Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 88-16: Kết cục cuối cùng 16




Editor: Puck - Diễn đàn

Đối với Hoắc Gia Tường lo nghĩ nóng lòng cho con gái, trong lòng Lâm Tuyết cũng âm thầm cảm động. Nếu tất cả thuận lợi, lần này cô sẽ cố gắng làm bạn với ông ba ngày.

Bay trong không vực chỉ định mười phút, phía trước quả nhiên xuất hiện máy bay hoa tiêu, dẫn dắt phía trước máy bay Lâm Tuyết ngồi bay tới một cứ điểm nào đó của Hoắc Gia Tường.

Đường bay của máy bay đương nhiên không phải là đường thẳng, đi vòng mấy vòng, xoay ước chừng nửa giờ, đáp xuống một khu thung lũng trong vùng núi rậm rạp.

Ẩn nấp nơi thung lũng này, người ngoài hấp tấp liều lĩnh xông tới tuyệt đối không tìm được điểm hạ xuống, chỉ có đèn hoa tiêu sáng lên, phi công kỹ thuật cao siêu mới có thể thành công chạm đất.

Máy bay dừng hẳn, khoang cửa mở ra, Lâm Tuyết ôm Mặc Mặc, Vân Phàm làm bạn với cô đi xuống cầu thang.

Xuống máy bay, Lâm Tuyết nhìn qua tình cảnh đủ để khiến cô cảm động cả đời.

Hoắc Gia Tường đeo giày tây, mặc cực kỳ long trọng, lấy ra tôn trọng và hoan nghênh thật lớn đối với con gái đường xa mà đến.

Đứng bên cạnh ông theo thứ tự là con lớn nhất Hoắc Vân Sơn và cháu trai nội ba tuổi; tiếp theo là con thứ ba của ông Hoắc Vân Phi cùng với –– Đỗ Hâm Lôi, mặt khác còn có một bé trai bảy tám tuổi, thân phận không rõ.

Hoắc Gia Tường để cả nhà xuất hiện, cùng nhau nghênh đón khách quý phương xa, có thể thấy được thành ý của ông sâu cỡ nào. Phải biết rằng thành viên nhà họ Hoắc người người đều là người đứng đầu trùm buôn thuốc phiện Đông Nam Á, bọn họ không dễ dàng tụ tập, sợ bị người nhấc cả hang ổ. die nda nle equ ydo nn

Nhất là tình huống hôn nay, cả nhà bọn họ nghênh đón khách quý có thân phận cực kỳ mẫn cảm, đã từng… Hiện giờ vẫn đứng ở phía đối lập với bọn họ.

Lâm Tuyết dừng bước chân, gò má nóng bừng, vì mình đề phòng bọn họ mà cảm thấy xấu hổ.

Thấy người đàn ông trẻ tuổi điển trai làm bạn với mẹ con Lâm Tuyết đi xuống không phải là Lương Tuấn Đào, Hoắc Gia Tường hơi ngoài ý muốn, lại lặng lẽ thoải mái.

Như vậy cũng tốt, dù sao Lương Tuấn Đào tự tay bắn chết con trai thứ hai và cô con dâu thứ hai của ông, hai đứa con trai của ông vẫn còn cực kỳ hận Lương Tuấn Đào, Lương Tuấn Đào không lộ diện cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái.

“Tuấn Đào muốn đến, là tôi… Đuổi anh ấy đi!” Lâm Tuyết thấy tình cảnh trước mắt liền biết là cô đa nghi, người nhà họ Hoắc quả nhiên thành tâm hoan nghênh cô và Lương Tuấn Đào qua đây, nhưng cô không hối hận vì bản thân mình quá mức cẩn thận.

Không muốn để cho Lương Tuấn Đào mạo hiểm, không sợ đưa tới người nhà họ Hoắc hiểu lầm và bất mãn, cô cũng không hối hận quyết định của mình.

“Cha biết!” Hoắc Gia Tường vui tươi hớn hở đi lên phía trước ôm lấy Mặc Mặc từ trong lòng Lâm Tuyết, mắt nhìn thẳng tắp đánh giá đứa bé, trong mắt đầy hiền hòa cười nói, “Đúng là đứa bé đáng yêu, dáng vẻ rất giống Lương Tuấn Đào!”

Lâm Tuyết yếu ớt nhếch môi, nhất là nhìn thấy Mặc Mặc ở trong lòng Hoắc Gia Tường cũng không khóc nháo, có lẽ đây chính là máu mủ tình thâm như trong truyền thuyết nói đi! Đứa bé thật thích ông ngoại mình, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi.

