Editor: Puck - Diễn đàn
“Người ta đã đi ngủ, em còn đỏ mắt mong chờ nhìn chằm chằm!” Một giọng nói tức giận vang lên trên đỉnh đầu cô, bị sợ đến thiếu chút nữa trái tim của cô nhảy ra ngoài.
Không biết Lương Tuấn Đào đi vào từ lúc nào, trong ngực anh còn ôm gối đầu! Lúc này, anh đang trợn mắt nhìn về phía Lâm Tuyết, tức giận giống như tại chỗ bắt được vợ mình quan hệ bất chính ở bên ngoài.
Lâm Tuyết vuốt ngực, oán trách nói: “Sao anh giống như quỷ vậy? Đi bộ cũng không phát ra tiếng động?”
Trong phòng ngủ phủ một lớp đệm thật dày, đi bộ không phát ra tiếng động thì cô có thể hiểu được, vấn đề là… Khi anh mở cửa phòng ngủ cũng không phát ra một chút tiếng vang nào sao? Hay là cô quá tập trung nói chuyện phiếm với Thạch Vũ, kết quả bỏ quên.
"Là người không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gọi cửa! Em sợ cái gì?” Lương Tuấn Đào vứt gối đầu xuống bên cạnh gối của cô, sau đó tức giận đùng đùng nằm lên giường.
"Bệnh thần kinh! Anh mới làm việc trái với lương tâm!” Lâm Tuyết giận lườm anh một cái, khuôn mặt căng thẳng lại hòa hoãn xuống. Rốt cuộc anh không cố chấp được bằng cô, chủ động mang theo gối đầu từ thư phòng trở về rồi! diee ndda fnleeq uysd doon
Được rồi, cô thừa nhận, nếu như anh kiên trì một hai ngày nữa, có lẽ cô sẽ không nhịn được đến thư phòng tìm anh! Hết cách rồi, ai bảo người này luôn thiếu kiên nhẫn, về mặt khí thế nhất định thấp hơn cô nửa đoạn.
“Con quỷ nhỏ không có lương tâm! Chồng ở trong thư phòng cô đơn gối chiếc, em ở đây liếc mắt đưa tình với đàn ông!” Lương Tuấn Đào hết sức buồn bực, ánh mắt chăm chú nhìn cô tràn đầy u oán và bất mãn.
Lâm Tuyết cũng lười tranh cãi với anh, kiểm tra nhật ký nói chuyện phiếm mới vừa rồi với Thạch Vũ, lại cầm laptop tới trước mặt anh để cho anh kiểm tra xem có câu văn mập mờ nào không.
Lương Tuấn Đào ngay cả nhìn cũng không nhìn, hừ lạnh một tiếng: "Về sau bớt nói chuyện tào lao với anh ta!”
Thật ra thì, anh đứng ở bên cạnh cô thật lâu, dĩ nhiên biết cô và Thạch Vũ không liếc mắt đưa tình, đó là anh cố ý bôi bẩn cô. Không phải hoài nghi cô thật sự có gian tình gì với Thạch Vũ, thuần túy là đề phòng rắc rối có thể nảy sinh.
Mục tiêu của anh chính là dọn sạch tất cả kẻ tình địch tồn tại tiềm tàng! Ngăn chặn tất cả nguy cơ tai họa ngầm!
“Ah? Không phải anh một mực la hét muốn đi tìm Bạch Tinh Tinh ôn chuyện cũ sao? Sao lại không có vậy?” Chỉ cho anh bôi bẩn người sao? Thời gian lâu dài, cô cũng học được vài phần bản lĩnh ba phần vô lý mấy chiêu khuấy đảo của người đàn ông cực kỳ khó chơi này.
A, cũng học được ghen! Lương Tuấn Đào đắc ý đột nhiên nhíu mày, tủm tỉm nói: “Đi tìm rồi!”
Thế nào? Người ta không để ý đến anh đúng không?” Lâm Tuyết lập tức tức giận dâng trào, giọng điệu cũng trở nên nguy hiểm.
Cố tình anh chàng Lương còn không tự phát hiện ra, vẫn gây án ngược: “Bạch Tinh Tinh cầm một khoản tiền của Lưu Dương chạy mất, anh không tìm được cô ta!”
