"Không đâu!" Mạc Sở Hàn trả lời rất chắc chắn, hắn vỗ về sống lưng Thư Khả, dịu dàng an ủi: "Dù em biến thành hình dạng gì đi nữa, anh sẽ không ghét bỏ!"
Có được đáp án mà mình mong muốn, Thư Khả vẫn chưa cam lòng. Khuôn mặt bị tầng tầng lớp lớp băng gạc quấn quanh không nhìn được biểu cảm nào nhưng đôi mắt ngập nước kia lại toát ra tia ngoan độc. Cô ta cúi đầu che dấu sự nham hiểm dữ tợn, tiếp tục khóc lóc, nói: "Là Lâm Tuyết hại em thành cái dạng này! Cô ta xúi giục Lương Tuấn Đào thả chó cắn em... Sở Hàn, cô ta thật độc ác!"
Mạc Sở Hàn trầm ngâm trong chốc lát rồi quả quyết nói với cô ta: "Yên tâm đi, anh sẽ làm chủ cho em! Nếu Lâm Tuyết thực sự làm vậy, chờ bắt được cô ta, anh sẽ giao cho em xử lý!"
Đều là lỗi của hắn! Nếu trái tim hắn không tồn tại lòng nhân từ với Lâm Tuyết, Thư Khả đã không phải chịu tổn thương nặng nề như vậy! Nhưng, dù thế nào hắn cũng không thể hạ sát tâm với cô, tựa như dù cùng đường hắn cũng không có dũng khí để tự sát!
Không ra tay độc ác với người đã tàn nhẫn với mình thì hắn cũng sẽ giống như vậy! Mà Lâm Tuyết, đối với hắn mà nói giống như là người khác!
Lý Ngạn Thành thấy trong đôi mắt đẹp của Mạc Sở Hàn xẹt qua đau thương và bất đắc dĩ, ông ta không nén nổi đau lòng, bèn răn dạy Thư Khả: "Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, vợ hiền thì chồng ít gặp họa! Sở Hàn vừa nhặt được cái mạng về từ quỷ môn quan, cô có thể để nó nghỉ ngơi vài ngày không? Cô lại giựt giây bảo nó đi trêu chọc, hung hãn đấu đá cùng Lương Tuấn, chẳng nhẽ cô ngại mạng nó quá dài hay sao?"
Nghe Lý Ngạn Thành chỉ trích, Thư Khả mới nhận ra tình trạng thân thể Mạc Sở Hàn rất gay go, điều này cũng khiến cô ta cực kì phiền não. Nếu Mạc Sở Hàn chết, đời này cô ta xong rồi!
Thư Khả tức thì không dám kích thích tâm tư Mạc Sở Hàn nữa, vội vàng đổi đề tài, nói mấy chuyện khác, còn khéo léo khuyên nhủ hắn: "Sở Hàn, em đã nghĩ thông suốt rồi! Còn sống là việc nhân từ nhất ông trời ban cho em, em không muốn oán hận ai nữa! Anh đừng vì em mà tìm Lâm Tuyết rầy rà, Lương Tuấn Đào kia rất xấu xa, hắn sẽ làm anh bị thương mất! Em đã trở thành bộ dạng này, khó được anh đối xử tốt như vậy, không rời xa, không vứt bỏ, em rất vui lòng! Em không hy vọng xa vời gì nhiều, chỉ hy vọng anh có thể đời đời kiếp kiếp bầu bạn bên em, em không cầu gì nữa!"
Mạc Sở Hàn yên lặng lắng nghe, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên tứ hải. Nhiều năm trước, Lâm Tuyết cũng từng nói với hắn những lời tương tự: "Sở Hàn, chỉ cần có anh, dù em chịu nhiều khổ cực, oan ức hơn nữa cũng đáng! Em không hy vọng xa vời gì, chỉ cầu anh bình an, chúng ta mỗi ngày đều có thể ở bên nhau, mỗi ngày đều có thể thấy anh đã là hạnh phúc lớn nhất với em!"
Bao nhiêu chuyện xảy ra, những lời hẹn thề và ngọt ngào trôi đi cùng năm tháng, vĩnh viễn không còn nữa!
"Ừ!" Lý Ngạn Thành gật đầu hài lòng, "Bây giờ mới giống người phụ nữ hiền lương! Cô yên tâm, công bằng cần đòi lại thì nhất định sẽ đòi lại, đó là chuyện sau này! Hiện tại, trước hết cứ để cho Sở Hàn điều dưỡng thân thể cho tốt, đợi khi tìm được lá gan phù hợp, phẫu thuật thành công, chúng ta sẽ nghĩ tới chuyện khác!"
Thân thể Mạc Sở Hàn luôn rất tệ, hắn vừa tiến hành xong phẫu thuật loại bỏ nước ứ trong lồng ngực, hiện tại đang gắng gượng chống đỡ để không ngã xuống, nếu thể trạng kém một chút, dứt khoát không đứng dậy nổi.
"Sở Hàn, ba thấy con ngồi nửa ngày rồi, trước cứ nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi!" Lý Ngạn Thành tiến lên vỗ vai Mạc Sở Hàn nhắc nhở.
Mạc Sở Hàn ngẩng đầu, dường như có chút mờ mịt, ánh mắt hắn từ trên khuôn mặt tái nhợt của Lý Ngạn Thành trở lại trên mặt Thư Khả, một lúc lâu giống như không rõ bản thân mình đặt ở nơi nào.
"Đến đây, nằm xuống giường nào!" Lý Ngạn Thành kiên nhẫn nâng thân thể cao lớn của Mạc Sở Hàn lên, ý bảo Thư Khả lại giúp một tay."Giật mình gì hả? Mau tới đây giúp tôi dìu nó lên giường!"
Thư Khả vốn là người bệnh, cô ta như vậy còn muốn chăm sóc cho Mạc Sở Hàn ư? Trong lòng hơi hơi tủi thân, nhưng cô ta không dám nói ra ngoài, bèn đứng dậy xuống giường, giúp Lý Ngạn Thành đặt Mạc Sở Hàn nằm xuống."Chậm một chút, tới đi, từ từ nằm xuống! Sở Hàn, con phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng! Đừng để mấy việc vặt quấy nhiễu tâm trạng, đợi dưỡng tốt thân thể, chúng ta sẽ làm những chuyện khác sau!"
Chờ Mạc Sở Hàn bồi dưỡng tốt thân thể, Thư Khả nhất định phải xui hắn trả thù Lâm Tuyết, vì cô ta mà xuất ra ác khí!
Lý Ngạn Thành tận mắt thấy Mạc Sở Hàn nằm xuống nhắm mắt lại mới hướng đến Thư Khả bên cạnh, răn dạy: "Để tiện cho cô chăm sóc nó, hai người cùng ở một phòng đi! Săn sóc nó nhiều hơn chút, đừng lấy mấy chuyện vặt vãnh tranh giành tình cảm ra làm phiền nó, hiện tại nó cần tĩnh dưỡng! Nhớ rằng lúc nào cũng đóng chặt miệng, đừng nói chuyện không nên nói!"
