Editor: Puck - Diễn đàn
“Đỗ Hâm Lôi, hy vọng cô có thể thành thật khai nhận! Vì để Hoắc Vân Phi vui lòng, cô rốt cuộc bán đứng bao nhiêu bí mật quân sự của chúng tôi!” Nhân viên thẩm vấn thiết diện vô tư, cũng không bởi vì cô là phụ nữ mà thoáng lưu tình chút nào.
Đỗ Hâm Lôi miễn cưỡng lên tinh thần, lần thứ một trăm lẻ một biện bạch cho mình: “Tôi không… Bán đứng bất cứ cơ mật quân sự nào, nếu mấy người không tin tưởng, có thể bí mật xử quyết tôi, tôi không có ý kiến!”
Qua mỗi một phút, lòng của cô liền rét lạnh một phần. Từ đầu đến cuối Triệu Bắc thành không hề xuất hiện, cô không oán anh khoanh tay đứng nhìn, dù sao anh cũng không có cách nào làm trái quyết định của lãnh đạo quân đội, nhưng mà… Tối thiểu anh nên tới nhìn cô một chút, tỏ rõ lập trường của anh với cô, hoặc an ủi cô đôi câu cũng được…
Ha ha, cô lại đang nằm mơ! Sao anh sẽ tới an ủi cô đây? Là cô thả Hoắc Vân Phi đi, là cô bắn bị thương Triệu Bắc Thành. Ở tam giác vàng anh đã hận không thể trừ khử cô luôn rồi, hiện giờ dĩ nhiên càng thêm không lộ diện. Tin tưởng anh ngồi ở trong góc khuất nào đó, mặt lạnh nhìn cô hiện giờ nhếch nhác vô dụng, thậm chí lo lắng chờ đợi quân đội ra lệnh xử quyết bí mật.
“Cứng đầu cứng cổ!” Nhân viên thẩm vấn nổi giận, dưới sự ra hiệu của anh, có một chiến sĩ cầm dùi cui điện chậm rãi đi về phía Đỗ Hâm Lôi.
Đỗ Hâm Lôi đau thương nhìn cây dùi cui điện đen thui kia, lần đầu tiên trong đời, cô muốn thưởng thức tư vị bị điện giật.
Một tay khác theo bản năng che trước bụng, nước mắt rơi xuống, cô nức nở nói: “Đừng dùng hình với tôi được không? Tôi mang thai!”
Nhân viên thẩm vấn chê cười, dùng giọng nói vô cùng khinh bỉ nói cho cô biết: “Biết cô mang thai!”
“…” Thì ra là như vậy! Đỗ Hâm Lôi cười đến thê lương hơn, đây là ý tứ của Triệu Bắc Thành đi! Anh, quả nhiên ngoan độc!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Lương Tuấn Đào ngồi trước màn hình giám thị phòng kín rất lo lắng, anh hơi kỳ quái Triệu Bắc Thành gần như lạnh lùng bình tĩnh. Giờ khắc này, anh hoài nghi Triệu Bắc thành có thật sự yêu Đỗ Hâm Lôi sao?
Nếu đổi lại là anh, cho dù Lâm Tuyết… Được rồi, anh không đành lòng mang giả thuyết đáng sợ đó nghĩ tới Lâm Tuyết anh yêu thương nhất, chỉ có điều phải nói, cho dù Lâm Tuyết làm ra chuyện như thế nào, anh đều không hạ quyết tâm đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, nói gì anh đều sẽ không tin tưởng, người ra chỉ thị dùng hình phạt điện giật với Đỗ Hâm Lôi lại là Triệu Bắc Thành.
Đỗ Hâm Lôi có thai, một khi dùng hình phạt tra tấn bằng điện, thai nhi trong bụng cho dù không sinh non cũng sẽ bị dị tật, Triệu Bắc Thành rõ ràng muốn phá hủy đứa bé này!
Lương Tuấn Đào trầm ngâm, nhắc nhở: “Cậu chắc chắn muốn làm như vậy?”
Triệu Bắc Thành liếc nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Tôi không thể tiếp nhận đứa bé của Hoắc Vân Phi!”
“Khụ.” Lương Tuấn Đào nói ra một vấn đề khác rất nghiêm trọng, “Nếu như cậu làm như vậy, cô ấy có thể… Vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu!”