Hoắc Gia Tường hôn hít lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp của đứa bé, thỏa mãn thở dài: “Sinh thời, cha thỏa mãn!”

Đỗ Hâm Lôi tránh thoát khỏi lòng bàn tay to của Hoắc Vân Phi, bước nhanh về phía Lâm Tuyết. Lâm Tuyết xoay người, kích động dang hai tay, hai người nháy mắt ôm lấy nhau.

“Bà như thế nào?” Đây là chuyện Lâm Tuyết quan tâm nhất, cô dựa sát vào nhẹ giọng hỏi bên tai Đỗ Hâm Lôi, đồng thời đuôi khóe mắt liếc về phía Hoắc Vân Phi đang trầm mặc đứng đó.

Đỗ Hâm Lôi ngàn câu vạn chữ không cách nào nói ra, giọng điệu hơi nghẹn ngào: “Tôi mang thai!”

“…” Lâm Tuyết nhất thời hóa đá, cô chậm rãi buông cô ấy ra, ánh mắt chuyển về phía bụng Đỗ Hâm Lôi, nơi đó rõ ràng to ra, nhìn ít nhất cũng mang thai gần bốn tháng.

Hoắc Gia Tường ôm Mặc Mặc tới gần vài bước, giống như không thấy được hai mắt đẫm lệ mông lung của Đỗ Hâm Lôi, cũng không thấy được vẻ mặt khác thường của Lâm Tuyết. Bình thản ung dung chỉ vào Hoắc Vân Sơn và cháu trai giới thiệu cho Lâm Tuyết: “Nó là anh cả của con Vân Sơn, đây là cháu nhỏ của con Nhạc Nhạc.”

Xuất phát từ lễ phép, Lâm Tuyết nhàn nhạt gật đầu với Hoắc Vân Sơn, nhưng không mở miệng xưng hô, chỉ đưa tay sờ đầu Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc ngọt ngào gọi cô, Lâm Tuyết trả lời lại, còn tặng quà cho Nhạc Nhạc. d1en d4nl 3q21y d0n

Hoắc Vân Sơn rất lạnh nhạt với biểu cảm của cô, rõ ràng đang có khúc mắc. Chính là vẻ bị ép theo mệnh lệnh của cha không thể không xuất hiện.

Chỉ có Nhạc Nhạc ba tuổi lại thật nhiệt tình, giống như kẹo mè xửng dính vào bên Hoắc Gia Tường, chỉ vào Mặc Mặc đang được ôm trong lòng Hoắc Gia Tường, tò mò hỏi: “Ông nội, đây là em trai do cô sinh à?”

“Nhạc Nhạc thật thông minh!” Hoắc Gia Tường hiền hòa sờ đầu cháu ruột mình, lại chỉ vào Hoắc Vân Phi giới thiệu cho Lâm Tuyết, “Anh ba của con!”

Hai bên đã sớm biết nhau, lần này cũng chính là Hoắc Gia Tường chính thức giới thiệu Lâm Tuyết cho người nhà của mình, coi như nghi thức nhận thân long trọng đi!

Ánh mắt Lâm Tuyết nhìn về phía Hoắc Vân Phi gật đầu, Hoắc Vân Phi vội vàng bước nhanh tới, kéo Đỗ Hâm Lôi về phía ngực anh.

Không để ý tới Đỗ Hâm Lôi giãy giụa chống lại, anh ôm lấy cô, như ma quỷ khẽ nhếch môi, giới thiệu với Lâm Tuyết: “Người phụ nữ trong ngực tôi là chị dâu của em, về sau em có thể gọi cô ấy là chị dâu ba! Trong bụng cô ấy mang thai cháu nhỏ của em còn chưa ra đời, tôi ở đây thay thằng bé gọi em trước, đặt quà sinh ra của em cho nó! Mặt khác còn có thằng bé này.” Vừa nói, anh kéo bé trai đứng bên cạnh qua, “Đứa bé này tên là tiểu Vĩ, là con nuôi của tôi và chị dâu ba em!”

Tiểu Vĩ nhận được ra hiệu của Hoắc Vân Phi, vội vàng cung kính nói với Lâm Tuyết: “Chào cô!”

Lâm Tuyết ngổn ngang trong gió, cảm giác… Hoắc Vân Phi đây là chuẩn bị lên xe trước mua vé sau!

Chị dâu ba, cháu còn chưa ra đời, đã nhận cháu nuôi… Vừa gặp mặt, Hoắc Vân Phi đã chặn họng cô, không để cô lấy chuyện mang Đỗ Hâm Lôi ra.

