Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 88-9: Kết cục cuối cùng 9




Editor: Puck - Diễn đàn

“Gấp gì vậy, chia ra lâu như thế, tôi còn không tụ họp một lần với em!” Tào Dịch Côn đột nhiên ra tay như điện giữ chặt cổ tay Lâm Tuyết, kéo cô vào trong ngực.

Lâm Tuyết kinh hãi, theo bản năng đánh lại. Vội vàng chém cánh tay khác ra, nhưng cũng bị anh ta nhanh tay lẹ mắt kiềm chế.

“Tát Lỵ Á, mang tiểu thiếu gia đi nghỉ ngơi! Chuyện còn lại để tôi làm!” Tào Dịch Côn bắt chéo hai tay Lâm Tuyết ra sau lưng, ánh mắt đã hưng phấn đến đỏ lên.

Tát Lỵ Á giống như đã quen với Tào Dịch Côn háo sắc, xem nhẹ.

Cô ôm lấy Mặc Mặc đang ngủ say, đung đưa cặp mông lớn, phong tình vạn chủng đi thong thả ra ngoài.

“Đừng mang Mặc Mặc đi! Buông nó ra! Đừng tổn thương nó!” Lâm Tuyết kích động lên, cô liều mạng giãy giụa ở trong lòng Tào Dịch Côn, khàn giọng kêu, “Muốn đứa nhỏ bình an, tôi sẽ thuận theo một chút!”

Chờ Tát Lỵ Á ôm đứa bé rời đi, Tào Dịch Côn vội vàng kéo Lâm Tuyết tới ghế sa lon,  sau đó ôm cô đè xuống.

“Khốn kiếp! Súc sinh!” Lâm Tuyết phẫn nộ đến cực điểm, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tào Dịch Côn cô đã nhận thấy được anh ta thèm nhỏ dãi cô, lại tuyệt đối không thể ngờ được anh ta thế mà lại nhân cơ hội Lương Tuấn Đào không đi cùng định nhúng chàm cô, “Buông tao ra, nếu mày dám chạm vào tao, cẩn thận Tuấn Đào lột da của mày!”

Động tác của Tào Dịch Côn hơi chậm lại, nhiều năm đã thành thói quen, anh thủy chung mang tâm ý sợ hãi Lương Tuấn Đào. Nếu không phải bị Lâm Tuyết say đắm đến khiến cho anh gần như tẩu hỏa nhập ma, cũng sẽ không thể bí quá hóa liều. di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Buông tao ra!” Thừa dịp lúc Tào Dịch Côn do dự, Lâm Tuyết ra sức đụng vào, thành công khiến Tào Dịch Côn buông ra, sau đó cô đứng dậy định chạy trốn.

Tào Dịch Côn như âm hồn không tan lại đuổi theo, bắt lấy cô, hai người triển khai chiến đấu gần người.

Thời gian luyện tập chiến đấu của Lâm Tuyết ở quân đội cũng không dài, mà Tào Dịch Côn là vua của binh lính tinh nhuệ được quân đội đặc chủng lựa chọn ra, cô tự nhiên không phải là đối thủ của anh ta.

Rất nhanh, Tào Dịch Côn liền chế ngự được cô.

Anh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, lẩm bẩm: “Em biết không? Lần đầu tiên khi nhìn thấy em, cảm thấy em giống như bông tuyết đầu tiên bay xuống vào mùa đông phương bắc, tươi mát mê người! Nán lại tam giác vàng lâu như vậy, cả người tôi khô nóng, nóng bỏng dồi dào, liền không tự chủ được mà muốn tới gần em, muốn gần sát em. Tôi đoán rằng, lột bỏ quần áo của em, nhất định trắng mịn mát mẻ, lạnh lẽo vô hạn…”

Định giãy giụa, Lâm Tuyết chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn vô lực, định kêu to, lại không phát được ra tiếng. Cô biết cơm trưa có vấn đề, Tào Dịch Côn thứ đồ rác rưởi này bỏ thuốc trong thức ăn.

Tào Dịch Côn đợi đến khi tác dụng của thuốc phát tác, như ý nguyện nhìn Lâm Tuyết mềm trong lòng mình, cười hà hà. Anh bồng cô lên, đi vào bên trong.

