Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 69: Chơi đã rồi thả em đi!




Editor: Puck - Diễn đàn

Lương Tuấn Đào ngẩng đầu lên, nhận ra người đàn ông đang cầm súng chĩa vào anh chính là đại công tử Hoắc Vân Sơn nhà họ Hoắc!

Hoắc Vân Sơn nghiến răng, trong mắt bắn ra sát khí hung ác, hận không thể lập tức nổ súng bắn cho kẻ thù trước mắt thành tổ ong vò vẽ.

“Không được nổ súng!” Hoắc Gia Tường “Bốp” một phát đập lên bàn, chấn động đến đồ uống trà trên bàn cũng nhảy lên, nước trà tràn ra, chảy xuôi trên bàn, cuối cùng nhỏ xuống mặt đất.

“Cha, nó giết chết lão nhị và vợ lão nhị! Cứ để cho nó hoàn hảo không có việc gì rời đi như vậy, chẳng phải tỏ ra chúng ta quá bất lực sao!” Hoắc Vân Sơn căm phẫn kêu lên.

“Nó là chồng của em gái con!” Hoắc Gia Tường thở dài, “Chúng ta không thể để cho Lâm Tuyết làm quả phụ!”

“Hừ, chẳng lẽ Lương Tuấn Đào nó chết đi, trên đời này không còn đàn ông sao?” Hoắc Vân Sơn vốn không hề có chút tình cảm nào với Lâm Tuyết chưa từng gặp mặt, trong lòng anh chỉ nhớ tới cái chết thảm của Hoắc Vân Hải và Doãn Lệ Nam, hận Lương Tuấn Đào đến mắt rỉ máu! Một lần nữa nâng súng trong tay lên, anh cắn răng nói, “Cho dù cha tức giận, con cũng phải…”

“Khốn kiếp!” Hoắc Gia Tường cầm một tách trà trên bàn hung hăng ném về phía con trai, “Bốp!”

"Loảng xoảng loảng xoảng!"

“A!” Trên cổ tay cầm súng của Hoắc Vân Sơn bị tách trà đánh trúng, nước trà nóng bỏng chảy trên cánh tay anh, bỏng đến anh kêu oa oa lên.

“Lời của tao mày cũng dám không nghe? Muốn tạo phản!” Hoắc Gia Tường rút súng lục ra, chĩa vào con trai, ra lệnh, “Lập tức thu súng lại! Cút!”

Hoắc Vân Sơn oán hận nhìn cha mình, nói gì cũng không nói. Hai mắt anh đỏ bừng liếc nhìn Lương Tuấn Đào, gần như cắn gẫy răng, rốt cuộc vẫn không cãi lại mệnh lệnh của cha mình, anh hung hăng vứt bỏ súng máy, cũng không quay đầu lại rời đi. di3n~d@n`l3q21y"d0n

Cả quá trình, Lương Tuấn Đào cũng đều thờ ơ. Anh cúi đầu thưởng thức nước trà, giống như sự việc không liên quan đến mình.

Ổn định lại tâm tình, Hoắc Gia Tường ngước mắt nhìn về phía Lương Tuấn Đào, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ tươi cười, nói: "Khiến cô gia bị sợ hãi!"

"Hoắc tiên sinh khách khí, nếu tôi dễ dàng bị giật mình như vậy đã không thể chạy tới đúng không!” Lương Tuấn Đào nhếch nhếch khóe môi, bất cần đời nhún nhún vai.

Hoắc Gia Tường một lần nữa ngồi về vị trí, trà nô vội vàng dọn dẹp bừa bãi trên mặt bàn và dưới đất, một lần nữa dâng nước trà lên.

“Cho dù trước kia giữa chúng ta có ân oán gì, vì Lâm Tuyết, hy vọng ngày sau… Có thể biến chiến tranh thành tơ lụa!" Hoắc Gia Tường thản nhiên nói với Lương Tuấn Đào, “Thật vui mừng vì lần này con không nhận nhiệm vụ ở tam giác vàng, nếu không… Chúng ta sẽ thật khó khăn!

Nói đến mức này, Lương Tuấn Đào cũng dứt khoát nói trắng ra, “Tôi sẽ không nhúng tay vào hành động và nhiệm vụ ở tam giác vàng nữa, chỉ có điều… Triệu Bắc Thành là thân tín nhiều năm của tôi, tình như anh em…”

“Vậy thì nhanh chóng kêu cậu ta rời đi, cha không làm khó dễ cậu ta!” Trên mặt Hoắc Gia Tường lại hiện lên nụ cười hiền lành, ánh mắt nhìn Lương Tuấn Đào hoàn toàn không hề có ý thù địch gì, giống như thật sự coi anh như con rể mà đối đãi, “Con à, đời này cha cũng không muốn đối địch với con, hy vọng con cũng đừng cho cha thêm vấn đề khó khăn!”