Lâm Tuyết nhìn dáng vẻ không chịu để tâm của anh, thiếu chút nữa tức điên lên. Ghen tỵ và tức giận khiến cho cô mất đi vẻ điềm đạm và lạnh nhạt trước kia, cô giống như tất cả những người phụ nữ đang ghen, bắt đầu ra tay. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Túm lấy bắp thịt trên cánh tay anh, hung hăng nhéo một cái.
“Hít!” Anh khoa trương hút khí, sau đó hỏi cô, “Tay có đau không?”
“…” Nói nhảm, bắp thịt của anh rắn như vậy, tay của cô có thể không đau sao?
“Vợ ngoan, chồng thổi phù phù!” Lương Tuấn Đào lấy bản lĩnh dụ dỗ con trai ra, nâng tay thon của Lâm Tuyết lên, dùng miệng nhẹ nhàng thổi.
Nụ cười có phần không kiềm chế được, cô quay mặt qua chỗ khác, mặc cho người đàn ông này coi cô như đứa bé mà dụ dỗ.
Hừ, luôn giở trò như thế, trước trêu chọc người ta xong lại tới dụ dỗ, không để ý tới anh!
“Anh nào có đi tìm Bạch Tinh Tinh? Ban đầu anh cũng không muốn cô ta, bây giờ cô ta đã là người vùi hoa dập liễu, anh càng nhìn càng chướng mắt!” Nhắc tới Bạch Tinh Tinh đó, thủ trưởng Lương tỏ vẻ không nói được gì.
Nhìn rõ ràng là cô gái thanh thuần, không thể nghĩ đến lại là người phụ nữ hoàn toàn hám tiền. Vì Lưu Dương hứa hẹn khu nhà cao cấp xe sang trọng, cam tâm tình nguyện ngã vào ngực cậu ta làm tình nhân, lăn lộn vào mặc kệ đối phương đã có gia đình.
Đợi đến khi phá hư gia đình Lưu Dương xong (ly hôn), cô ta như ý nguyện sinh ra một đứa bé trai, chưa thỏa mãn tiền tài thu hoạch được, lại mơ ước ước vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lưu. Kết quả, bị Lưu Dương báo cho cả đời này đừng trông cậy vào danh phận.
Cuối cùng xác định không có cách nào gả cho Lưu Dương, dứt khoát đòi một khoản tiền, cùng một nam diễn viên bỏ trốn. Sau khi điều tra, nghe nói người nam diễn viên kia và Bạch Tinh Tinh là bạn học cùng khoa nghệ thuật và người yêu, âm thầm đã sớm có lui tới. Nghe phong thanh Bạch Tinh Tinh còn nạo thai vì cậu trai trẻ kia, cũng không biết là thật hay giả.
Dù sao xã hội bây giờ, một mảnh màng trinh vốn không đáng tiền, phá nữa lại vá, vá lại rách, không sao cả! Nếu như để tâm mới là cực ngốc!
Lưu Dương ngược lại nhìn thông, không cho người đi tìm Bạch Tinh Tinh, mặc kệ, chỉ ôm đứa bé vừa mới sinh đã bị mẹ vứt bỏ về nhà.
Chuyện này là bệnh trong lòng bác Lương Bội Văn, vì thế giận đến vài ngày không chớp mắt, còn ngã bệnh. Dĩ nhiên, trong nhà không nên không phải đóng cửa bảo nhau, những chuyện này hai nhà Lưu Dương hết sức che giấu, cũng không tiết lộ một chút ra bên ngoài.
“Người đàn ông không biết xấu hổ! Nếu như cô ta còn là xử nữ, anh thật sự đi tìm cô ta rồi!” Lâm Tuyết giận đến lại nhéo anh, không để ý tay đau, vấn đề nguyên tắc không thể mơ hồ, nhất định phải cho anh biết cô rất tức giận! Mà cô tức giận hậu quả hết sức nghiêm trọng, anh không sợ chết chỉ cần lấy thân thử nghiệm! di1enda4nle3qu21ydo0n
“Xử nữ anh cũng không cần, cái này được chưa! Con quỷ nhỏ thích ăn giấm!” Đói khát chừng mấy ngày, anh không kịp chờ đợi đè lên thân thể mềm mại của cô. Thầm thở dài nói: Không có việc gì giày vò mình làm gì? Vợ yêu ở bên cạnh anh không đi cưng chiều, chạy vào trong thư phòng cô đơn gối chiếc, đó không phải tự mình tìm tai vạ sao? Sau này chuyện ngốc như vậy không thể làm lại! Được không bù nổi mất!