“Bảo bối, đừng trách tôi! Khi làm cùng em không muốn nghe thấy em không ngừng mắng, cũng không muốn nhìn thấy em liều mạng chống lại, cho nên tôi bỏ thêm chút gì đó ở trong đồ em ăn!” Tào Dịch Côn vừa đi vào trong phòng ngủ phía trong, vừa không thể chờ đợi hôn hít lên gương mặt cô, lông mày, lông mi…

Lâm Tuyết chỉ cảm thấy cả người khô nóng lên, trong cơ thể không tự chủ được dâng lên khát vọng nồng đậm. Cô ngừng giãy giụa, ánh mắt mê loạn, hai gò má đỏ ửng.

Nhìn người phụ nữ trong lòng dần mê loạn, ý dâm trong mắt Tào Dịch Côn càng đậm. Thuốc này trên chợ đen mới ra, tác dụng thuốc đặc biệt bá đạo, chẳng những có thể khiến đối tượng bị hạ thuốc không cách nào giãy giụa kêu cứu, còn có thể lạc mất bản tính, tùy ta cần ta cứ lấy.

Thân thể mềm mại của cô giống như một bãi nước xuân, khiến cho anh muốn chết chìm trong đó. Vì có được cô, anh không tiếc chống lại với Lương Tuấn Đào! dieendaanleequuydonn

Dù sao tam giác vàng là địa bàn của anh, ngay cả quân đội cũng không làm gì được anh, cũng không tin Lương Tuấn Đào làm gì được anh. Chính là mất đi người bạn thân nhiều năm này, trong lòng suy cho cùng cũng có chút buồn bực không nỡ.

“Đừng trách tôi! Cậu là con cưng của trời, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Tôi cái gì cũng không bằng cậu, người phụ nữ vui vẻ nhất cũng bị cậu nhanh chân đến trước.  Dựa vào cái gì mà tôi vĩnh viễn đi theo phía sau của cậu chỉ có phần mắt thèm chảy nước miếng? Chỉ trách cậu quá mức khinh suất, lại để cho cô ấy chạy tới, tôi muốn râu tóc không thiếu thả cô ấy trở về, cậu có phải sẽ cười tôi rất yếu đuối vô dụng không!”

Tào Dịch Côn lầm bầm tự nói, anh luôn có khúc mắc khó giải được với Lương Tuấn Đào. Một phương diện, anh kính sợ hơn nữa bội phục Lương Tuấn Đào, về phương diện khác, anh ghen tỵ hơn nữa căm hận Lương Tuấn Đào.

Lâm Tuyết đến trở thành một cọng rơm cuối cùng đè sập lý trí của anh, anh quyết định xuống tay với cô! Chiếm đoạt vợ yêu của Lương Tuấn Đào, sau khi ăn sạch sành sanh, anh có thể chối phắt sạch sẽ.

Trước tiên biết được tin tức Lâm Tuyết đến tam giác vàng, anh đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Lợi dụng cơ sở ngầm anh cài chỗ Hoắc Gia Tường đầu tiên phá hủy tín hiệu do Hoắc Gia Tường phái tới tiếp ứng Lâm Tuyết, khiến Lâm Tuyết không có cách nào liên hệ với Hoắc Gia Tường, máy bay hết xăng chỉ có thể ép buộc hạ xuống trên địa bàn của anh.

Ngồi chờ Lâm Tuyết đưa lên cửa, anh mời cô tiến vào dùng cơm chợp mắt một lát, thật ra muốn nhân cơ hội bắt được cô. Anh định chiếm lấy cô sau đó giết sạch các chiến sĩ cùng đến, phá hủy máy bay, chờ hủy toàn bộ chứng cứ sạch sẽ. Ai có thể chứng minh máy bay của Lâm Tuyết đáp xuống chỗ anh? Không có chứng cứ anh có thể liều chết không chịu nhận nợ.

Về phần Lâm Tuyết, anh có thể nhốt cô ở trong tầng ngầm tối tăm mù mịt, làm công cụ tiết dục của anh. Anh sẽ vĩnh viễn tùy ý hưởng thụ cô, cho đến ngày chơi ngán mới thôi.