Mẹ nó, ông ta là cha của ai? Lương Tuấn Đào liếc mắt, rồi lại không phản bác được. Chỉ có thể làm bộ như không nghe rõ, bĩu môi.

Sau khi Lâm Tuyết tắm thay quần áo xong đã trở lại, cô mặc bộ váy liền áo màu xanh quân đội, chân đi giày xăng đan thủy tinh nạm kim cương, mát mẻ giống như suối nguồn, đi tới liền mang theo mùi thơm ngát dễ chịu.

Hai mắt Hoắc Gia Tường tỏa sáng, nụ cười trên mặt sâu hơn, vừa định gọi cô đến bên cạnh ông ngồi xuống, Lương Tuấn Đào ở bên kia đã lên tiếng trước.

“Vợ! Đến bên cạnh chồng ngồi này!” Lương Tuấn Đào vỗ cái ghế bên cạnh, trên khóe miệng chứa nụ cười. dieendaanleequuydonn

Lâm Tuyết theo bản năng đi về phía Lương Tuấn Đào, cô cảm thấy hơi nhức đầu, cổ họng cũng đau, cả người cũng chua xót đau đớn vô lực. Sau khi tắm rửa xong triệu chứng cảm mạo rõ ràng hơn, mà váy Rania chuẩn bị cho cô lại quá mỏng manh.

"Khụ!" Hoắc Gia Tường không vui ho một tiếng, "Tuyết Tuyết, đến bên cạnh cha!”

Lâm Tuyết dậm chân, nhớ tới mục đích của chuyến này, muốn cầu cạnh Hoắc Gia Tường, tốt nhất vẫn nên nghe lời của ông. Quay ngược thân thể lại, cô chậm rãi đi tới bên cạnh Hoắc Gia Tường.

Hoắc Gia Tường nâng khuôn mặt tươi cười, kéo tay của cô để cho cô ngồi vào bên cạnh ông, dò xét cô cẩn thận từ trên xuống dưới, chậc chậc khen: “Tuyết Tuyết thật xinh đẹp, không trách được con rể cha ưa thích như vậy!"

Giọng nói chuyện tùy ý hơn trước kia rất nhiều, xem ra ở trên địa bàn của ông, đặc biệt là Lâm Tuyết có chuyện cầu mà đến, bản năng con người cho phép, ông liền vô cùng kiên cường.

Lâm Tuyết cúi đầu, mặc cho ông nắm tay của cô, không lên tiếng.

Lương Tuấn Đào ở bên cạnh nhìn thấy mà hơi kỳ cục, mặc dù Hoắc Gia Tường là cha của Lâm Tuyết, nhưng nhìn ông lại thân thiết nắm tay cô như thế, trong lòng chính là không thoải mái.

“Ah?” Trên mặt Hoắc Gia Tường hơi kinh ngạc, ông buông lỏng tay nắm tay Lâm Tuyết ra, đổi lại sờ lên trán của cô, “Tuyết Tuyết, con không thoải mái sao? Tại sao cha cảm thấy con đang phát sốt?”

Lời này vừa nói ra, Lương Tuấn Đào ngây ngốc, anh vội vàng đứng lên đi nhanh tới đây, cũng đưa tay sờ lên trán Lâm Tuyết, quả nhiên đang sốt.

Thấy Lâm Tuyết bị bệnh, Hoắc Gia Tường không tiếp tục tâm sự tình cha con với cô nữa, vội vàng để cho người gọi bác sỹ tới kiểm tra bệnh cho Lâm Tuyết.

Bác sỹ đo nhiệt độ cho Lâm Tuyết quả thật phát sốt, sau khi chẩn đoán bệnh lại là bị cảm. Cứ như vậy, Lâm Tuyết được đưa đến phòng nghỉ ngơi, nằm ở trên ghế trường kỷ truyền dịch.

Hoắc Gia Tường làm bạn ngồi một lát, sau bởi vì có chuyện đi ra ngoài, Lương Tuấn Đào liền lưu lại tiếp tục làm bạn với cô.

“Em thật vô dụng!” Lâm Tuyết áy náy  cắn môi, "Sao vào thời điểm này lại bị cảm!”

Kể từ sau khi nhập ngũ, thể chất của cô có tăng cường, lần này không biết vì nguyên nhân gì, lại đang trên xe thay bộ quần áo cũng bị cảm.

“Không có việc gì, chỉ là cảm sốt nho nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ tốt rồi!” Lương Tuấn Đào ôm lấy cô, để cho cô lấy một tư thế thoải mái nhất dựa vào tỏng lòng mình, an ủi, “Dù sao đã tới, có chuyện gì ngày mai lại nói!”

Không thể làm gì khác hơn là trước làm như vậy! Lâm Tuyết không nói thêm gì nữa, cô lẳng lặng nhắm mắt, nhìn như ngủ thiếp đi.