Chủ yếu là… Cuối cùng còn không phải anh ngoan ngoãn chủ động chạy về tìm cô! Suy nghĩ một chút thật không có mặt mũi, đồ không có lương tâm, ngay cả một bậc thang hạ xuống cũng không cho anh, còn phải để anh tự mình ảo não chạy về.
“Ặc…” Lâm Tuyết đánh anh một quyền, lúc này mới mấy ngày! Anh giống như hổ đói, thật không chịu nổi.
Lương háo sắc lưu manh động tình lên hơi kinh người, quần áo trên người cô trực tiếp xé rách, bỏ lên giường, làm giống như cưỡng hiếp dữ dội.
“Giữ lại cho em! Vợ, tất cả đều cho em!” Anh hôn cô, lửa nóng công thành vùi lấp.
Bên trong phòng một mảnh cảnh xuân kiều diễm, tiếng vang mập mờ, hơi thở mê loạn, vợ chồng tiểu biệt thắng được tân hôn!
Tất cả tranh chấp đều ở trong tình yêu kịch liệt hài hòa hóa thành hư vô, bọn họ dính sát vào nhau, hòa làm một thể, không còn chút hiềm khích nào.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cuộc sống từ từ đi vào quỹ đạo, mỗi ngày bận rộn mà phong phú.
Trong lúc đó, nhiều lần quân đội phát lệnh tới, muốn Lâm Tuyết trở về quân đội, nhưng đều bị cô từ chối.
Báo cáo giải ngũ đánh nộp lên, vẫn không được phê, cô ngược lại không gấp, nhờ vào lần này là cô quyết tâm muốn rời khỏi quân đội.
Lương Tuấn Đào hỏi cô: "Ở bộ đội có gì không tốt?"
"Không có không tốt, chỉ có điều chán ghét!” Cô nhàn nhạt nói.
Người nào đó thầm kinh hãi, hồi lâu, cẩn thận mà thăm dò hỏi, "Nếu như một ngày kia, em chán ghét anh giống vậy thì làm như thế nào?”
Lâm Tuyết không nhịn được dẩu môi, người đàn ông này… Trong đầu chứa những thứ gì đâu. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, cô không nhịn được trêu chọc anh: “Chuyện này còn không đơn giản, ly hôn với anh thôi!”
Nào biết, lời này tương đương với chọc vào tổ ong vò vẽ, thủ trưởng Lương lập tức nổi trận lôi đình: “Em dám ly hôn! Anh nói này Lâm Tuyết, em dám can đảm có mới nới cũ vứt bỏ anh, anh sẽ để cho em hối hận đến xanh ruột! Thế giới tuy lớn, nhưng anh bảo đảm em không có một mảnh đất cắm dùi, còn nữa, em bỏ được Mặc Mặc? Nếu thật sự ly hôn, anh không để cho em mang Mặc Mặc đi!” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Lại nữa! Chỉ đùa một chút với anh mà thôi, mỗi lần đều nói mấy lời nói khiến cô đau lòng, Lâm Tuyết thu lại nụ cười, mắt trong veo lạnh lùng, nói: “Bỏ được! Nếu như ly hôn, Mặc Mặc để lại cho anh!”
Anh chàng Lương trợn tròn mắt sững sờ một lát, vội vàng nói rõ: “Anh nói quân hôn không thể ly hôn! Anh không đồng ý ly hôn, đời này em đừng mơ tưởng! Anh giữ em mười năm hai mươi năm, chờ em hoa tàn ít bướm, xem ai còn hiếm lạ em!”
Đấu võ mồm với người này chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, Lâm Tuyết giận đến cực kỳ, liền tiến lên trước nhéo anh. Anh một thân bắp thịt khổ luyện, cứng rắn đến, cô nhéo đến tay đau.