Không có chứng cứ, quân đội sẽ không vội vàng vì một người phụ nữ mà tiến hành công kích quy mô lớn, bởi vì cục diện cân bằng ở tam giác vàng còn cần Tào Dịch Côn anh đến duy trì. Lương Tuấn Đào có năng lực thông thiên, đáng tiếc cường long không áp nổi địa đầu xà, vốn không làm gì được anh! die~nd a4nle^q u21ydo^n

Càng nghĩ càng hoàn mỹ, càng nghĩ càng đắc ý, Tào Dịch Côn nhịn không được cười ra tiếng.

Đến phòng ngủ lớn hoa lệ như tẩm cung, Tào Dịch Côn ôm Lâm Tuyết đã mê loạn lên giường lớn.

“Bảo bối, để anh đây ra sức thương em!” Tào Dịch Côn hôn hít đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng cắn. Ngón tay của cô rất đẹp, mỗi lần nhìn thấy anh đã muốn để cho chúng nó vào trong miệng ra sức mút vào.

Dưới tác dụng của thuốc, trước mắt Lâm Tuyết xuất hiện ảo giác, cô nhận thức người đàn ông này thành Lương Tuấn Đào. Ngầm cảm thấy thói quen thân thiết của người đàn ông này với cô có điều thay đổi, nhưng cô cũng không từ chối.

Nhấm nháp đủ ngón tay cô, Tào Dịch Côn lại cắn hôn một đường dọc theo cổ tay trắng nõn của cô về phía trước, sức lực dần tăng thêm, lưu lại dấu vết rõ ràng trên cánh tay trắng như tuyết của cô.

“Ừm, trắng mịn mát mẻ lạnh lẽo vô hạn, quả nhiên hoàn toàn giống với trong tưởng tượng của tôi!” Tào Dịch Côn thỏa mãn tán thưởng, bất chợt dừng lại nhắm mắt hiểu ra, cô giống như bữa ăn ngon anh chờ mong hồi lâu, không nỡ một ngụm nuốt vào, cần tinh tế nhai nuốt thưởng thức.

Quần áo bị xé rách thô bạo, Lâm Tuyết theo bản năng đưa cánh tay định che đậy trước ngực, nhưng lại bị kéo ra. Cô nhíu đôi mày thanh tú, định oán trách người đàn ông này thô lỗ, nhưng hé miệng lại không phát ra được tiếng gì.

Con ngươi của cô tan rã, hai gò má đỏ hồng như son, lưỡi mềm bỗng liếm môi khô rát, điều này khiến cho Tào Dịch Côn càng thêm thú tính. Anh đưa ngón tay thô ráp của mình tiến vào trong cái miệng nhỏ mở ra của cô, sau đó dùng lực lớn nhào nặn cọ xát lồng ngực cô.

“A.” Lâm Tuyết đau kêu ra tiếng, chân mày nhíu lại càng chặt hơn. Anh thật thô bạo dữ dội, vì sao lại đối xử với cô như vậy? “Tuấn Đào, đau, đau quá!”

“Mẹ nó!” Tào Dịch Côn nôn nóng lên, hóa ra cô gái này coi anh là Lương Tuấn Đào, khó trách thuận theo như vậy! Lật tay tung một cái tát lên mặt cô, quát, “Đồ đê tiện!”

“A!” Lâm Tuyết bị một cái tát đánh tỉnh, cuối cùng rõ ràng người đàn ông nhục nhã cô không phải là Lương Tuấn Đào! Bởi vì Lương Tuấn Đào chưa bao giờ ra tay đánh cô! “Mày là ai! Buông tao ra!”

Cho dù nỗ lực tập trung tinh lực cỡ nào, cô đều không thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông này, chỉ có thể giãy giụa chống lại theo bản năng.

“Về sao tao sẽ là người đàn ông của mày! Triệt để quên mất Lương Tuấn Đào cho tao!” Tào Dịch Côn vén váy cô lên, nhe răng cười muốn xâm chiếm cô.

Ngay khi anh sắp đạt được, đột nhiên đầu bị một kích thật mạnh, sau đó ngơ ngác ngã xuống.

Lâm Tuyết chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cô gắng gượng bò dậy, lại một lần nữa vô lực ngã xuống.