"Vâng, thưa ba!" Thư Khả điềm đạm đáng yêu, bộ dáng hèn mọn giống như cô vợ nhỏ bị ức hiếp. Gương mặt cô ta bây giờ dữ tợn, may mà Mạc Sở Hàn nhớ tình cũ, nếu không sẽ rất tệ . Đối với Lý Ngạn Thành hùng hổ dọa người, cô ta chỉ có thể dùng mọi cách lấy lòng, nếu không, chọc cha chồng không vui, kết quả của cô ta càng thảm hại hơn."Con sẽ chăm sóc tốt Sở Hàn, anh ấy là hạnh phúc nửa đời còn lại của con, không đối tốt với anh ấy, con còn đối tốt với ai đây?"
"Ừ! Nghĩ thông suốt được là tốt rồi!" Lý Ngạn Thành ngừng một chút, cũng an ủi tượng trưng vài câu: "Tuy khuôn mặt con bị hủy, Sở Hàn đã không chê thì ba cũng không có ý kiến gì. Chỉ cần con có thể mau chóng sinh cho ba một đứa cháu vàng, ba sẽ để hai đứa mau mau kết hôn!"
Ngụ ý, nếu bộ dạng cô ta quá ghê tởm khiến Mạc Sở Hàn không cách nào gần gũi dẫn đến không thể mang thai như lời đã nói thì ông ta cũng không đồng ý cho bọn họ kết hôn.
Thư Khả biết hiện tại bản thân chỉ có tác dụng duy nhất là sinh con cho Mạc Sở Hàn, đó cũng là lý do chủ yếu Lý Ngạn Thành nộp tiền bảo lãnh để cô ta ra.
"Tình trạng Sở Hàn không tốt, dù đợi gan, giải phẫu xong cũng vẫn nguy hiểm!" Lý Ngạn Thành liếc mắt nhìn Mạc Sở Hàn nằm ở trên giường bệnh, hắn như không chịu nổi mệt mỏi đã ngủ say. Ông ta thở dài, tiếp tục nói: "Ba thật tình hy vọng con có thể mau chóng mang thai! Thầy thuốc nói, đợi thân thể Sở Hàn hồi phục một thời gian là có thể sinh hoạt vợ chồng! Ba thu xếp để con và nó điều dưỡng trong một phòng bệnh, không ngừng muốn con chăm sóc nó, còn dụng ý khác con cũng hiểu chứ?"
"Con hiểu!" Thư Khả cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chờ sau khi Sở Hàn khỏe lại, con sẽ cố gắng!"
Có được câu trả lời mình muốn, Lý Ngạn Thành gật đầu hài lòng mà không để ý thấy Mạc Sở Hàn nằm trên giường bệnh đang chau mày lại.
Lúc này, một sĩ quan cấp tá thân cận của Lý Ngạn Thành - Hàn Thụy Tông tiến vào, sắc mặt hơi gấp gáp, anh ta báo cáo: "Tướng quân, Lương Tuấn Đào tìm tới!"
"Hừ!" Lý Ngạn Thành hừ lạnh một tiếng xem thường, đồng thời có chút bực tức, nói: "Nhanh như vậy đã đuổi tới cửa! Tôi biết rồi, cứ ra ngoài gặp hắn!"
*
Phòng bệnh vip xa hoa như khách sạn 5 sao, phòng ăn, phòng trà, phòng khách, phòng tập thể thao, phòng giải trí. . . cái gì cần có đều có, mà phòng ngủ thì ở trong cùng.
Khi Lý Ngạn Thành bước ra, sĩ quan Hàn Thụy Tông nói cho ông ta biết: "Đã để Lương Tuấn Đào chờ ở sảnh trà, hắn nói ông lập tức tới gặp hắn ngay!"
"Tiểu tử này!" Lý Ngạn Thành rất không vui, giận dữ lầm bầm lầu bầu: "Càng ngày càng không đặt tôi trong mắt, vừa nộp tiền bảo lãnh Thư Khả xong, hắn đã chạy tới cửa khởi binh vấn tội! Tôi lại muốn xem một chút, hắn định đối phó với bộ xương già này thế nào đây!"
*
Trong đại sảnh trà đang phát bản nhạc 《 Lương chúc 》 bằng đàn tranh đẹp đẽ thê lương, hương trà xông vào mũi, thực là khung cảnh lịch sự tao nhã để thưởng trà.
Thứ y tá mang lên chính là cực phẩm Thiết Quan Âm, Lâm Tuyết khẽ nhấp một hơi, hương vị rất đậm đà. Buông chén trà, nhìn khuôn mặt sát khí nghiêm túc của Lương Tuấn Đào bên cạnh, cô liền đứng dậy đi đến bên hắn, yên lặng nhìn chăm chú, cho đến khi hắn nâng mắt đối diện cô, Lâm Tuyết mới nhẹ nhàng giương môi, sau đó vươn tay nắm chặt bàn tay to của hắn.
"Anh cần phải kiên định! Dù trong lòng vừa hận vừa giận, cũng không nên cãi nhau với Lý Ngạn Thành! Đưa chứng cứ cho ông ta xem, để tự bản thân ông ta quyết định nên xử lý truyện này thế nào!" Sắc mặt Lâm Tuyết rất bình tĩnh, bởi bằng chứng như núi, chẳng khác nào nắm chắc phần thắng trong tay. Chờ Lý Ngạn Thành biết được chân tướng thực sự, ông ta hẳn sẽ không tiếp tục bình thản che chở cho Mạc Sở Hàn nữa.
"Anh biết rồi!" Với tính cách Lương Tuấn Đào, hắn dứt khoát muốn khiêu chiến với Mạc Sở Hàn, đâu chịu hạ mình qua đây thương lượng cùng Lý Ngạn Thành. Nhưng lời Lâm Tuyết nói cũng có đạo lý, mượn sức đánh sức mới là cách tốn ít sức nhất. Đợi khi Lý Ngạn Thành tham gia vào vụ án, hắn chỉ cần ở phía sau thuận theo đẩy mạnh một cái là được. Nếu không hắn sẽ phải vất vả đọ sức với Lý Ngạn Thành, uổng phí rất nhiều khí lực không cần thiết.
Đang nói chuyện, Hàn Thụy Tông trở lại, toàn thân anh ta vận quân trang cấp tá của sĩ quan bộ đội đặc chủng, vì là sĩ quan thân cận của Lý Ngạn Thành nên được mang sung bên người.
Vào đại sảnh, Hàn Thụy Tông cung kính đánh tay chào Lương Tuấn Đào theo nghi thức quân đội, nói: "Báo cáo Thủ trưởng, Lý tướng quân đã tới!"