Trong cương cứng yên lặng, Hoắc Gia Tường nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta đi vào thôi!”

Tỉnh lại, thấy Đỗ Hâm Lôi cúi thấp đầu, giống như thật rối rắm.

Cảm thấy buồn bã, Lâm Tuyết hoàn toàn hiểu được xấu hổ của Đỗ Hâm Lôi. Làm một phụ nữ, biết tình trạng này của cô ấy đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Khác với tòa thành bằng đá dưới đất lần trước, lần này chỗ tiếp đãi cô là một tòa biệt thự hoa lệ trên núi. dinendian.lơqid]on

Nhìn tòa cung điện kiểu hiện đại khí thế hào hùng trong phong cảnh non xanh nước biếc như vẽ, Lâm Tuyết không khỏi cảm thấy giật mình với tiền tài quyền thế của nhà họ Hoắc.

Cô hoài nghi Hoắc Gia Tường có phải nhà giàu có bậc nhất có nhiều bất động sản nhất trên thế giới hay kko. Theo cô biết, không chỉ tam giác vàng, Đông Nam Á thậm chí các nơi trên thế giới đều có bất động sản không đếm được của Hoắc Gia Tường.

Đương nhiên, nếu như cô tận mắt nhìn thấy thực lực hùng hậu trong giới châu báu ngọc ngà của nhà họ Hoắc ở Miến Điện, chỉ sợ lại một lần nữa đánh giá về tiền tài quyền thế nhà họ Hoắc.

Tòa cung điện kiểu hiện đại hóa này gần như lớn gấp ba phòng tân hôn của cô và Lương Tuấn Đào, trang hoàng sắp xếp càng thêm xa hoa, như đi vào cảnh tiên.

Hoắc Gia Tường ôm Mặc Mặc, một tấc cũng không rời làm bạn với hai mẹ con, nhất là gương mặt già nua một khi cười lên, mỗi một nếp nhăn đều tràn đầy hạnh phúc.

“Bảo bối, bé ngoan của ông ngoại!” Hoắc Gia Tường hôn Mặc Mặc không đủ, trừ bỏ thỉnh thoảng hỏi Lâm Tuyết mấy câu, ông đều không có thời gian đi quan tâm việc khác người khác.

Hoắc Vân Sơn phẫn nộ hừ lạnh, vẻ mặt không vui, Nhạc Nhạc còn nhỏ, không hiểu được quan hệ vi diệu giữa người lớn, nhưng cũng biết ghen tỵ.

Lúc trước bé được ông nội ưa thích, bây giờ ông nội lại ôm đứa bé tên Mặc Mặc kia, hoàn toàn không nhìn bé. Trái tim của đứa bé rất mẫn cảm, lập tức ghen tỵ lên. Tình cảm của đứa bé cũng rất thuần túy, không giống như người lớn có thể che giấu ngụy trang, trực tiếp nhào vào trong ngực Hoắc Gia Tường, mím miệng nhỏ, nói: “Nhạc Nhạc cũng muốn ông nội ôm!”

Hoắc Gia Tường vui tươi hớn hở, để hai đứa bé chia ra ngồi trên hai đùi ông, nhìn Mặc Mặc, lại nhìn Nhạc Nhạc, càng thêm cười toe toét.

Hoắc Vân Phi ôm lấy Đỗ Hâm Lôi đi qua, ngồi ở bên cạnh cha mình, nhếch môi nói: “Chờ Hâm Lôi sinh đứa bé, chắc ngồi trong lòng cha không đủ!”

Vừa nghe lời này, Hoắc Gia Tường đương nhiên càng vui vẻ hơn, cười ha ha: “Núi vàng núi bạc đều kém con cháu cả phòng! Ngồi trong trong cha không đủ, thì để cho chúng ngồi lên vai cha, cưỡi lên cổ cha! Tóm lại, càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt!”

Không khí rất hòa hợp, cho tới bây giờ Hoắc Gia Tường đều chưa thoải mái cười to như vậy, đó là tươi cười chân chính, hoàn toàn khác với mỉm cười như mặt nạ bình thường của ông.

“Tuyết Tuyết, để cha cảm ơn con như thế nào mới tốt!” Hoắc Gia Tường kéo Lâm Tuyết đến bên cạnh mình, ôm ấp hai đứa bé, thấp giọng thở dài với cô, “Cuộc đời này của cha đã thỏa mãn! Thật sự!”