Triệu Bắc Thành lộ vẻ sầu thảm cười, giọng nói là lạ: “Cô ấy còn có thể trông cậy vào tha thứ của tôi sao?”
Lương Tuấn Đào tức cười không nói gì, lần đầu tiên, anh phát hiện mình cũng không hiểu rõ Triệu Bắc Thành. Một hồi lâu, anh thở dài nói: “Lòng của cậu thật hung ác”
Ánh mắt dời lên màn hình theo dõi phòng kín, nhân viên thẩm vấn đã cầm dùi cui điện trong tay đi về phía Đỗ Hâm Lôi.
Lương Tuấn Đào bật người lên, theo bản năng xông vào phòng thẩm vấn.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đỗ Hâm Lôi hoàn toàn tuyệt vọng, biết Triệu Bắc Thành đang ở góc khuất nào đó mắt lạnh nhìn cô, cô không khỏi lộ vẻ sầu thảm mà cười: “Triệu Bắc Thành, anh thật ác độc!”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng thẩm vấn bị lực lớn phá ra, vang lên giọng nói đàn ông trầm thấp quở nhẹ: “Không được đụng vào cô ấy!”
Trái tim đập mạnh một trận, quay đầu nhìn lại, lại ngạc nhiên ngẩn ngơ, bởi vì người đàn ông kịp thời chạy đến ngăn cản nhân viên thẩm vấn lại là Lương Tuấn Đào.
“Không được dùng hình!” Lương Tuấn Đào ra lệnh cho nhân viên thẩm vấn, “Để dùi cui điện xuống, không có lệnh của tôi, không được sử dụng bất cứ hình phạt nào với cô ấy!”
Lâm Tuyết tâm tâm niệm niệm nhớ thương Đỗ Hâm Lôi, cho rằng Đỗ Hâm Lôi vẫn còn trong tay Hoắc Vân Phi. Hoàn toàn không ngờ tới, cô ấy thế mà lại đã bị bí mật áp giải về nước, nhốt trong phòng xử án của quân đội. di3n~d@n`l3q21y"d0n
Anh che giấu tin tức này với Lâm Tuyết đã rất lo lắng, nếu khi Đỗ Hâm Lôi bị dùng hình mà anh khoanh tay đứng nhìn, sớm muộn gì bị Lâm Tuyết biết được chân tướng, đoán chừng cuộc sống của anh tuyệt đối sẽ không tốt hơn.
Thật không biết trái tim Triệu Bắc Thành do thứ gì đúc thành, hung ác cứng rắn đến mức độ như thế. Anh bị Lâm Tuyết oán giận đã không chịu nổi, huống chi làm ra chuyện lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Không được, tuyệt đối không thể để Đỗ Hâm Lôi bị dùng hình, anh không làm được! Lâm Tuyết sẽ hận anh đấy!
Triệu Bắc Thành vốn không yêu Đỗ Hâm Lôi! Lương Tuấn Đào cuối cùng phát hiện ra chân tướng sự thật này!
Anh hết sức khẳng định chân tướng này, bởi vì anh yêu Lâm Tuyết, cho nên hiểu yêu một cô gái tuyệt đối sẽ không ra tay ác độc với cô ấy như vậy được, cho dù cô mang thai máu mủ của người đàn ông khác cũng không làm được!
Đỗ Hâm Lôi thấy vào thời khắc mấu chốt người chìa tay ra cứu cô là Lương Tuấn Đào, đôi mắt thu sáng lên rồi lại dần dần chán nản, giống như ánh đèn vụt tắt, hoàn toàn không còn bất cứ hy vọng gì nữa.
Lương Tuấn Đào đi tới trước mặt Đỗ Hâm Lôi, trầm mặc một lúc, hỏi cô, “Có lời gì muốn nói với tôi không?”
Đỗ Hâm Lôi biết ý ở ngoài lời trong lời nói của anh, chính là có chuyện gì cần anh giúp một tay không. Cô và Lương Tuấn Đào là quan hệ cấp trên cấp dưới nhiều năm, cũng coi như bạn bè. Vào thời điểm này, Lương Tuấn Đào chịu chìa tay kéo cô, khiến cô rất cảm động.
Một người bạn còn thương tiếc cô như thế, vậy càng làm nổi bật lên Triệu Bắc Thành lạnh lùng vô tình và lạnh bạc lạnh nhạt.