Thấy Lý Ngạn Thành, Lương Tuấn Đào đứng dậy nghênh đón. Dù sao ông ta cũng là thủ trưởng cũ của hắn, đối với vị lão tướng quân cả đời chinh chiến này, hắn vẫn có vài phần kính trọng.
Bọn họ chào nhau theo nghi thức quân đội xong, Lý Ngạn Thành mới lạnh nhạt hỏi han: "Nhanh như vậy đã chạy đến khởi binh vấn tội à? Bộ dạng Thư Khả cũng đủ thảm rồi, dù cô ta đắc tội với vợ cậu chút, loại trừng phạt này cũng đủ nặng rồi! Tiểu tử, có thể khoan dung độ lượng hay không?"
Nếu Lý Ngạn Thành không đề cập tới chuyện này, Lương Tuấn Đào còn không biết, vừa nghe ông ta nói như vậy, hắn liền hiểu nhất định Thư Khả đã được Lý Ngạn Thành nộp tiền bảo lãnh rồi. Khuôn mặt tuấn tú tức thì sa sầm lạnh lẽo, hắn bĩu môi nói: "Chuyện này nói sau, hôm nay tôi đến tìm Lý tướng quân còn có chuyện quan trọng hơn để nói!"
Lý Ngạn Thành ngồi xuống, thờ ơ hỏi: "Chuyện gì? Nói đi!" Ông ta tỏ rõ thái độ binh tới tướng đỡ, nước đến đất che.
Lương Tuấn Đào lạnh lùng nhếch môi, đặt chiếc máy tính cứng nhắc ra trước mặt Lý Ngạn Thành, nói: "Tự ông xem đi!"
Bên trong là bản sao văn bản, bản chính của Mạc Sở Hàn đã được lưu trong máy tính của quân bộ, đương nhiên không đem đến đây.
Lý Ngạn Thành biết Lương Tuấn Đào là kẻ không có việc thì không lên chùa, ông ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Thư thái cầm lấy máy tính cứng nhắc kia, Lý Ngạn Thành còn tự mỉm cười nói một câu: "Lão đây không giống người trẻ tuổi, hơi một tí là mượn công nghệ cao hù dọa người ta! Tôi mắt mờ phải cố hết sức nhìn cái màn hình nhỏ này, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!"
"Lý Tướng quân muốn dùng kính lão không?" Lương Tuấn Đào liền dặn dò Hàn Thụy Tông bên cạnh Lý Ngạn Thành: "Đem kính của lão tướng quân tới đây!"
Hàn Thụy Tông không động đậy, anh ta dùng ánh mắt xin chỉ thị của Lý Ngạn Thành.
Ông ta tức giận trừng Lương Tuấn Đào một cái, nói: "Không cần!" Đùa gì chứ, trước kia Lý Ngạn Thành này còn có ngoại hiệu kim tinh hoả nhãn, hiện giờ tuy nói năm tháng không tha ai nhưng ông ta còn chưa tới nỗi rời khỏi kính lão là không thấy rõ đồ vật!
Kiên nhẫn xem văn bản trong chốc lát, hình như là một loại nhật kí, mở đầu miêu tả tâm trạng nhân vật chính, sau đó. . . Đột nhiên, ánh mắt ông ta bắn ra tia lạnh đáng sợ, toàn bộ lực chú ý đều bị văn bản nọ thu hút. Lý Ngạn Thành nhìn chằm chằm từng chữ một giống như muốn trợn cả tròng mắt ra.
Văn bản không phải rất dài nhưng ghi lại một bí mật kinh thiên, đủ khiến người trong cuộc hồn phách tiêu tán!
"Không thể nào!" Lý Ngạn Thành thì thào tự nói, vẻ mặt già nua dường như trở nên xám xịt. Ông ta không tin mà nhìn chằm chằm vào chữ nghĩa phía trên, thật lâu sau mới ngẩng đầu, giận dữ nhìn Lương Tuấn Đào: "Cậu làm ra mấy thứ này từ đâu? Là kẻ nào bịa đặt tạo nên tin đồn mê hoặc mọi người?"
Quả không hổ là lãnh đạo lâu năm, bản lĩnh chụp mũ cho người khác đúng là không ai bằng. Lương Tuấn Đào khoanh tay trước ngực, quan sát Lý Ngạn Thành đang đại loạn, hắn cười lạnh chế giễu: "Lão Lý, đối mặt với hiện thực đi! Đây không phải đặt điều mà là sự thật!"
"Sự thật ?" Lý Ngạn Thành như bị hai chữ này bó buộc, ông ta gần như nhảy dựng lên ngay lập tức, chỉ vào mặt Lương Tuấn Đào chất vấn: "Cậu có chứng cớ gì mà nói đây là sự thật?"
"Chứng cớ à, văn bản nhật kí này từ tay con nuôi Mạc Sở Hàn của ông mà ra, phát hiện được trong máy tính của hắn đấy!" Lương Tuấn Đào không tin Lý Ngạn Thành còn có thể chống đỡ được lâu, bản thân là ruột thịt của người trong cuộc, hắn biết rõ sự thống hận với hung thủ sâu sắc cỡ nào. "Lão tướng quân, ông có già cũng không thể hồ đồ đến mức bao che cho hung thủ chứ! Hắn âm mưu giết con trai ruột ông, ông trái lại còn coi hắn như con trai yêu quí! Anh nhà ở trên trời có linh thiêng sao lại không oán ông chứ? Nửa đêm canh ba khi gặp ác mộng, anh ấy sẽ không tới tìm ông - kẻ không xứng làm cha tính sổ hay sao?"
"Oành!" Lý Ngạn Thành ngã vào ghế dựa giống như hoàn toàn không có sức lực, ngay cả đứng lên cũng không nổi. Ánh mắt lại rời về phía văn bản, từng chữ bên trên như cái dùi đâm vào tim ông ta
"Hôm nay là ngày lành đáng ăn mừng vì kế hoạch của tôi được thực hiện hoàn hảo! Lý Huy cả người cả xe rơi vào vực sâu vạn trượng, hài cốt không còn, tôi có thể tưởng tượng ra lão già kia đau xót muốn chết cỡ nào, nghĩ đến đây liền vô cùng vui vẻ, ha ha ha. . ."
Lý Ngạn Thành nhắm mắt rồi mở ra, nước mắt già nua ngang dọc. Bằng trực giác của mình, ông ta tin rằng nhật kí này là thực, bởi khẩu khí rõ ràng rất giống với Mạc Sở Hàn, hơn nữa lấy sự oán hận của Mạc Sở Hàn với ông ta, hắn hoàn toàn có thể làm ra chuyện mưu sát con trai ông ta!
