Editor: Puck - Diễn đàn
Ừ, phản bác cũng có đạo lý! Nhìn dáng dấp, theo thời gian trôi qua, hôm đó bị trói bỏ thuốc dạy dỗ từ từ biến thành nhạt, cô lại bắt đầu nảy mầm trạng thái cũ. Nhưng mà… Anh sờ cằm cương nghị của mình, tròng mắt đen sắc bén lướt qua ý cười nhợt nhạt, giống như anh không ghét dáng vẻ miệng lưỡi bén nhọn của cô!
Khi nhìn cô tức giận nói ra, giống như con mèo hoang nhỏ bị chọc giận, anh cảm thấy rất đáng yêu. Khi tâm tình tố, cho dù bị cô làm ra mấy vết thưng cũng không muốn nghiêm túc so đo với cô.
Vỗ tay phát ra tiếng, nhân viên phục vụ xinh đẹp lập tức bưng hai hòm bằng ngọc trắng lên, mỗi hòm có diện tích ước chừng nửa mét vuông, vàng làm khóa. Vừa nhìn vỏ ngoài đẹp đẽ quý giá như vậy, cũng biết đựng bên trong nhất định là thứ gì đó quý trọng.
Đỗ Hâm Lôi cũng không chút để ý, dù sao dự đoán trước chẳng qua chỉ là chút đồ vàng bạc châu báu trang sức linh tinh.
“Mở ra nhìn một chút!" Hoắc Vân Phi khẽ nhếch môi cười nói.
Không hứng thú lắm, cô không động.
Tâm tình Hoắc tam thiếu tốt, cũng không để ý tới cô ngạo mạn, thân thể cao to đứng thẳng lên, tự đưa tay mở khóa ra, sau đó mở nắp hai hòm bằng ngọc trắng này.
Cho dù Đỗ Hâm Lôi lạnh nhạt cũng lập tức bị ánh hào quang chói mắt trước mắt làm cho kinh ngạc, thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Trong truyền thuyết, trong hầm ngầm kho báu của Alibaba cất giấu vô số vàng bạc châu báu, trong đó có hai hòm, một hòm tràn đầy đô la, mộ hòm tràn đầy đá quý, giàu sang phú quý quả thật làm chói mắt người.
Bây giờ, cô thế mà lại thấy được kho báu phiên bản thực tế của Alibaba, trong một hòm ngọc trắng chứa đầy ngọc xaphia, ngọc xaphia thuần túy sâu lắng đó thật sự đẹp tới nỗi làm lòng người say, giống như toàn bộ ánh sao trên bầu trời đêm, sâu kín lóe ra tia sáng kỳ di.
Mà trong một hòm bằng bạch ngọc khác chứa đầy ruby, đó là đá kê huyết chất lượng thượng thừa, ở dưới ánh đèn phản chiếu xuống, gần như đỏ mắt người. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Giá tiền của mỗi một viên đá quý cũng không vừa, mà chính là đá quý như thế lại chia thành đầy hai hòm diện tích nửa mét vuông… Đỗ Hâm Lôi ngừng thở, có phần không dám tin tất cả trước mắt, Hoắc Vân Phi này, chẳng lẽ vơ vét toàn bộ của cải toàn thế giới đến nhà bọn họ sao!
“Đẹp không?” Hài lòng nhìn ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của cô, anh cảm thấy cô giống như phần lớn các cô gái trên thế gian, vốn không cách nào địch lại được hấp dẫn của châu báu. Nhưng mà anh thích cô tức xì khói, chỉ cần cô có yêu thích gì đó, anh liền có biện pháp đả động cô. Đẩy hai hòm bằng ngọc trắng chứa đầy đá quý tới trước mặt cô, khẽ mở cánh môi, “Đưa cho em!”
Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng gẩy gẩy những viên đá quý kia, hốt lên một nắm, từ lòng bàn tay chậm rãi rơi xuống, nghe tiếng vang thanh thúy phát ra như âm thanh tự nhiên khi chúng va chạm vào nhau, quá tuyệt vời!
“Em thích ruby hay xaphia?” Hoắc Vân Phi dò xét cẩn thận biến hóa trên vẻ mặt của cô, trong tròng mắt đen sắc bén mơ hồ hiện ra vẻ khẩn trương và mong đợi.
Ruby? Xaphia? Có lẽ nhàn rỗi quá lâu, Đỗ Hâm Lôi cũng không rất ghét vấn đề nhàm chán này, thật sự nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát đáp, “Ruby đẹp hơn!”
Thích đá kê huyết thuần túy này, ánh sáng khúc xạ, tinh thể hơi mờ không tìm được một chút tạp chất nào, không thể phủ nhận, mỗi một viên đá quý này đều là cực phẩm chọn kỹ lựa khéo ra.