“Tôi…” Giọng Đỗ Hâm Lôi khàn khàn không chịu nổi, ánh mắt của cô khô khốc đến phát đau, cố hết sức nói, “Tôi không phản bội tổ quốc!”
Lương Tuấn Đào lẳng lặng nhìn cô, cho cô cơ hội biện bạch nguyên vẹn.
“Tôi chưa từng tiết lộ bất cứ bí mật quân sự nào cho Hoắc Vân Phi, về phần mang thai… Tôi bị anh ấy ép buộc!” Đỗ Hâm Lôi không tiếp tục rơi lệ, tình cảnh lúc này, ngay cả rơi lệ cũng là hành động xa xỉ đối với cô mà nói. Cô mở lớn hai mắt, một lần nữa nhắc lại, “Nói tôi phản bội tổ quốc, tôi không phục!” dieendaanleequuydonn
Lương Tuấn Đào gật đầu một cái, một hồi lâu, khẽ nhắc nhở cô, “Nhưng cô thả Hoắc Vân Phi đi, còn vì che chở cho anh ta mà bắn bị thương Triệu Bắc Thành!”
Nói đến đây, Đỗ Hâm Lôi kích động lên, cô nhỏ giọng kêu: “Triệu Bắc Thành cho người bắn thủng bình xăng máy bay, sau khi máy bay hạ cánh chỉ có ba người trốn thoát, tôi chính là một trong số đó! Lúc ấy Hoắc Vân Phi mạo hiểm tính mạng để cho tôi đi tuốt đằng trước, tôi nợ anh ấy một mạng! Hơn nữa lúc ấy tình cảm cá nhân của tôi đối với Triệu Bắc Thành ảnh hưởng tới sức phán đoán, tôi thừa nhận lúc ấy tôi cố ý với anh ấy có thành phần tức giận trong đó…”
Lòng của phụ nữ, như kim dưới đáy biển, có lẽ ngay cả bản thân Đỗ Hâm Lôi cũng không cách nào giải thích rõ nội tâm biến hóa vi diệu lúc đó. Tóm lại, cô chính là thả Hoắc Vân Phi đi bắn bị thương Triệu Bắc Thành, tạo thành sai lầm lớn không thể cứu vãn.
Nhưng mà, nếu như đảo ngược thời gian làm lại một lần, cô vẫn sẽ làm ra quyết định giống vậy, cũng không vì vậy mà cảm thấy hối hận.
Lương Tuấn Đào nghe rất nghiêm túc, anh đang cẩn thận suy nghĩ xem làm như thế nào giúp Đỗ Hâm Lôi cố hết sức bào chữa tội lỗi. Dù là nguyên nhân gì, cô để Hoắc Vân Phi chạy mất còn quay súng bắn về phía quân mình đều là sai lầm không thể tha thứ.
“Tôi tình nguyện tiếp nhận tất cả trừng phạt của quân đội đối với tôi! Chỉ có điều hy vọng là… Có thể nhân đạo một chút, dù sao tôi mang thai!” Đỗ Hâm Lôi đưa tay che mặt, một lần nữa vùi đầu thật sâu.
Lương Tuấn Đào gật gật đầu, an ủi: “Sẽ không có ai dùng tra tấn với cô nữa, điểm này cô có thể yên tâm!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nhờ Lương Tuấn Đào ra tay hỗ trợ, Đỗ Hâm Lôi và đứa bé trong bụng tạm thời nhận được bình yên vô sự.
Cho dù quân đội thật sự muốn mạng cô, cô cầu xin trước khi bị giết có thể để cho mình sinh hạ đứa bé này.
Đi đến trên đời một lần, luôn hy vọng lưu lại chút gì.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đỗ Hâm Lôi cho rằng mình phải bị giam ở đây một khoảng thời gian mới có thể có kết quả, không ngờ sự tình nhanh chóng có chuyển biến.
Ngày này, đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cô bị nhân viên thẩm vấn kêu lên, đến phòng xử án.
Dự cảm theo bản năng, phân xử về cô chắc có kết quả!
Ngoài dự đoán chính là, Triệu Bắc Thành thế nhưng cũng ở đó.
Cô đi vào phòng xử án, anh chậm rãi quay người lại, trong đôi mắt tuấn tú hoàn toàn lạnh lùng.