Lương Tuấn Đào cảm thấy trái tim của cô đập rất nhanh, lông mi khẽ run, hiển nhiên trong lòng rất không bình tĩnh. Bàn tay ôm thật chặt vai thơm của cô, giống như muốn cho cô hấp thụ lực lượng trên thân anh, "Nghĩ gì thế?" die~nd a4nle^q u21ydo^n

Thì ra ngay cả chuyện này cũng không gạt được anh, Lâm Tuyết thừa nhận anh thật cẩn thận tỉ mỉ với cô, cho dù giả bộ ngủ cũng trốn không thoát ánh mắt của anh. Dứt khoát mở mắt ra, cô không che giấu lo sợ không yên và nước mắt trong mắt mình nữa.

Khuôn mặt tuấn tú từ từ âm trầm xuống, Lương Tuấn Đào mím chặt môi mỏng, mắt sáng đen tối không rõ.

"Tại sao... Em đang ở trong ngực của anh, cứ có cảm giác anh ta đang ôm em…” Lâm Tuyết nhắm hai mắt lại, có lẽ cái chết của Mạc Sở Hàn có ảnh hưởng quá sâu đối với cô, cô luôn có thể nhìn thấy dáng vẻ anh hộc từng ngụm từng ngụm máu! Tuyệt vọng vô dụng rồi lại không cho phép chùn bước như vậy, khiến cho cô không kìm lòng được mà tan nát cõi lòng rơi lệ.

Lương Tuấn Đào thấy đôi môi của Lâm Tuyết trở nên đỏ thẫm, gương mặt cũng nóng bừng đỏ bừng, nằm ở trong lòng anh, mệt mỏi giống như con mèo bệnh.

Mạc Sở Hàn đáng chết, quả thật là âm hồn không tan! Trước khi chết cũng muốn hại người, nhìn xem đã dọa vợ anh tới mức… Anh hận không thể nghiền xương anh ta thành tro!

“Đồ đáng chết này!” Anh nhỏ giọng nguyền rủa, hôn lên trán nóng bừng của cô, nhẹ giọng nói, “Đừng nghĩ tới nữa, anh ta cố ý chỉnh em! Em luôn nghĩ tới anh ta… Chẳng phải mắc bẫy của anh ta sao!”

Cố ý chỉnh cô? Nếu đây chỉ là một màn đùa giỡn quái đản, thế nhưng anh lại cần dùng tính mạng của anh tới làm tiền đánh cuộc! Có thể nào khiến cho cô thoải mái? Có thể nào khiến cho cô quên được?

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

"Chuẩn bị một chút... Thả người phụ nữ kia đi!” Hoắc Gia Tường ở trong thư phòng của mình, căn dặn như vậy với Hoắc Vân Phi.

Hoắc Vân Phi thản nhiên không quan tâm ngồi xuống, giống như hoàn toàn không nghe lọt lời của cha mình.

“Lần đầu tiên Tuyết Tuyết tới cửa cầu xin cha, cha không thể khiến cho con bé thất vọng!" Hoắc Gia Tường thấy con trai giống như không có ý định nhận lấy bút toán của ông, liền hòa hoãn giọng lại, giải thích.

“A.” Hoắc Vân Phi chế giễu cười nhạt, “Đó là chuyện của cha!”

“Con…” Hoắc Gia Tường kiềm chế tức giận, “Không phải người phụ nữ kia đã bị con cưỡng chiếm rồi sao? Còn không biết dừng?”

“Con còn chưa chơi đủ!” Hoắc Vân Phi tàn bạo nhíu mày, nói cho cha mình, “Chờ con chơi đã rồi thả người!”

"Không được!" Hoắc Gia Tường và con trai tranh chấp, "Vì Tuyết Tuyết, con phải thả người!"

Hoắc Vân Phi đứng lên, anh lạnh lùng liếc nhìn cha mình, nói: “Xem tâm tình của con như thế nào đi!”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hoắc Gia Tường vốn để cho người chuẩn bị bữa ăn tối phong phú, định người một nhà tụ họp tốt đẹp, nhưng bởi vì Lâm Tuyết ngã bệnh mà hủy bỏ.

Để cho người chuẩn bị bữa ăn tối đưa đến phòng nghỉ ngơi, bày tràn đầy một bàn, rất phong phú.

Lương Tuấn Đào tự tay bón cho Lâm Tuyết, cô vẫn phát sốt, khẩu vị không tốt, ăn hai miếng liền lắc đầu không chịu.

Truyền xong dịch, nhìn thời gian đã hơn tám giờ tối, Hoắc Gia Tường đích thân tới, thăm Lâm Tuyết, hỏi thăm mấy câu tình huống, cũng để cho người dẫn bọn họ đi phòng ngủ nghỉ ngơi đã được bố trí tốt.