Tính tình của cô tương đối hoạt bát hướng ngoại, so sánh giữ màu đỏ lửa nóng và màu xanh u buồn, cô thích thứ trước hơn.
Hoắc Vân Phi tương đối hài lòng với câu trả lời của cô, lần đầu tiên, khuôn mặt anh lộ ra nụ cười xán lạn, không hề có vẻ ngoài thì cười nhưng trong không cười giống như bình thường, mà là nụ cười chân chính phát ra từ đáy lòng.
Thấy anh cười đến vui vẻ như vậy, cô không khỏi ngoài ý muốn, buông lỏng tay thon đang cầm đá quý ra, lùi về chỗ cũ.
“Tách!” Một âm thanh vang lên, Hoắc Vân Phi đóng nắp hòm ruby, khóa lại khóa vàng, nhét chìa khóa vàng do thợ khéo làm ra vào trong tay Đỗ Hâm Lôi, tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào cô, có ý vị khác cong khóe môi lên, nói, “Hòm ruby này đưa cho em!”
Thử hỏi: Có một ngày, chồn đột nhiên tới cửa thăm hỏi gà con, hơn nữa còn đưa cho gà con một túi đầy hạt bắp, hỏi con chồn này có lòng tốt sao?
Đáp án dĩ nhiên phủ định! Giống vậy, hành động lần này của Hoắc Vân Phi cũng sẽ không tốt lành gì!
“Tôi không cần!” Đỗ Hâm Lôi từ chối không chút do dự, dĩ nhiên, để tránh cho chọc giận gặp phải độc hại của cầm thú, lại vội bổ sung thêm một câu, “Thứ quý trọng như thế, tôi sợ sẽ bị người ham muốn của cải sát hại tính mạng!” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Chuyện cười, đi theo bên cạnh bản thiếu gia, kẻ nào không có mắt dám mơ ước đến của cải của em? Trừ phi chán sống rồi!” Hoắc Vân Phi cười đến được gọi là kiêu ngạo, nhà họ Hoắc phú khả địch quốc, người mơ ước đến của cải nhà bọn họ đếm không xuể. Cho dù là chính phủ hay hắc bang, có khối người nhìn bọn họ mà chảy nước miếng ròng ròng, đáng tiếc muốn nuốt bọn họ… Phải xem răng và móng vuốt của mình có đủ sắc bén hay không!
Hiểu rồi, thì ra anh ta dùng hòm đá quý này để dỗ dành cô ở lại bên cạnh anh ta! Chỉ có anh ta có thể bảo vệ cô yên tâm hưởng thụ những đá quý này, cho nên nếu muốn vĩnh viễn đoạt lấy những viên đá xinh đẹp này, cô phải bỏ ra cả đời.
Người đàn ông buồn cười, anh cho rằng cô dễ lừa như thế sao?
Nhún nhún vai, cô từ chối cho ý kiến.
Lúc này, có một vệ sĩ tới báo, có người tìm Hoắc tam thiếu nói chuyện.
Hoắc Vân Phi đứng dậy, trước khi xuống lầu, anh rất phóng khoáng chỉ vào cả tầng lầu đá quý châu ngọc, nói với Đỗ Hâm Lôi: “Nhìn trúng cái gì cứ để cho nhân viên phục vụ gói lại, đợi lát nữa khi tôi trở lại đón em sẽ cùng mang đi với hòm ruby!”
“Ừmh, biết rồi.” Vì mau chóng đuổi anh đi, Đỗ Hâm Lôi thuận miệng lên tiếng.
“Thật nghe lời, buổi tối sẽ ra sức thương em!” Anh cho cô một nụ hôn tình ý triền miên.
Đỗ Hâm Lôi biết tính khí khó dây dưa của người kia, nếu đẩy anh ta ra, khẳng định lại chỉ ôm cô hết sờ lại gặm, tăng gấp bội bù lại. Nếu không để ý tới anh ta, thì cũng thôi!
Quả nhiên, không thấy Đỗ Hâm Lôi tránh né khước từ, anh hài lòng hơn cũng càng vui mừng, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết, càng giống như một con cầm thú chuẩn bị hưởng thụ con mồi!
Khó khăn lắm mới ngóng trông được Hoắc Vân Phi rời đi, Đỗ Hâm Lôi thở ra một hơi. Áp lực bên cạnh biến mất, cô có thể tương đối tùy ý thưởng thức cảnh đẹp giàu sang phú quý cả phòng này.
Đồ đẹp mắt ai chả thích, nhưng thích không nhất định phải đoạt lấy! Đỗ Hâm Lôi chỉ nhìn cho đã nghiện mắt mà thôi, cô vốn không có hy vọng xa vời lấy được tất cả ở đây, bao gồm cả một hòm bằng ngọc trắng đựng đầy ruby kia.