Hai năm trước, con trai yêu duy nhất của Lý Ngạn Thành gặp tai nạn xe qua đời, trước khi chết còn dính dáng đến con trai trưởng của Lương Trọng Toàn - Lương Thiên Dật, hai sĩ quan trẻ tuổi hào hoa phong nhã, cứ như vậy một chết một tàn, vĩnh viễn rời khỏi sân khấu quân sự.
Người già mất con, trên đời so với chuyện này còn cái gì khiến người ta bi thương hơn được? Lý Ngạn Thành dường như một đêm đầu bạc, ngay tại lúc ông ta mất hết can đảm, Mạc Sở Hàn vừa lúc xuất hiện, bù vào khoảng trống mất con trai yêu của ông ta. . .
Lâm Tuyết nhìn Lý Ngạn Thành đau đớn đến tận tâm can, biết ông lão đang chịu đựng việc tinh thần bị lăng trì. Lúc này có lẽ không nên sát thêm muối vào vết thương nhưng cô cần nhắc nhở ông ta, trước mắt so với bi thương có chuyện quan trọng hơn phải làm! "Lý tướng quân, anh nhà chết rất oan uổng! Anh ấy ở trên trời có linh thiêng cũng không được an bình, từng giờ từng phút đều nhớ rõ ông phải vì anh ấy mà chủ trì công bằng! Hung thủ giết người ở bên cạnh ông, vẫn luôn được ông che chở yêu thương, điều này khiến anh ấy chịu nổi sao?"
Lý Ngạn Thành từ từ ngẩng đầu, nếp nhăn trên mặt giống như càng sâu hơn, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy nước mắt. Dưới sự nâng đỡ của sĩ quan bên cạnh, cuối cùng ông ta cũng run rẩy đứng lên được, sau đó ông ta lại làm một động tác khiến tất cả mọi người đều giật mình!
"Ầm!" Ông ta hung hăng ném máy tính xuống sàn, dưới tác động của lực quá mạnh, chiếc máy tính lập tức chia 5 xẻ 7, trở thành một đống linh kiện không đầy đủ.
Lương Tuấn Đào giương cao đuôi mắt, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, may mắn đây chỉ là máy tính dự phòng thôi! "Lão tướng quân, ông làm gì vậy? Máy tính là do quân bộ dùng quân phí mua về, ông ném vỡ thì khấu trừ vào tiền trợ cấp của mình đi!"
Lý Ngạn Thành như không nghe thấy lời Lương Tuấn Đào, ông ta thất thểu bước vài bước đến gần hắn, vươn ngón tay chỉ vào mặt đối phương, run rẩy nói một câu: "Tiểu tử... cậu cút đi cho tôi!"
"..." Đây là toàn bộ phản ứng của Lý Ngạn Thành sau khi xem xong văn bản ư? Lương Tuấn Đào thật sự xúc động muốn chửi "con mẹ nó chứ".
Lâm Tuyết sợ hắn cùng Lý Ngạn Thành đánh nhau ngay tại chỗ, cô vội chắn giữa hai người, nói: "Lý tướng quân, ông tỉnh táo chút! Giấu bệnh sợ thuốc không phải biện pháp hay, nếu đã phát hiện ra chân tướng thực của sự việc thì nên dũng cảm đối mặt! Kẻ mưu sát con ông ở ngay trong phòng bệnh, vì sao không bắt hắn tới xét hỏi công khai?"
Sở dĩ cô cố gắng khuyến khích Lương Tuấn Đào đến tìm Lý Ngạn Thành cũng vì không đủ chứng cứ. Chỉ bằng nhật kí vẫn chưa thể định tội cho Mạc Sở Hàn, bởi nhật kí không chỉ rõ là do hắn viết, ngoại trừ phần nhật kí ấy cũng không tìm được thêm chứng cứ chính xác khác.
Dù gì văn bản trên máy tính và văn bản viết tay cũng có sự khác biệt, nếu là nhật kí thực thể thì tốt rồi, ít nhất còn có chữ viết làm chứng. Đột nhiên, Lâm Tuyết nhớ tới quyển nhật kí đã tan thành tro ở Thu Cẩm Viên, lúc ấy... nếu giữ lại, có lẽ còn khả năng tìm thấy chứng cứ hùng hồn xác thực khác.
Quả nhiên, tâm bệnh sờ không được! Lâm Tuyết có chết cũng không chịu đụng vào thứ kia, vậy chứng tỏ cô chưa hoàn toàn từ bỏ được tình cảm với Mạc Sở Hàn, cô sợ thấy những thứ ấy sẽ gợi lên mấy chuyện không nên nhớ, bèn lừa mình dối người, thuận tay cho Thu Cẩm Viên một mồi lửa mà không biết bản thân đã phạm sai lầm, đánh mất chứng cứ quan trọng nhất.
Lý Ngạn Thành vốn không nghe lời Lâm Tuyết nói, ông ta lau nước mắt trên mặt, ngang ngược phất tay xua đuổi: "Tôi không tin! Mấy thứ này còn chưa biết do ai viết ra, sao mới như vậy cậu đã khẳng định là Sở Hàn viết? Có chứng cứ gì không? Châm ngòi ly gián, thật là thấp kém!"
Sau khi cố gắng vượt qua sự đả kích và bi thống đến tận thấu tim, Lý Ngạn Thành nhanh chóng khôi phục lý trí cứng như thép, quả thật tố chất tâm lý của vị lão tướng quân này quá kiên cường, trong nháy mắt đã có thể phá hỏng lỗ hổng trí mạng.
Lương Tuấn Đào tức lệch mũi, hắn chỉ vào Lý Ngạn Thành mắng: "Ông là lão hồ đồ vẫn bị quỷ mê hoặc à? Con ông trên trời có linh thiêng đêm nay không thể không chạy tới bóp chết ông!"
"Cút!" Lý Ngạn Thành thẹn quá hóa giận, ông ta nói với cảnh vệ thân cận: "Đuổi tên tiểu tử không tôn trọng bề trên này đi! Tôi chưa dặn dò thì không được cho hắn tiến vào!"
"Móa!" Đáy mắt Lương Tuấn Đào băng lạnh, không giận cũng oai: "Ai dám động thủ?"
Những cảnh vệ và sĩ quan cấp tá đều kính sợ Lương Tuấn Đào,không ai dám ra tay. Hàn Thụy Tông bước lên trước một bước khuyên nhủ hắn: "Tạm thời xin Lương thủ trưởng trở về, đợi Tướng quân bớt giận hẵng cùng ông ấy nói chuyện!"
"Ai thèm nói chuyện với ông ta!" Lương Tuấn Đào cười lạnh khinh thường: "Tôi chỉ tới đánh tiếng dặn dò thôi, tránh để ông ta nhận giặc làm con cả ngày không hay biết gì, đâu ngờ ông ta quá mê muội, sự thật ở ngay trước mặt lại không chịu thừa nhận! Chuyện này ông ta có thể khoanh tay đứng nhìn, tôi thì cương quyết quyết quản lý, không vì gì khác, chỉ vì đòi lại công bằng cho đại ca tôi!"