Dù sao cũng không chiếm được tiện nghi, cô tức giận đến không để ý tới anh.
“Vợ, nhìn chồng em!” Người nào đó vỗ khuôn mặt tuấn tú đến người thần đều căm phẫn, rắm thúi tủm tỉm nói khoác, “Khuôn mặt đẹp trai bao nhiêu, vóc người lại đẹp, đứng hàng quân chức thiếu tướng, ở trên giường lại làm cho em thoải mái, chồng như vậy em đốt đèn lồng cũng khó tìm, nếu bỏ lỡ đời này cũng không tìm được người thứ hai!”
"Quả thật rất khó tìm người thứ hai!" Lâm Tuyết nhìn anh chằm chằm, bổ sung, “Rất khó tìm được người thứ hai da mặt dày hơn anh!”
Tranh chấp như vậy gần như mỗi ngày đều có, cô muốn đánh nhau với anh, phải tức chết một trăm trở về!
Trừ việc đó ra, cuộc sống ngược lại rất là mỹ mãn, làm phụ nữ, cô thật sự không biết, còn có gì chưa đủ!
Cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói với Lương Tuấn Đào cô rốt cuộc quan tâm anh bao nhiêu! Ý niệm ly dị, cô chưa bao giờ nghĩ tới! Càng không dám tưởng tượng đến lúc thật sự có một ngày này, cô có thể có lòng tin để sống sót hay không.
Làm sao có thể ly hôn với anh đây? Làm sao có thể cam lòng rời khỏi anh đây? Đối với chia lìa, sợ hãi của cô không hề ít hơn anh!
Nhưng mà, cô sẽ không để cho anh biết được cô để tâm!
Người đàn ông này khó dây dưa đến cỡ nào, cô vô cùng rõ ràng, nếu để cho anh thăm dò được mạch máu của cô, đoán chừng đời này sẽ bị anh ăn đến sít sao!
Trên giường dưới giường, cãi vã hay động thủ, cô đều không phải là đối thủ của anh! Duy nhất, ở phương diện tình cảm, cô thủy chung giữ vững trạng thái rụt rè, mặc cho người đàn ông nhiệt tình vây lượn trái phải bên cô, vắt hết óc tính toán tâm tư của cô, cả ngày lo lắng cô có thể bị người đàn ông khác nạy đi hay không.
Đứa ngốc! Anh cho rằng đàn ông toàn thiên hạ đều giống như em, coi em là bảo bối sao?
Chờ anh xoay người rời đi, Lâm Tuyết mới vểnh mép, trong mắt trong veo tràn đầy ấm áp và ý cười.
Hạnh phúc của cô chỉ có tự mình biết! Vì sợ phần hạnh phúc này bị ông trời già ghen tỵ, cô cố gắng giữ vững khiêm tốn, vẫn khiêm tốn!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mấy ngày liên tiếp mưa dầm liên tục, hoàn toàn tưới tắt nóng ran giữa hè.
Lâm Tuyết chạy ô tô đi trung tâm thương mại mua đồ ăn, đồ chơi và sách trẻ sơ sinh cho Mặc Mặc. Những thứ đồ này đều do cô tự mình mua, cũng không muốn giao cho người giúp việc đi làm.
Không biết vì sao, khi cô mua đồ, cứ có cảm giác có một đôi mắt ở phía sau nhìn chằm chằm vào cô. Đợi cô xoay người, quan sát chung quanh, lại không phát hiện ra chỗ nào khả nghi.
Là thần kinh của cô quá nhạy cảm sao?
Mua được thật sự không ít đồ, chứa đầy một cốp sau. Cô đóng cốp sau, chuẩn bị lên xe.
Đúng lúc này, cảm giác dòm ngó lành lạnh đó lại một lần nữa đánh tới, thậm chí, cô nghe được sau lưng có tiếng bước chân đang đến gần.
Chợt quay đầu lại, thấy một bóng dáng yêu kiểu mảnh khảnh quen thuộc đang chạy về phía cô, khuôn mặt nhỏ vui vẻ tràn đầy kích động vui sướng, vẫy tay nói với cô: “Lâm Tuyết!”