Đồ đàn ông tặng không dễ dàng nhận được, nhất là kiểu đàn ông như Hoắc Vân Phi. Đoán chừng cô lấy đi một viên đá quý của anh ta, cũng sẽ cho anh ta một lý do cả đời này đuổi tận cùng và không thả ra! Về sau nhất định phải nghĩ cách rời khỏi anh ta, cho nên cô tuyệt đối không thể cầm một cây kim sợi chỉ của anh ta, chứ đừng nói tới những châu báu đá quý này. dfienddn lieqiudoon
Ngọc Myanmar nổi danh thế giới, mà mỗi một đồ ngọc ở trong đó đều là cực phẩm, dùng mắt thường gần như không thấy được bất kỳ tỳ vết và tạp chất nào. Trừ vòng ngọc mặt dây chuyền đồ trang sức bình thường hay gặp được, còn có ngọc treo xe, vật trang trí cùng với bình hoa thủ công mỹ nghện, thậm chí gạt tàn, tẩu thuốc… Cái gì cần đều có, người xem hoa cả mắt.
Nhìn mệt mỏi, giả sử nhắm mắt lại, trước mắt vẫn còn lóng lánh những viên ngọc trong suốt mê người kia.
“Đỗ tiểu thư, cô thật may mắn!” Mấy nhân viên phục vụ xinh đẹp đều dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn Đỗ Hâm Lôi, giống như cô chính là Vương hậu tôn quý
May mắn? Đỗ Hâm Lôi tức giận liếc mắt xem thường, không lên tiếng. Nếu nói may mắn của cô chính là do hòm ruby lạnh lẽo kia, như vậy cô thật sự không nói được gì.
Nhớ trước kia từng đọc một câu chuyện cổ, nói một nhà thám hiểm sa mạc trong lúc vô tình phát hiện ra một tòa bảo tàng bị cát vàng che giấu, ông ta lập tức biến thành nhà giàu có lớn nhất trên thế giới, đáng tiếc bởi vì tìm không thấy lối ra bảo tàng y hệt mê cung này, ông ta không có thức ăn nước uống, kết quả là nhìn những núi vàng núi bạc kia đang sống sờ sờ mà chết đói chết khát!
Đỗ Hâm Lôi cảm thấy lúc này mình giống như nhà thám hiểm xui xẻo đó! May mắn chó má gì, những thứ vàng bạc lóe lên đều là ánh sáng hung dữ đoạt mạng.
Trong mắt một nữ nhân viên phục vụ khác lóe lên trái tim hồng và sao, dùng giọng điệu rất mộng ảo thở dài nói: “Quá lãng mạn rồi! Tam thiếu nhất định rất thích cô, nếu không ngài ấy đã không đưa cho cô một hòm tràn đầy đá tình yêu như vậy!
Đá tình yêu? Đây cũng khiến Đỗ Hâm Lôi hơi ngoài ý muốn.
“Chẳng lẽ cô không biết sao? Ruby chính là đá tình yêu, tượng trưng cho tốt đẹp của tình yêu, nó đại biểu cho vĩnh hằng và kiên trung!” Nhân viên phục vụ có là gốc Hoa có là con lai có là dân bản xứ, nhưng các cô ấy đều có thể nói lưu loát tiếng Hoa.
Chủ yếu bởi vì cha con nhà họ Hoắc là người Trung Quốc, một trong những điều kiện thuê người của bọn họ chính là nói lưu loát tiếng Hoa.
Ruby là đá tình yêu, còn có cách nói này sao? Đỗ Hâm Lôi hơi kinh ngạc, bởi vì cô vốn là dân thường đối với mấy thứ châu báu này, không có nhiều nghiên cứu. Nhưng chắc Hoắc Vân Phi phải hiểu đi! Nhớ tới khi anh để cho cô lựa chọn thì trong ánh mắt anh mơ hồ có mong đợi, còn có sau khi cô lựa chọn đá ruby thì anh vui vẻ ra mặt, không khỏi rất không nghĩ ra.
Dĩ nhiên, cô tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ kỳ lạ lầm tưởng rằng con cầm thú này yêu cô, vậy còn buồn cười hơn chuyện cười hoang đường nhất! Có lẽ, cầm thú chính là cầm thú, ở trong mắt nhân loại bình thường, đá quý đại biểu cho tình yêu, tượng trưng cho vĩnh hằng và kiên trung, mà ở trong mắt cầm thú, thật ra thì nó chính là một đống tảng đá phát ra ánh sáng mà thôi.
Nhất định là như vậy!
Nghĩ thấu rồi cũng lười rối rắm nhiều nữa, cô ngồi xuống trên ghế sô pha gần đó, đôi tay chống cằm rất sầu muộn. Cuộc sống bị cầm thú chiếm nhốt này cho đến khi nào mới có thể kết thúc?
Bắc Thành, lúc nào thì anh mới có thể đến cứu em