Theo lý thuyết, dù bên ngoài ầm ĩ gay gắt thế nào, cách âm của phòng bệnh đặc biệt cũng vô cùng tốt, âm thanh ở đại sảnh không thể lọt vào phòng ngủ, nhưng không hiểu sao Mạc Sở Hàn lại đẩy cửa bước vào.
Hắn ngủ đến mức mơ mơ màng màng, khi thức dậy, mặc kệ Thư Khả khuyên can, hắn lập tức ra khỏi phòng.
Đi vào sảnh trà, thấy Lý Ngạn Thành đang cùng Lương Tuấn Đào náo nhiệt ầm ĩ, Mạc Sở Hàn giống như có chút không hiểu lý do bọn họ cãi nhau là gì. Vòng qua hai người, hắn đi đến cạnh Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết theo bản năng lui về sau một bước, đáy mắt trong veo đầy cảnh giác, cô lãnh lẽo quan sát người đàn ông trước mặt, cảm thấy đồng tử hắn tan rã như bệnh cũ tái phát.
"Tiểu Tuyết, " Mạc Sở Hàn lẩm bẩm nói thầm, đi nhanh lại gần như bị mộng du "Đừng đi, đừng rời bỏ anh!"
"Sở Hàn!" Thư Khả nhanh chóng giữ chặt lấy hắn, dùng sức lay hắn, đồng thời nhắc nhở: "Anh tỉnh lại đi! Có phải anh nói mê không ? Bác sĩ, mau tới đây! Thần trí anh ấy không tỉnh táo!"
"Tránh ra!" Mạc Sở Hàn đẩy Thư Khả cứ không ngớt la hét ầm ĩ bên tai, hắn ngoái đầu nhìn về phía Lâm Tuyết lại cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, tầm mắt mơ hồ, không có cách nào thấy rõ bóng dáng người trước mắt."Tiểu Tuyết, em ở đâu?"
Lý Ngạn Thành bước lại gần, thân hình cao lớn chắn đường đi của Mạc Sở Hàn, ông ta trầm giọng quát: "Trở về phòng bệnh nằm đi!"
Lương Tuấn Đào giật mình, hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, dù vạch trần được cái chết của Lý Huy có liên quan đến Mạc Sở Hàn, Lý Ngạn Thành vẫn yêu thương quan tâm đến gã kia như vậy. Chẳng lẽ ông ta đã bị hắn hạ cổ ư? (bạn nào hay đọc ngôn tình chắc rõ về từ "hạ cổ" này, mình chỉ hiểu nôm na là dùng bùa chú gì đó). Sao lại không phân biệt nổi thị phi đen trắng?
"Đừng cản tôi!" Mạc Sở Hàn hung ác đẩy Lý Ngạn Thành, giọng nói tràn ngập sự chán ghét: "Đừng giả vờ hiền lành trước mặt tôi, tôi không thích!"
"Rốt cuộc con thích cái gì?" Lý Ngạn Thành thật sự không có cách nào khác, ông ta đè thấp giọng, khẽ hỏi hắn: "Con thích Lâm Tuyết sao?"
Mạc Sở Hàn yên lặng đứng lại, không nói chuyện nữa.
"Ngoan, mau trở về nằm đi!" Lý Ngạn Thành tận tình khuyên nhủ hết nước hết cái, sau đó ghé sát tai hắn, dùng giọng nói chỉ hai người nghe được: "Ba sẽ nghĩ cách mang cô ta đến cho con chơi đùa, ngoan ngoãn về phòng bệnh chờ đi!"
Sốt cao tấn công tầm mắt, thính lực và khả năng tư duy của Mạc Sở Hàn, vậy mà lời Lý Ngạn Thành tuy nhỏ nhưng từng chữ lại chui vào tai hắn, ghi tạc trong lòng.
Cuối cùng, không tiếp tục bướng bỉnh nữa, hắn nhỏ giọng hỏi ông ta: "Ông giữ lời chứ?"
"Chắc chắn!" Lý Ngạn Thành vừa kéo hắn hướng về phòng bệnh, vừa gào thét Thư Khả vẫn ngẩn người bên cạnh: "Đứng ở đó làm gì? Còn không mau lại đây kéo người đàn ông của cô vào trong!"
Lúc này Thư Khả mới lấy lại tinh thần, cô ta hung hăng nhìn chòng chọc vào Lâm Tuyết một cái rồi chạy tới cùng Lý Ngạn Thành khuyên nhủ Mạc Sở Hàn trở về phòng bệnh.
Mắt thấy ba người kia đều biến mất, Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào nhìn nhau. Chuyện hôm nay không ai có thể dự đoán được, nếu không phải tận mắt trông thấy thì đều không thể tin nổi, Lý Ngạn Thành yêu thương Mạc Sở Hàn từ tận đáy lòng, hoàn toàn không phải giả vờ, quả thực so với con đẻ của mình còn yêu thương hơn.
"Chúng ta đi thôi!" Nếu đã cùng Lý Ngạn Thành vạch trần mà không có lợi lộc gì thì đâu cần tiếp tục ở đây lãng phí thời gian nữa. Lâm Tuyết đảo mắt qua chiếc máy tính tan thành nhiều mảnh trên sàn nhà, đáy mắt trong veo hiện lên tia nghi ngờ khó hiểu.
Lương Tuấn Đào kéo tay cô, vừa cùng nhau sóng bước ra ngoài vừa thì thầm: "Sớm nói với em không nên đến rồi, lãng phí thời gian vô ích!"
Lâm Tuyết không đáp lời, cô vừa đi vừa trầm tư như đang suy nghĩ một vấn đề khó khăn. Đi chưa được vài bước, rốt cục đã thông suốt, cô lặng lẽ kéo tay áo Lương Tuấn Đào, thấp giọng nói: "Em nghi ngờ quan hệ giữa Mạc Sở Hàn và Lý Ngạn Thành không phải quan hệ bình thường!"
Trước sự vô lễ của Mạc Sở Hàn với con trai ruột của mình, thậm chí dù biết hắn hại chết con mình Lý Ngạn Thành vẫn không trách tội tí nào, ông ta vẫn quan tâm chăm sóc hắn, mặt này nhất định có ẩn tình! Trừ khi. . . một giả thiết to gan lớn mật hiện ra, rất sống động!
Lương Tuấn Đào cũng nghĩ tới, vì đó là điều duy nhất có thể khiến toàn bộ lý do không hợp lý trở nên thuyết phục —— Mạc Sở Hàn cũng là con trai ruột của Lý Ngạn Thành!
