, cô quyết định ngồi xổm người xuống, hai cánh tay ôm đầu đứng dưới tàng cây, cho dù bắn cô thành tổ ong vò vẽ, chính là chết sống không động.
Để cho anh bắn chết cô đi! Nhục nhã như vậy, cô tình nguyện chết.
Sau khi bắn hụt vài phát, Hoắc Vân Phi thấy dù súng đạn uy hiếp như thế nào cô đều không để ý tới, không khỏi mắng, “Mẹ nó, giả chết!”
“Oh.” Lăng Lang ở bên cạnh luôn luôn ung dung xem náo nhiệt đột nhiên tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, “Tôi hiểu!”
“Hiểu cái gì?” Hoắc Vân Phi cảnh giác nhìn cậu ta, trong ấn tượng, khi thằng cha này lộ vẻ mặt như thế cũng không có chuyện tốt lành gì.
“Hiểu được vì sao khi cậu bị cô ấy bóp cổ lại không đánh lại!” Lăng Lang rất hứng thú nhìn người bạn thân từ trên xuống dưới, quỷ quái nhếch môi trêu chọc nói, “Cậu không nỡ đánh cô ấy!”
“Mẹ nó!” Hoắc Vân Phi để phi công khẩn cấp hạ máy bay trực thăng xuống, gằn giọng nói, “Tôi để cho cậu xem một chút rốt cuộc có bỏ được không!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Súng đạn đã dừng, bốn phía khôi phục yên tĩnh, hai tay Đỗ Hâm Lôi ôm đầu làm hình tượng đà điểu, không nhúc nhích.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tên cầm thú kia lại muốn làm ra chuyện cầm thú gì, trong lòng cô không hề có một chút bài bản nào!