Hai người bốn mắt đối diện, đều hiểu được ý đối phương liền gật đầu với nhau, quyết định trở về quân bộ sẽ tiếp tục điều tra rõ vụ án này.
Vừa ra khỏi sảnh trà đã bắt gặp Lý Văn San và Vân Thư Hoa sánh vai đi tới. Thấy Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào, bọn họ cũng có chút ngoài ý muốn.
"Này, anh đến gặp ba tôi à?" Lý Văn San gào to lên hỏi Lương Tuấn Đào.
Lương Tuấn Đào hoàn toàn chẳng muốn nhìn đến cô ta, "Ai là này hả?"
"Hừ!" Lý Văn San thấy đối phương tức giận, hừ lạnh một tiếng, hỏi những cảnh vệ kia: "Ba tôi ở trong này sao?"
Một cảnh vệ nhỏ giọng đáp lại: "Tướng quân ở trong phòng bệnh với Mạc thiếu!"
Lý Văn San vừa nghe thấy liền tức giận, cô ta oán giận nói với Vân Thư Hoa: "Ba càng ngày càng quá mức! Một mực không quan tâm chuyện trong nhà, cả ngày chỉ xoay quanh Mạc Sở Hàn!"
Vân Thư Hoa tiếp tục lặng im, chẳng bày tỏ gì với sự oán giận của Lý Văn San.
Tuy ở bên Lý Văn San nhưng ánh mắt anh ta lại thường xuyên liếc về phía Lâm Tuyết, trong đôi mắt đen dịu dàng hiện lên một tia rối rắm phức tạp.
Lâm Tuyết cố gắng không nhìn anh ta, coi như không quen biết. Cô kéo Lương Tuấn Đào nhắc nhở hắn: "Chúng ta đi thôi!"
Không ngờ Vân Thư Hoa rút tay khỏi tay Lý Văn San, anh ta đi tới, đầu tiên là lễ phéo gật đầu với Lương Tuấn Đào rồi không quan tâm đối phương có để ý hay không đã ân cần hỏi thăm Lâm Tuyết: "Gần đây em khỏe không?"
Lâm Tuyết rũ mắt, ậm ừ ừ hữ không muốn nói thêm gì nữa.
"Tuyết." Vân Thư Hoa bước nhanh tới một bước, trong đôi mắt đẹp hiện lên đau thương, "Em tin vào sự ly gián của Thư Khả sao? Vì cái gì mà không để ý tới anh?"
"Không hề!" Lâm Tuyết lắc đầu, cô nâng mắt thản nhiên nhìn anh ta, nói: "Em tin vào bản thân mình!"
"..." Vân Thư Hoa đầy bụng lời muốn nói lại bị ánh mắt u lạnh của Lâm Tuyết bóp chết, anh ta nhất thời không biết nói gì cho đúng.
Lương Tuấn Đào bước lên trước vài bước, hắn dùng thân hình cao lớn che chắn Lâm Tuyết, hai tay bắt trước ngực, đáy mắt sáng tràn đầy khiêu khích và địch ý: "Vân đại thiếu, tôi không thích người khác tùy tiện đến gần vợ tôi đâu!"
Vân Thư Hoa khổ sở chẳng nói nên lời, anh ta không để ý tới lời cảnh cáo kia mà dịch sang một bước, tiếp tục nói với Lâm Tuyết: "Tuyết, đừng hiểu lầm anh! Em biết Thư Khả là hạng người gì, đừng trúng kế ly gián của cô ta! Nếu em tin vào bản thân mình thì không nên nghi ngờ anh, anh toàn tâm toàn ý vì em, anh chưa bao giờ hãm hại em cả!"
"Tiểu tử, tai anh nhét đầy lông lừa à? Tôi đã nói không thích người khác đến gần vợ tôi rồi, anh không mau tránh xa chứng tỏ sự trong sạch, còn dám gây án ngược à?" Có lẽ sự can đảm của Vân Thư Hoa khiến Lương Tuấn Đào khá bất ngờ nên hắn nhất thời nổi giận. Siết chặt tay thành nắm đấm, hắn liền vung vào người đàn ông đối diện.
Vân Thư Hoa bỗng chốc bị đánh, lảo đảo lui về sau vài bước, anh ta ôm ngực, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy.
Lý Văn San không bằng lòng, cô nàng vội đỡ lấy Vân Thư Hoa rồi chửi Lương Tuấn Đào ầm ĩ: "Lương lão nhị, anh ăn phải thuốc điên sao? Ra tay với Thư Hoa làm gì..."
"Trông coi người đàn ông của cô cho tốt đi!" Khi Lương Tuấn Đào khó chịu, ai nợ cũng không đổi, dù là Lý Văn San quen biết từ nhỏ cũng không được. Hắn nhướng mày cảnh cáo: "Nếu hắn còn dám nấn ná với bà xã tôi, tôi sẽ đánh gãy chân chó của hắn!"
"Ôi! Khẩu khí lớn thật! Anh cho rằng người nhà họ Lý đều là người chết à? Lương lão nhị, tôi cho anh biết, động đến một sợi tóc của Thư Hoa, Lý Văn San này là người đầu tiên không tha cho anh!" Lý Văn San nhảy lại gần, chỉ tay vào mũi Lương Tuấn Đào chưa tha: "Anh muốn động vào anh ấy, trước phải qua cửa là tôi đây, không phải anh độc ác sao? Dám ra tay với tôi à?"
"Cắt, không phải chưa chắc là xem thường! Cô biết tôi không đánh phụ nữ!" Lương Tuấn Đào lười so đo với người đàn bà chanh chua này, hắn quát: "Cút ngay, tôi muốn cùng bà xã trở về!"
"Mau mang bà xã bảo bối của anh cút đi, không có việc gì thì đừng chạy đến trước mặt chúng tôi!" Lý Văn San vừa hận Lương Tuấn Đào cuồng vọng vô tình, vừa hận Vân Thư Hoa biểu lộ tình ý miên man với Lâm Tuyết, cô ta đỏ mắt dùng đôi tay trắng như phấn đập đập mấy cái vào ngực Vân Thư Hoa, khóc ròng: "Đều trách anh, hại em bị Lương lão nhị ức hiếp!"
"Rất xin lỗi!" Vân Thư Hoa cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà giữ lấy bóng hình xinh đẹp của Lâm Tuyết, anh ta chỉ hy vọng cô dừng rời đi nhanh như vậy.
Lúc này, Lý Ngạn Thành dàn xếp ổn thỏa cho Mạc Sở Hàn xong vừa lúc bước ra, nghe thấy đại sảnh lộn xộn một hồi liền đi tới, thấy con gái khóc lóc làm mình làm mẩy với con rể, Lương Tuấn Đào vẫn chưa đi, ông ta không nhịn được, khuôn mặt già nua sa sầm.
"Ba!" Lý Văn San thấy cha đến, bèn chạy tới kéo kéo tay ông ta chất vấn: "Rốt cuộc ba bận việc gì? Mấy ngày rồi con đều không thấy bóng dáng ba!"
"Tìm ba có chuyện gì à?" Lý Ngạn Thành vỗ vỗ tay con gái, giọng nói có vẻ mềm mỏng .
"Có thể có chuyện gì nữa đây? Sinh nhật Thư Hoa sắp tới, con muốn tổ chức một sinh nhật linh đình cho anh ấy, cần đích thân ba phê chuẩn đó!" Lý Văn San tuổi không còn nhỏ, cô ta muốn cùng Vân Thư Hoa tu thành chính quả nhanh nhanh một chút. "Còn nữa, con và Thư Hoa đã bàn bạc xong, sau khi kết thúc sinh nhật chúng con định chọn ngày lành kết hôn! Muốn ngay tại tiệc sinh nhật anh ấy tuyên bố ngày kết hôn, coi như cung cấp thông tin chính xác cho mọi người luôn!"
"Tốt!" Tinh thần Lý Ngạn Thành mệt mỏi, ông ta cũng không có ý kiến gì, liền nói với con gái: "Con xem xét rồi thu xếp là ổn, cần ba kí tên ở đâu cứ nói!"
Hóa ra sinh nhật Vân Thư Hoa nhanh vậy đã đến! Lâm Tuyết bây giờ mới phát hiện ra bản than mình lại quên mất sinh nhật anh ta. Bắt gặp ánh mắt hi vọng của Vân Thư Hoa, cô rũ mắt xuống.
Thấy cô rõ ràng trốn tránh cái nhìn của mình, đôi mắt đẹp ảm đạm một hồi, anh ta có cảm giác khoảng cách giữa cô gái ấy và mình càng ngày càng xa. Cái gì khiến cô ấy xa lánh mình nhỉ? Đôi mắt dịu dàng hướng vào người đàn ông bên cạnh Lâm Tuyết rồi hiện lên một tia hận ý lạnh lẽo!
Lương Tuấn Đào, tao nhất định sẽ có cách cướp lại Lâm Tuyết!
*
Thẩm Doanh Doanh đi vào phòng bệnh của Hoàng Y Na, tuy nói nơi này canh gác nghiêm ngặt, không cho phép Hoàng Y Na rời phòng nhưng Lương Tuấn Đào không hạ lệnh cấm người ngoài đến thăm cô ta.
Là tiểu thư quân môn quyền quý, Thẩm Doanh Doanh chắc chắn có rất nhiều đặc quyền, ví dụ như lúc này đây có thể bước vào phòng bệnh đã bị giới nghiêm .
Hoàng Y Na phối hợp trị liệu, tình hình có vẻ không tồi. Lúc này, cô ta đang đứng trước cửa sổ sát đất quan sát phong cảnh bên dưới, nghe tiếng bước chân của Thẩm Doanh Doanh, cô ta quay đầu lại, tràn đầy tươi cười, nói: "Thẩm tiểu thư đã đến, mau ngồi đi!"
"Ô, tinh thần có vẻ không tệ!" Thẩm Doanh Doanh liếc cô ta một cái, cao quý khoát tay trước ngực, nói: "Có chuyện gì cô mau nói đi, tôi rất bận!"
"Một mình tôi đợi ở phòng bệnh thật sự rất buồn, muốn tìm ai đó đến trò chuyện. Tạm thời Tuấn Đào đang hiểu lầm, cấm tôi đủ thứ, thực ra tôi rất muốn ra ngoài một chút!" Hoàng Y Na than thở bước qua, bảo y tá trẻ rót chén nước ấm, sau đó hỏi Thẩm Doanh Doanh: "Cô muốn uống gì?"
"Ai muốn uống gì ở phòng bệnh cô chứ! Còn chưa biết bệnh cô có lây hay không đâu!" Thẩm Doanh Doanh đầy mặt chán ghét, nếu không liên quan đến Lương Tuấn Đào, cô ta chẳng muốn thấy người đàn bà này!
"Được rồi!" Hoàng Y Na cũng không cố ép, cô ta ngồi xuống sô pha, thấyThẩm Doanh Doanh tràn đầy vẻ đề phòng, bèn thở dài yếu ớt, nói: "Cô thực sự không cần biến tôi thành kẻ địch! Thật ra chúng ta đều chung tình địch là Lâm Tuyết ! Cô ta mới là người mà Tuấn Đào đặt trong tim!"
Những lời này đã thành công rời đi địch ý của Thẩm Doanh Doanh, cô ta và Hoàng Y Na cùng chung mối thù. "Lâm Tuyết kia chỉ là hồ ly tinh, sớm muộn gì cũng bị Lương ca ca vứt bỏ! Lương ca ca không cần người đàn bà rách nát như vậy, một ngày nào đó anh ấy sẽ hiểu, chỉ có tôi băng thanh ngọc khiết, xuất thân cao quý mới là cô gái thực sự xứng đôi với anh ấy !"
Những lời này cũng để bóng gió với Hoàng Y Na, cô ta không nên vọng tưởng, tranh giành Lương Tuấn Đào với Thẩm Doanh Doanh này, bởi Hoàng Y Na không có thân phận và tài sản như cô ta!
"Tôi biết! Kỳ thật tôi vốn không mơ mộng gì, cô biết không, tôi chính là mối tình đầu của Tuấn Đào, hiện giờ anh ấy có vợ, tôi. .. cũng có người đàn ông mình thích, cho nên..." Nói tới đây, Hoàng Y Na muốn nói lại thôi.
Nghe nói cô ta thích người đàn ông khác, Thẩm Doanh Doanh cảm thấy rất hứng thú, liền nhân cơ hội hỏi: "Người đó là ai vậy?"
"Có nói cô cũng không biết đâu!" Hoàng Y Na vẫy vẫy tay, nói: "Cô lại đây, tôi chỉ nói với mình cô!"
Thẩm Doanh Doanh thấy cô ta thần thần bí bí thì có hơi sợ hãi, nhưng cảm thấy đông người canh gác nên phòng bệnh rất an toàn, bản thân cũng không cần kiêng kị gì, cứ thế bước qua.
"Cho tôi mượn di động dùng đi, tôi gọi điện cho người yêu tôi!" Hoàng Y Na nói.
"Cô cho tôi là kẻ ngốc à? Cô là phạm nhân bị Lương ca ca giam lỏng, không thể liên lạc với người bên ngoài!" Thẩm Doanh Doanh hiển nhiên không bị thuyết phục.
"Chị em tốt, cô giúp tôi với. Tôi sẽ báo đáp cô!" Hoàng Y Na cúi xuống gần tai Thẩm Doanh Doanh, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ bảo người yêu mình giết Lâm Tuyết! Dù sao giữa tôi với Tuấn Đào cũng không thành, khi đó cô chính là người phụ nữ duy nhất có thể bầu bạn bên cạnh anh ấy!"
Thẩm Doanh Doanh hơi động tâm nhưng còn chút không tin tưởng. Cô ta nghi ngờ quan sát Hoàng Y Na, hỏi: "Người yêu cô là ai? Hắn có bản lĩnh lớn như vậy sao?"
*
Vì Lý Ngạn Thành không chịu phối hợp, chỉ dựa vào nhật kí trong máy tính, việc định tội cho Mạc Sở Hàn liền trở nên khó khăn.
Sau khi Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào trở về quân bộ, hai người tạm thời bỏ án tử này xuống, phái thuộc hạ tinh nhuệ dựa vào manh mối nhật kí cung cấp mà đi điều tra thu thập chứng cứ, sau đó bọn họ liên hệ với Bùi Hồng Hiên, mời dự hội nghị lần nữa, bàn bạc hành động kế tiếp.
Bùi Hồng Hiên nghe báo cáo các mặt xong, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói: "Tạm thời để vụ tai nạn xe cộ này xuống, trước cứ thẩm vấn Hoàng Y Na đã!"
Đúng vậy, hiện tại Hoàng Y Na là nhân chứng quan trọng nhất, manh mối từ miệng cô ta so với văn bản lưu trữ trong máy tính có giá trị hơn.
"Theo tin nhận được từ bệnh viện, tình trạng thân thể Hoàng Y Na đã có chuyển biến tốt đẹp, tinh thần cũng ổn định nhiều. Hiện tại muốn thẩm vấn hay không vẫn đợi ý kiến của anh!" Lương Tuấn Đào cảm thấy bản thân mình và Hoàng Y Na có quan hệ đặc biệt, chuyện thẩm vấn giao cho Bùi Hồng Hiên thực hiện vẫn thích hợp hơn, hắn chờ nghe kết quả là được.
"Được!" Bùi Hồng Hiên gật đầu, nói: "Vụ án chết này giao cho tôi phụ trách, cậu chuẩn bị tháng sau đến Tam Giác Vàng hành động!"
Lương Tuấn Đào nao nao, hỏi: "Tào Lão Thất vẫn kiểm soát cục diện Tam Giác Vàng chứ?"
"Đã khống chế được đại bộ phận trên địa bàn Tam Giác Vàng, đủ cùng Hoắc gia địa vị ngang nhau! Có muốn lật đổ Hoắc gia còn cần chúng ta tiếp viện và chỉ đạo! Cân nhắc trước kia cậu làm giảm nhuệ khí của Hoắc gia tại biên giới, lần này các lão lãnh đạo quân bộ quyết định để cậu đi phối hợp với Lão Thất hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này!" Bùi Hồng Hiên cực kì coi trọng Lương Tuấn Đào, ông tin rằng không có chuyện gì mà người trẻ tuổi trước mắt không làm được!
Lâm Tuyết im lặng lắng nghe, cô biết trong hành động lần này Lương Tuấn Đào sẽ mang mình theo, cũng biết hành động lần này rất nguy hiểm.
Cô sẽ theo hắn đến Tam Giác Vàng diệt trừ ổ độc hay tiếp tục ở lại thủ đô hoàn thành mục tiêu đưa Mạc Sở Hàn vào ngục giam đây?
Bùi Hồng Hiên như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Tuyết, ông liền nói tiếp: "Căn cứ vào tin tức mọi mặt, chứng tỏ rằng Mạc Sở Hàn và Hoắc Vân Phi có quan hệ không đơn giản. Hiện nay chỉ thiếu chứng cứ chính xác, nếu Hoàng Y Na có thể cung cấp phương diện này, có thể suy xét việc bắt Mạc Sở Hàn, đưa hắn đến quân bộ thẩm vấn."
Nói cách khác, chỉ cần có thể tìm kiếm lỗ hổng của Hoàng Y Na bên này, sự việc sẽ tốt lên rất nhiều.
Trầm mặc một hồi, Lâm Tuyết nói với Bùi Hồng Hiên: "Báo cáo Thủ trưởng, tôi còn chuyện quan trọng muốn báo!"
"Nói đi!" Bùi Hồng Hiên nhìn đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, ông chuẩn bị phải rời đi.
"Trong lúc Mạc Sở Hàn bắt cóc tôi, hắn từng đưa tôi tới một sòng bạc dưới lòng đất! Quy mô sòng bạc kia rất lớn, bên trong chướng khí mù mịt, vừa cung cấp đồ dùng bài bạc, sân bãi còn phục vụ tình dục! Tôi cảm thấy hẳn là nên nhanh chóng điều tra chỗ đó, phá bỏ nơi tàng trữ dơ dáy ô nhiễm!" Khi Lâm Tuyết đi vào sòng bạc, trong lòng đã thề nhất định sẽ tìm cách hạ nơi đó. Nhưng do quá bận rộn rối rắm với Mạc Sở Hàn và những chuyện khác, hiện tại cô mới tìm được cơ hội báo cáo tình hình với cấp trên.
Nói xong những lời này, cô phát hiện ra sắc mặt Bùi Hồng Hiên trở nên hơi kỳ quái, sắc mặt Lương Tuấn Đào cũng quái lạ, hai người không ai nói gì.
"Sao thế?" Lâm Tuyết cảm thấy sự khác thường, quan sát hai vị lãnh đạo cao cấp trước mắt, hỏi: "Chẳng lẽ mặt này có chỗ không thể cho ai biết hay sao?"
Bùi Hồng Hiên ngẫm nghĩ một chút, mới nói: "Được, tôi biết rồi!" Nói xong, ông ta đứng dậy rời đi.
Lâm Tuyết nhìn bóng dáng Bùi Hồng Hiên biến mất, mới hỏi Lương Tuấn Đào bên cạnh: "Xảy ra chuyện gì thế? Em cảm thấy ông ấy như có chút mất hứng!"
Lương Tuấn Đào cũng không biết nên giải thích với cô thế nào cho phải, hắn trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Chuyện sòng bạc kia em đừng quản!"
"Vì sao?" Lâm Tuyết nhướng đôi mi thanh tú, rốt cục hơi hơi hiểu ra: "Có phải các anh quen biết ông chủ sau hậu trường không?" Nói xong không thấy Lương Tuấn Đào trả lời, cô liền cười lạnh nói: "Quả nhiên là quan lại bao che cho nhau, còn nói cái gì mà nhân dân là con em bộ đội, các người thấy bản than mình xứng với danh hiệu này sao?"
Lương Tuấn Đào đành chịu, hắn bảo toàn bộ cảnh vệ binh trong phòng hội nghị ra ngoài rồi nhỏ giọng nói: "Không những anh và Hồng Hiên quen biết ông chủ sau hậu trường, thực ra em cũng quen đấy!"
-------- end ---------